Editor: Cò Lười
Beta:
Thật lâu, trong linh hồn cũng không truyền đến âm thanh gì của Phù Thần.
Giọng điệu Phong Như Khuynh càng thêm xấu hổ: “Ta vốn dĩ chỉ là muốn thử xem, thật sự là do trận pháp để lâu năm nên bị mất đi hiệu lực, không có quan hệ gì với ta hết á, à đúng rồi, sau này nếu Cửu Đế quay trở lại, ngươi ngàn vạn đừng có tố cáo ta.”
Tốt xấu gì thì đây cũng là nơi sinh sống của Cửu Đế, nàng không nói năng tiếng nào đã xông vào, khó tránh khỏi việc làm Cửu Đế tức giận.
Mà Phù Thần và Thanh Hàm là do Cửu Đế nuôi dưỡng, vào thời điểm thế này đương nhiên phải cho chúng nó đồng lòng với nàng.
Trầm mặc.
Đáp lại nàng, vẫn là một sự im lặng như cũ.
Phong Như Khuynh không biết trong lòng Phù Thần đang nghĩ cái gì, nàng ngẩn người, gọi một tiếng: “Phù Thần?”
…
Trong không gian, ánh mắt Phù Thần mang theo rối rắm và chần chờ, thật lâu sau, mới mở miệng, “Nếu thật sự là do lâu năm mất đi hiệu lực, trận pháp sẽ không tồn tại, cũng không sẽ dễ dàng bị đánh vỡ như thế, chẳng qua …”
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Hẳn là ngươi có duyên với Cửu Đế, cho nên, ngươi mới có thể đi vào trong tòa nhà.”
Thanh Hàm ngẩn ra, ánh mắt ngây thơ mờ mịt chuyển về phía Phù Thần.
Có duyên với Cửu Đế, mới có thể mở được trận pháp?
Nhưng mà rõ ràng Phù Thần ca ca biết, trận pháp này, chỉ có Cửu Đế mới có thể mở được, cho dù là truyền nhân có huyết mạch của Cửu Đế cũng không thể có năng lực như vậy…
Vì sao, hắn lại nói như thế?
Phù Thần cảnh cáo trừng mắt nhìn Thanh Hàm, tức khắc khiến cho Thanh Hàm ngậm miệng lại, nàng niết cái miệng nhỏ, trong ánh mắt kia chứa đầy ai oán và tủi thân.
Mặc kệ như thế nào, có một số việc không có cách nào xác định trước, hắn vẫn chưa thể cho mẫu thân biết.
Trừ phi…
Đến khi hắn xác nhận được khả năng hắn dự đoán trong lòng kia.
…
Có những lời này của Phù Thần, Phong Như Khuynh lập tức an tâm, nàng chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí, cất bước đi vào.
Cho dù nơi này đã trôi qua rất nhiều năm, nhưng bên trong vẫn mới tinh như cũ, ngoại trừ những chiếc lá rụng không có người dọn dẹp thì những nơi khác giống hệt nơi có người ở.
“Khuynh Khuynh có biết đây là đâu không?” Khóe môi Tần Thần khẽ cong lên, âm thanh trong trẻo mà sạch sẽ.
“Nơi sinh sống cũ của Cửu Đế.”
Ở trong không gian cũng có nơi sinh sống của Cửu Đế, tuy chỉ là giả, nhưng vẫn phục chế mọi thứ lại một lần, nơi này, đối với chỗ ở này, Phong Như Khuynh rất quen thuộc, thậm chí đối với những phòng ở đây, nàng đều biết nó ở đâu.
“Ta nhớ rõ, bên trong nơi sinh sống của Cửu Đế có một núi thảo dược, nếu ta mà là Cửu Đế, tất cả những thứ quý giá ta sẽ giấu vào trong ngọn núi thảo dược đó.”
Hơn nữa, cả Phù Thần và Thanh Hàm cũng đều lớn lên từ trên ngọn núi thảo dược kia.
Nói không chừng… Ở trên ngọn núi thảo dược kia còn có những món đồ quý giá khác.
“Đi thôi, Thần Nhi, chúng ta đi đến núi thảo dược thôi.”
Phong Như Khuynh cong môi cười nhạt, nàng đã sớm biết núi thảo dược ở nơi nào, cũng không dừng lại mà trực tiếp đi thẳng về phía núi thảo dược.
Tần Thần cũng không có hỏi nàng vì sao lại quen thuộc với nơi này như thế, cũng không có dò hỏi nàng, vì sao lại biết nơi này là nơi ở cũ của Cửu Đế.
Hắn quả thật rất tin tưởng nàng.
Cho nên, khi Phong Như Khuynh đi về phía núi thảo dược, Tần Thần cũng đi theo sau, biến mất ở dưới bầu trời xanh này.
…
Đợi đến khi tới núi thảo dược, Phong Như Khuynh nhịn không được mà dừng chân lại.
Ở trong suy nghĩ của nàng, nếu chủ nhân núi thảo dược là Cửu Đế thì trên ngọn núi này hẳn là sẽ có vô số linh dược.
Ngay cả nơi sống bên ngoài còn có nhiều linh dược như vậy thì trên ngọn núi thảo dược kia không thể nào không có một gốc nào được.
Nhưng đập vào mắt Phong Như Khuynh chính là một ngọn núi hoang vu tiêu điều, không có một ngọn cỏ, ngay cả một gốc cây linh dược cấp thấp cũng không có.
(Tấu chương xong)