Thần Vương Vạn Giới

Chương 31: Chương 31: Khảo Nghiệm???




Lăng Thần ngắm nhìn Sử Lai Khắc học viện ngạc nhiên dù nhìn bên ngoài trông có vẻ rách nát nhưng bên trong cũng không có tồi tàn.Đới Mộc Bạch cảm giác được áp lực quấn quanh hắn nói

“Đại nhân ngài cứ đi thẳng phía trước là tới phòng của mình.”

“Không sao ta cũng muốn gặp một người quen chút thôi.”

Hắn lạnh lùng nói.Từ nãy tới giờ có một kẻ đang âm thầm theo dõi hắn cho dù có là Đường Hạo cũng không quan tâm đến vậy đâu.Đới Mộc Bạch nghe vậy cảm thán nói

“Vậy để ta đi ra ngoài dẫn những người khác vào.”

Lập tức rời đi.Đột nhiên một âm thanh vang lên

“Hương tràng đây ai muốn mua không.”

“Thật Thơm a.Ca ca ta muốn ăn.”

Tiểu Vũ có chút đói khát quay sang hắn năn nỉ nói.Hắn biết hương tràng của tên này được làm từ võ hồn bình tĩnh nói

“Muội thật sự muốn ăn sao.”

“Các ngươi muốn mua sao.”

Áo Tư Tạp mừng rỡ sung sướng nói.Không ngờ lại có tiểu cô nương muốn ăn hương tràng của mình nhưng sắc mặt có chút xanh xao khi nghe thấy hắn nói câu sau

“Ngươi làm thử ta cây Hương Tràng mới đi.”

“Cái này…..Ta hiện tại có sẵn rồi ngươi không muốn ăn sao.”

Áo Tư Lạp gãi đầu do dự nói.Lúc này Đới Mộc Bạch chạy tới khuôn mặt đầy lo lắng nói

“Đại nhân ngài không nên mua Hương Tràng của tên này được.”

“Sao vậy.”

Tiểu Vũ khuôn mặt nghi ngờ hỏi.Dù sao nhìn cây Hương Tràng này cũng thấy nó khá bình thường, Đới Mộc Bạch bất đắc dĩ lắc đầu lạnh lùng nói

“Tiểu Áo ngươi làm căn hương tràng mới đi.”

“Đới lão đại không cần được không. Nói như thế nào chúng ta cũng đã học chung vài năm, ngươi làm như vậy sẽ khiến cho tiểu học đệ mới tới oán niệm ta mất.”

Áo Tư Lạp thần sắc xấu hổ ngượng ngùng nói.Đới Mộc Bạch khẽ hừ một tiếng

“Ngươi đừng hại ta nữa.Người đi bên cạnh nàng là ca ca của nàng là một vị Phong Hào Đấu La tới làm lão sư đấy.Nếu như ngài ấy không hài lòng ta cũng không thể nào ngăn lại được.”

“Cái----cái gì Phong Hào Đấu La trẻ như vậy sao.”

Áo Tư Lạp nhìn hắn sắc mặt đầy ngạc nhiên.Không ngờ có một Phong Hào Đấu La đến làm lão sư ở Sử Lai Khắc hơn nữa còn bằng tuổi với Tiểu Vũ.Chân run rẩy miệng khiếp sợ lắp bắp nói

“Lão…..Lão tử có cây xúc xích bự.”

Quang mang màu vàng chợt ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, hai cái hồn hoàn màu vàng từ dưới chân Áo Tư Tạp mọc lên, ngay sau đó, một cây xúc xích hiện ra trong lòng bàn tay hắn.Một lúc sau, Tiểu Vũ đỏ mặt nấp đằng sau lưng hắn.Bầu không khí yên tĩnh đến cực điểm.Lăng Thần cười đùa nói

“Muội muốn ăn nữa không.”

“Không.Muội sẽ không ăn thứ đó đâu.”

Nàng ngượng ngùng xấu hổ nói.Không ngờ Áo Tư Lạp lại sử dụng câu nói thô tục như vậy may mà hắn phát hiện ra và ngăn cản nếu không thì sẽ nôn 7 ngày 7 đêm mất. Áo Tư Tạp mặt đen như đít nồi, vội vàng giải thích

“Ta cũng không có biện pháp a. Thực vật vũ hồn trong lúc sử dụng muốn làm cho thực vật biến hóa phải phối hợp hồn chú bất đồng. Cái kia là chú ngữ, không phải ta nghĩ ra, cũng không muốn niệm đâu. Hơn nữa, xúc xích của ta phẩm chất tuyệt không có vấn đề.”

Hắn có chút hơi buồn cười khi nghe thấy câu khẩu hiệu đầy buồn cười.Đới Mộc Bạch thấy vậy thở phào nhẹ nhõm quay sang Áo Tư Lạp nói

“Nếu như ngươi muốn bán Hương Tràng thì đi ra ngoài mà bán.”

Áo Tư Lạp cầm cái xúc xích lên vuốt ve ôm hun buồn bã nói

“Đáng thương cho ta, xúc xích mỹ vị như vậy, cư nhiên không ai thèm ăn. ài..”

Minh Nguyệt và Tiểu Vũ nhìn xong cảm thấy buồn nôn liền rời đi kiểm tra hồn lực.Một lúc sau, cuối cùng Tiểu Vũ đã đo xong hồn lực vượt qua cấp 25 nên miễn thi cửa ải thứ 2 và thứ 3 tiến thẳng đến ải cuối cùng.

Đi suốt một đoạn đường dài Lăng Thần cứ cảm thấy có rất nhiều đối thủ mạnh ở đây đang theo dõi hắn dường như không phải người thường tất cả giống như sức mạnh của giáo hoàng ở The God Of High School thầm nghĩ

“Lẽ nào tên ngọc hoàng đang ở đây.”

Nhắm mắt cảm nhận khí tức của giáo hoàng nhưng không thành công.Liền mặc kệ không quan tâm đến chuyện này lập tức đi theo Tiểu Vũ đến ải cuối cùng.Một lúc sau, đã tới được nơi hoang vắng ở giữa có một người trung niên khoảng 50 tuổi đang ngồi ngủ trên ghế.

“Ồ năm nay có người thông qua cửa ải thứ 2 và 3 sao.Vậy mà lại tới sáu người.”

Triệu Vô Cực mở mắt ra có chút kinh ngạc nói.Có thể nói đây là một sự bất ngờ nhất từ trước đến nay.Đới Mộc Bạch nghe xong lắc đầu chỉ Đường Tam, Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh và Tiểu Vũ nói

“Triệu lão sư chỉ có bốn người được miễn ở vòng thứ hai và ba thôi.”

“Hử ngươi vừa nói gì.Tiểu Vũ phải thi nữa sao.”

Hắn khẽ nhìn lạnh lùng nói.Đới Mộc Bạch nghe vậy khiếp sợ cười gượng gạo nói

“Chỉ….Chỉ có ba người Tiểu Vũ được miễn thi.”

Triệu Vô Cực thấy đồ đệ của mình bị dọa cho run sợ đứng dậy ánh mắt tràn đầy lạnh lùng nói

“Từ bao giờ ngươi lại để một đứa nhóc nhỏ hơn mình dọa vậy Đới Mộc Bạch.”

“Chuyện này….”

Đới Mộc Bạch đang cố giải thích đối phương là Phong Hào Đấu La còn Triệu Vô Cực chỉ là Hồn Thánh sao có thể là đối thủ của người thiếu niên này.Hắn đã cắt ngang lời nói nhếch miệng khinh thường nói

“Ồ thú vị ngươi là người đầu tiên nói ta yếu đuối đấy Triệu Vô Cực.”

“Ngươi biết ta sao.”

Triệu Vô Cực tràn đầy tự tin nói.Trong lòng tự hào khi thấy có người biết đến hư danh lúc trước của mình.Tiểu Vũ cười tươi như hoa nói

“Không cần đâu Lăng Thần ca ca.Muội muốn đấu với người này muội sẽ cho huynh thấy muội có thực sự có năng lực bảo vệ huynh khỏi đám người đó.”

“Muội tốt với ta quá.”

Hắn vui vẻ nói.Dù sao chắc nàng ấy sẽ đối phó được với tên Triệu Vô Cực này nên không bận tâm lắm.Triệu Vô Cực không quan tâm đến lời đối thoại của nàng lạnh lùng nói

“Kiêu ngạo lắm.Để ta xem ngươi thực sự mạnh đến đâu.”

Đúng lúc này âm thanh hệ thống vang lên

“Phát động nhiệm vụ.”

“Nhiệm vụ: Khảo nghiệm cuối cùng.

Trong vòng 1 năm đạt tới cảnh giới Nhân Tiên.

Thưởng: chưa biết.”

Hắn nhìn cái nhiệm vụ trên đầu vô số dấu chấm hỏi hiện lên nghi hoặc hỏi

“Khảo nghiệm? Khảo nghiệm cái gì cơ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.