Thần Vương Vạn Giới

Chương 19: Chương 19: Truyền thừa




Lăng Thần cảm thấy khá buồn ngủ sẵn tiện ở đây có cái giường nên ngủ ở đây luôn cũng được.Vài canh giờ trôi qua, hắn cũng đã tỉnh táo hơn trước vài lần nên từ từ mở mắt dậy.Chợt cảm thấy phía dưới mình hình như có thứ nhột nhột nhìn xuống.Bỉ Bỉ Đông đã thức dậy từ lâu và đang liếm láp cái dương v*t cương cứng của hắn.Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến nàng có chút giật mình

“Đông nhi nàng lại đùa nghịch với ta nữa à.”

“Chủ.....Chủ nhân huynh tỉnh lại rồi ư.”

Nàng vui vẻ chạy tới ôm.Hắn hơi sợ tính cách của cô nàng này rồi lúc chưa quen thì lạnh lùng như băng xem người khác không cùng đẳng cấp với mình vậy mà chỉ sau vài ngày thôi thì thái độ thay đổi 180 độ từ gương mặt đầy lạnh lùng thì giờ đây hiền dịu, vui vẻ.Hắn khẽ búng tay lên trán nàng mỉm cười đó

“Nhưng trước hết có một người mà nàng nên đi xin lỗi thì hơn.”

“Chủ nhân đang nói đến ai vậy.”

Bỉ Bỉ Đông nhìn nghi hoặc hỏi.Nàng không hề biết người mà hắn đang nói đến nói là ai cả.Lăng Thần thấy vậy cười cười nói

“Đi theo ta nàng sẽ biết.”

Hắn đợi nàng thay quần áo xong lập tức bế nàng đi ra khỏi Võ hồn điện.Chỉ một lúc sau, cả hai đã tới Tinh Đấu Đại sâm lâm.Nàng ngơ ngác không biết nam nhân của mình đến đây làm cái gì.Hắn không nói gì tiếp tục tiến về phía trước.Cuối cùng hai người đang ở trước hang động của Hoán Vũ.Hắn sở dĩ kêu nàng đi xin lỗi Hoán Vũ vì hai người có thù hận khá lớn vào ngày hôm trước nếu không giải quyết ngày hôm nay e rằng tương lai sẽ càng khó hoà giải hón nữa.

“Phu quân huynh đã về rồi sao.”

Từ bên trong hang động phát ra một giọng nói nhẹ nhàng.Bỉ Bỉ Đông nghe xong lập tức nhận ra đó là Hoán Vũ, cuối cùng cũng dần dần hiểu được đối tượng mà hắn muốn kêu nàng xin lỗi rồi.Hoán Vũ thản nhiên bước ra chợt thấy thân ảnh khá quen thuộc lạnh lùng nói

“Bỉ Bỉ Đông sao lại là ngươi.Không lẽ lần trước chưa đủ sao.”

Lăng Thần thấy tình hình có chút căng thẳng cười nói

“Được rồi Hoán nhi.Đừng nhắc đến chuyện cũ nữa.”

Nàng nhìn hắn bình tĩnh nói

“Được thôi thiếp sẽ tha thứ nếu như Bỉ Bỉ Đông chịu xin lỗi thiếp.”

Hắn vui vẻ nhìn sang Bỉ Bỉ Đông gật đầu ra ám hiệu kêu nàng mau xin lỗi Hoán Vũ.Nàng nghi hoặc nhìn trong chốc lát đã hiểu ra hướng tới Hoán Vũ ngượng ngùng nói

“Hoán.....Hoán Vũ tỷ chuyện lần trước cho ta xin lỗi.” . Truyện Võng Du

“Khoan đã.Bỉ Bỉ Đông ngươi vừa gọi ta là gì cơ.”

Hoán Vũ nghe câu xin lỗi của nàng hình như hơi có gì đó không đúng nghi hoặc hỏi.Bỉ Bỉ Đông thấy nàng hỏi vậy bình tĩnh đáp

“Là Hoán Vũ tỷ có gì sai sao.”

“Không ổn rồi.”

Lăng Thần gương mặt đầy kinh hãi.Hắn quên mất là mấy ngày trước nói với Hoán Vũ là công chuyện giờ nghe Bỉ Bỉ Đông nói vậy chắc chắn nàng đã nhận ra điều gì đó.Hoán Vũ mỉm cười đến đáng sợ bình tĩnh nói

“Phu quân rốt cuộc chuyện này là sao đây.”

“Chuyện này.....”

Hắn đang định giải thích mọi chuyện thì đúng lúc này từ bên trong hang động một mỹ nữ chạy ra lao vào trong lòng hắn vui vẻ nói

“Phu quân huynh đã về rồi.”

Lăng Thần mỉm cười nhẹ nhàng vốn tưởng rằng Minh Nguyệt sẽ giận dỗi không ra gặp mặt chứ ai mà ngờ nàng lại ôn nhu nhẹ nhàng như vậy vui vẻ nói

“Ừ ta về rồi.”

“Sao huynh lại đến trễ như vậy.”

Nàng mỉm cười nói.Đã hai ngày hắn không về đây thăm nàng suốt ngày chỉ tu luyện và huấn luyện Bỉ Bỉ Đông lại quên mất lão bà bé nhỏ này.Hoán Vũ vẫn bình tĩnh nhìn hắn nói

“Rốt cuộc chuyện này là sao.Nếu huynh không cho thiếp một lời giải thích thoả đáng thì không xong đâu.”

“Chuyện là thế này.....bla...bla.....”

Lăng Thần vui vẻ giải thích mọi chuyện với nàng về quá khứ của Bỉ Bỉ Đông cho Hoán Vũ nghe.Sau khi nghe xong nước mắt nàng tuôn ra đồng cảm với quá khứ của Bỉ Bỉ Đông tới ôm an ủi nói

“Hoá ra quá khứ của ngươi đau khổ như vậy.Ngươi cứ yên tâm về sau chúng ta là một gia đình.”

“Vâng cảm ơn Hoán Vũ tỷ.”

Bỉ Bỉ Đông cảm động mỉm cười nói.Từ trước đến giờ nàng chưa từng có một người thân nào bên cạnh cùng mình để trò chuyện cả cứ như vậy những cảm xúc dần dần bị chìm xuống từ trong lòng nàng bây giờ đã có Hoán Vũ các nàng cảm thấy rất hạnh phúc.Hắn một bên nhìn vậy không khỏi mỉm cười hài lòng với cảnh tượng trước mặt.Lúc này hệ thống hiện lên bình tĩnh nói

“Ký chủ đã đạt đến cấp độ cần thiết.Bắt đầu tiến hành truyền thừa.”

“Ý ngươi là.....”

Lăng Thần chưa kịp hỏi thì đột nhiên ngất.Hoán Vũ các nàng nhìn nam nhân của mình đột nhiên ngất đi chạy tới lo lắng hỏi

“Phu quân ngươi không sao chứ.”

“Chủ nhân người tỉnh lại đi.”

Dù có nói thế nào thì hắn vẫn không tỉnh lại gì cả.Minh Nguyệt khuôn mặt đầy căng thẳng nói

“Không sao.Huynh ấy chỉ đang tiếp nhận truyền thừa thôi.”

Bỉ Bỉ Đông nghe vậy cũng bình tĩnh lại nhưng quan tâm kêu Hoán Vũ kéo hắn vào bên trong hang động để nghỉ ngơi.Lăng Thần đang ở trong một cái không gian kì lạ xung quanh thì không có người hay bất cứ đồ vật gì ở đây cả toàn bộ nơi đây đều màu đen thầm mắng hệ thống

“Đcm hệ thống.Rốt cuộc ngươi đưa ta ở đâu đây.”

Hệ thống không hề trả lời câu hỏi của hắn.Khung cảnh đột nhiên thay đổi, một thiếu niên đang ngồi trước ngai vàng của mình nhắm mắt như đang tận hưởng giấc ngủ của mình.Hắn thấy vậy có chút ngạc nhiên không phải thiếu niên kia rất trẻ mà lại có cùng khuôn mặt với kiếp trước của hắn.Lúc này từ bên ngoài 1 lão già quỳ xuống trịnh trọng nói

“Thần Vương điện hạ bên ngoài có rất nhiều ma tộc đang tới đây.Thỉnh cầu ngài ra tay tương trợ.”

“Ừm.”

Vị Thần Vương kia bình tĩnh trả lời.Từ từ đứng dậy định rời đi nhưng giống như phát hiện cái gì đó liên tục nhìn về phía Lăng Thần đang đứng khẽ nhếch miệng.Hắn sợ hãi không biết vì cái gì mà tên đó phát hiện ra được ngay cả lão già kia dường như không hề phát hiện có người khác đang ở đây nhưng tên này thì có vẻ đã thấy hắn rồi.Tên đó không nói gì lao nhanh ra ngoài phía cung điện.

Lăng Thần thấy vậy khẽ thở dài thầm nghĩ cuối cùng cũng thoát.Nhưng không gian nơi đây lập tức chuyển sang nơi khác hắn như muốn khóc la hét nói

“Hệ thống ta mà thoát khỏi đây ngươi chết tay ta.”

“Hỗn độn vương thần ngoan ngoãn mau giao ra công pháp ra đây.Bổn tọa có thể tha thứ cho ngươi.”

Một tên ma tộc với thân hình 6 múi tay cầm chiếc rìu to lớn dũng mãnh nói phía sau có hơn vạn tên ma tộc rất giống hắn tay cầm kiếm, cung, đao,...Thần Vương lạnh lùng nói

“Mau cút khỏi đây nếu không sẽ chết dưới tay ta.”

“Hừ nếu ngươi đã muốn chết như vậy ta sẽ cho ngươi toại nguyện.Tất cả lên cho ta.”

Tên ma tộc kia cầm chiếc rìu hướng về phía trước uy nghiêm nói.Toàn bộ ma tộc bắt đầu tiến lên định giết thiếu niên kia.Lăng Thần đề phòng chuẩn bị ra tay thì Thần Vương nhếch miệng nói

“Hỗn độn đế vương quyết tầng 1 Đế Vương Ấn.”

Một dấu ấn hình chữ vương từ trên không rơi xuống.Tên ma tộc kia bay lên chém nhưng cũng bị đè bẹp dưới uy lực bá đạo này.Hắn khiếp sợ khi nghe được thiếu niên kia lại sở hữu công pháp giống hệt hắn không khỏi trầm ngâm suy nghĩ.Thần Vương kia khẽ nhìn về phía hắn bình tĩnh nói

“Đây chính là sức mạnh thực sự ở tầng 1.Đi đi.”

“Cái gì.”

Lăng Thần ngạc nhiên định hỏi.Trong chốc lát một sức mạnh vô hình kéo hắn ra khỏi không gian nơi đây.Chỉ trong chốc lát đã trở về thế giới Đấu La Đại lục hắn mở mắt giật mình ngồi dậy lẩm bẩm nói

“Rốt cuộc tên đó là ai.”

“Phu quân ngươi đã tỉnh lại rồi.”

Hoán Vũ ngồi bên cạnh tràn ngập lo lắng hỏi.Các lão bà nhìn chăm chú với vẻ mặt đầy sự lo lắng hắn mỉm cười nói

“Ta không sao hết.Ta đã hôn mê bao lâu rồi.”

“Đã 5 tiếng rồi chủ nhân.”

Bỉ Bỉ Đông đưa tay lên mặt sờ sờ nói.Hắn giật mình thầm nghĩ

“Hóa ra ta đã bất tỉnh lâu như vậy rồi sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.