Thần Vương Vạn Giới

Chương 59: Chương 59: Trở về




“Dậy đi cô gái bé nhỏ của ta.”

Lăng Thần nhìn vuốt ve mái tóc bạc của Cổ Nguyệt Na mỉm cười.Nàng lười biếng ngồi dậy đôi mắt tím lim dim như chưa tỉnh ngủ nũng nịu nói

“Thiếp ngủ chưa đã mà.”

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu đứng dậy thay đồ bình tĩnh nói

“Hôm nay là ngày ta phải rời khỏi đây.Nàng vẫn còn muốn ngủ nữa sao.”

Cổ Nguyệt Na ánh mắt kiên định nhìn nam nhân của mình.Cứ tưởng mọi chuyện đã nắm chắc trong tay rồi vậy mà tất cả đều thất bại.Lăng Thần mỉm cười đưa tay của mình nói

“Vậy nàng có muốn đến thế giới loài người không Na nhi.”

“Thế….thế giới nhân loại….”

Nàng giật mình lẩm bẩm nói.Từ rất lâu hồn thú và nhân loại đã luôn đối nghịch với nhau từ rất lâu rồi, nhân loại tốc độ tu luyện rất nhanh nhưng để tu luyện thì cần phải giết hồn thú mới có thể tu luyện.Chính vì vậy có rất nhiều hồn thú bị tàn sát một cách bừa bãi, con người không ngần ngại chém giết chúng.

Lăng Thần không nói gì chỉ nở một nụ cười, Cổ Nguyệt Na trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu liền nở một nụ cười nói

“Nếu như phu quân muốn thì thiếp đành phải bồi huynh vậy.”

Hắn cười to một tiếng lập tức mở cửa phòng ra chuẩn bị kêu Tiểu Vũ dậy.Ở đây lâu lắm rồi cũng nên quay về thôi, bất lực với bé thỏ đáng yêu này.Dù trời sáng đến tận mông mà bây giờ vẫn còn ngủ được nữa nể phục rồi.

Nửa tiếng trôi qua, Lăng Thần cùng với hai đại mỹ nữ chuẩn bị đi ra khỏi đây thì Đế Thiên lại đứng đó từ trước.Hắn thấy cả ba định rời khỏi đây có chút nhớ nhung nói

“Đại nhân bây giờ ngài đi sao.”

“Ừ ta đã dành thời gian quá nhiều cho việc dạy các ngươi rồi.”

Lăng Thần thở dài nói.Mỗi lần ở đây suốt ngày kêu đại nhân cảm thấy có chút ớn lạnh, Đế Thiên và tất cả hồn thú ở đây nhìn cặp mắt trìu mến, ôn nhu các kiểu.Cổ Nguyệt Na nghi hoặc hỏi

“Phu quân vậy huynh tính đi bằng cách nào a.”

“Na nhi tỷ yên tâm.Lăng Thần ca ca đã hứa chúng ta sẽ bay nha.”

Tiểu Vũ cười cười ôm lấy cánh tay nàng nói.Cổ Nguyệt Na liên tưởng đến mình là Ngân Long Vương nên nghĩ rằng sẽ chở bọn họ đi đến Tác Thác Thành.Lăng Thần thừa biết nàng đang nghĩ gì liền gõ nhẹ vào trán nói

“Đang nghĩ gì vậy.Ta đã nói chúng ta sẽ bay là sẽ bay không có nói nhờ nàng đâu.”

Cổ Nguyệt Na đỏ mặt chỉ mới nghĩ thôi mà nam nhân của mình đã biết được chân tướng sự việc.Đế Thiên mong chờ xem rốt cuộc Lăng Thần sẽ dùng cách nào.Chợt hắn nhắm mắt lại lẩm bẩm nói

“Triệu hồi Cân đẩu vân.”

Từ trong hư không xuất hiện một đám mây phiên bản thu nhỏ.Tất cả mọi người ngạc nhiên chỉ trừ Tiểu Vũ vì nàng đã biết được thứ này vào 6 năm trước rồi chỉ là hơi bất ngờ khi thấy nó nhỏ đến vậy.Lăng Thần mỉm cười nói

“Đã lâu không gặp rồi nhỉ.”

Ai nấy đều ngạc nhiên khi có một đám mây xuất hiện nhưng điều đặc biệt là nó giống như có linh tính bay tới bên cạnh hắn cọ vào má của chủ nhân mình.Lăng Thần bình tĩnh nói

“Đây là bảo vật của ta.Hai nàng bước lên nó đi.”

Cả hai hơi run sợ hồi hộp khi được bước lên mây phải biết mây hầu hết không ai chạm được nó chứ nói chi là cưỡi.Cổ Nguyệt Na vừa bước lên một trận sung sướng dấy lên trong lòng thầm nghĩ

“Mềm quá.”

Hai người nằm tại chỗ hưởng thụ sự mềm mại của cân đẩu vân.Lăng Thần lắc đầu thở dài hướng tới Đế Thiên nghiêm túc nói

“Các ngươi không được bỏ bê việc luyện tập.Nếu rảnh thì dựa vào nó mà sáng chế kỹ năng của riêng mình nghe chưa.”

“Dạ vâng tiền bối đi thông thả.”

Đế Thiên cung kinh nói.Hắn biết là đại nhân rất quan tâm đến sự tồn tại của hồn thú nhưng không muốn thể hiện nó ra bên ngoài.Lăng Thần không nói nhiều liền bước lên cân đẩu vân rời đi.

....

“Wow đẹp quá.”

Tiểu Vũ nằm ngước nhìn phía dưới Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.Nàng thân là hồn thú 10 vạn năm đặc biệt là con thỏ hoá hình nên việc chưa từng bay lượn là điều hết sức hiển nhiên.Lăng Thần mở hệ thống ra xem phát hiện mình đã có hơn 10 vạn điểm như muốn khóc vậy lập tức vào cửa hàng xem có thứ gì hay không.Chợt xuất hiện một cuôn sách về luyện đan sơ cấp này hết sức hứng thú giá bán lại chỉ có 10 vạn điểm, vừa vặn đủ để mua nói

“Hệ thống mua cho ta bí kíp luyện đan sơ cấp đi.”

“Đã tiêu hao 10 vạn điểm mua bí kíp luyện đan sơ cấp.Ký chủ có hay không học tập.”

Âm thanh hệ thống vang lên trong đầu.Lăng Thần tò mò tu tiên mà không biết luyện đan thì còn gì gọi là tu tiên nữa nói

“Học đi hệ thống.”

Lượng ký ức bỗng dưng hiện lên từng động tác, kỹ xảo như in trong não của hắn.Chỉ mấy chốc đã thành công tiếp nhận toàn bộ thông tin, Lăng Thần rất muốn thử luyện đan một lần khẽ nhìn xuống Tinh Đấu Đại Sâm Lâm phát hiện ở đây có rất nhiều dược liệu phong phú hướng tới Cổ Nguyệt Na hỏi

“Na nhi ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm có khá nhiều dược liệu quý.Ta lấy chút được không.”

“Được chứ huynh cứ lấy tự nhiên đi.”

Nàng hơi nghi hoặc không biết hắn định làm gì nhưng cũng đáp ứng nguyện vọng nam nhân của mình.Lăng Thần nở một nụ cười mãn nguyện nói

“Vậy ta xin phép đấy.”

Hắn đưa bàn tay lên lên dùng quyền lực của mình hút lấy dược thảo về phía mình.Toàn bộ thảo mộc bay lên trên không trung, cảnh tượng này khiến cho rất nhiều hồn thú ở đây khiếp sợ.Lăng Thần đem tất cả vào bên trong Thiên Giới Châu để đựng lại.Thấy mọi chuyện đã ổn thỏa rồi vui vẻ nói

“Chúng ta xuất phát đến Sử Lai Khắc Học Viện thôi nào.”

Cả ba một mạch đi thẳng tới Sử Lai Khắc với tốc độ cực nhanh.Lăng Thần thì cảm thấy sung sướng tột cùng bất quá chỉ có hai người run sợ, kinh hãi các thứ.Tiểu Vũ sợ chính mình bị văng ra khỏi Cân đẩu vân còn Cổ Nguyệt Na cảm thấy còn đỡ chỉ là hơi bất ngờ với một đám mây nho nhỏ vậy mà có thể chở được 3 người với vận tốc nhanh như vậy.

Chỉ mất một lúc, Lăng Thần đã đến được học viện Sử Lai Khắc.Cổ Nguyệt Na cảm thấy bất mãn nam nhân của mình là một tuyệt thế hồn thú, tồn tại mạnh nhất của Đấu La Đại Lục vậy mà lại ở một nơi rách nát như vậy.

“Đi thôi.”

Lăng Thần bình tĩnh nói chậm rãi bước vào.Hai nàng cũng đi theo hắn vào bên trong, nhìn bên ngoài rách nát vậy thôi chứ bên trong nó còn thảm hơn ở bên ngoài.Nhà nhà toàn sử dụng gỗ để xây không có một miếng gạch nào để lót cả.

“Lăng Thần nơi đây cũng quá hoang tàn đi.”

Cổ Nguyệt Na lạnh lùng nhìn xung quanh nói.Lăng Thần lắc đầu không biết nói thêm cái gì cả lâu lâu cũng nên thử cảm giác sống của người dân ngày xưa.Vài phút trôi qua, cả ba đã đến thao trường một bóng người khá quen thuộc, hắn nhìn kỹ lại mới biết đó là Phất Lan Đức đang huấn luyện mỗi người.Lăng Thần vẫy tay nói

“Chào mọi người lâu rồi không gặp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.