Editor: Cò Lười
Beta:
Phù Thần cũng có chút choáng váng: “Ta không biết, viện này sao lại giống nơi sống của Cửu Đế như thế chứ? Mẫu thân, ta và Thanh Hàm chưa từng rời khỏi Thần Dược tông, ta không biết cái gì hết…”
Những chuyện thế này, một cây linh dược nhỏ bé như nó làm sao có thể hiểu rõ được chứ?
Ai biết vì sao lại có một nơi giống y hệt nơi Cửu Đế đã từng sinh sống xuất hiện chứ?
Ngay cả bức tranh rồng bay phượng múa trước cửa lớn cũng giống nhau y đúc! Không khác nhau chút nào!
Nơi Cửu Đế sống hẳn là chỉ có một!
Pháp trận khắc chế trước cửa lớn không còn cách nào phục hồi!
Đáng tiếc trận pháp trong Thần Dược tông, hẳn là đã mất hiệu lực rất nhiều năm cho nên mới không có hạn chế bất luận cái gì.
Nếu nơi sinh sống này của hắn xuất hiện ở nơi này… Vậy chứng minh, Thần Dược tông trong không gian là đồ giả?
“Thật ra muốn biết nơi này có liên quan gì đến nơi Cửu Đế sống hay không rất đơn giản, trước cửa nơi ở của Cửu Đế có trận pháp, bất cứ thứ gì đều không thể tới gần, mẫu thân có thể đi xem thử.”
Phù Thần trầm mặc nửa ngày rồi nói.
Phong Như Khuynh nhướng mày, tiện tay nhặt lên một viên đá ném thẳng về phía cửa lớn.
Bịch!
Đá còn chưa tới gần cửa lớn đã bị một lực lượng mạnh mẽ đánh trúng, bay thẳng ra ngoài.
Phù Thần: “…”
Thanh Hàm: “…”
Hai vật nhỏ trong không gian đều choáng váng luôn rồi.
Linh lực kia… Quả thật là của Cửu Đế không sai!
Chẳng lẽ… Năm đó nơi sinh sống của Cửu Đế ở Thần Dược tông bị người lén đổi đi hả? Cấm địa lúc trước bọn họ canh chừng nhiều năm như vậy, vậy mà lại là hàng giả à?
“Phù Thần, nơi sống của tổ tiên Thần Dược tông vì sao lại có hai nơi?”
Cái trước mắt này, hiển nhiên là thật.
“Không có khả năng, nơi Cửu Đế sống chỉ có một nơi, không thể nào có hai nơi được, cái trong không gian chắc chắn là hàng giả, ta còn tưởng là do đã lâu nên trận pháp bị mất hiệu lực, lại quên mất, nếu Cửu Đế đã bố trí trận pháp, chỉ cần hồn nó không bị tiêu tan thì sẽ không biến mất.”
Có lẽ do bọn nó quá vững tin, một ngôi nhà to như thế, lại ở trong Thần Dược tông, không thể nào có thể biến mất dễ như trở bàn tay như thế.
Cho nên, dù cho trận pháp mất đi hiệu quả, có thể tùy ý ra vào, dựa vào chỉ số thông minh hơi thấp của linh dược thì sẽ không hề nghĩ nhiều.
Hiện tại bọn nó mới biết được, hai người bọn nó đã bị lừa…
“Vậy có cách nào để đi vào không?”
Nơi sinh sống của tổ tiên Thần Dược, chắc chắn bên trong có không ít thứ tốt, không thể bỏ lỡ!
Ánh mắt Phong Như Khuynh hơi lóe, cười tủm tỉm vỗ nhẹ lên cằm.
“Trận pháp của Cửu Đế, không ai có thể phá giải.” Phù Thần lắc lắc đầu, trong mắt có sự ảm đạm.
Nhân vật năm đó không ai bì, trận pháp hắn thiết lập, sao có thể để người khác tùy tiện phá giải?
Ngoại trừ… Chính hắn…
“Mặc kệ như thế nào, ta đều phải thử xem, dù có thất bại cũng không sao.”
Phong Như Khuynh trầm ngâm nửa ngày, nàng đi tới trước trận pháp, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trên trận pháp.
Ngay lập tức có một sự dao động tràn ra từ lòng bàn tay nàng.
Nàng nhắm hai mắt lại ——
Linh khí nhàn nhạt hội tụ trong lòng bàn tay nàng, nàng cũng thả hết tất cả tinh thần lực ra, tìm kiếm mắt trận pháp rồi lại truyền linh lực vào đó, muốn phá bỏ mắt trận pháp.
Phù Thần cười khổ lắc đầu: “Không có cách nào, trận pháp của hắn, trên đời này không có ai có thể phá được, ngươi đừng nên…”
Hắn còn chưa nói hết câu, một tiếng vang lớn ầm ầm truyền đến.
Phảng phất như có thứ gì bị nổ mạnh, linh khí bay ra tán loạn, cuồng phong nổi lên, thiếu nữ tóc đen đứng trong trận gió hỗn loạn.
Phong Như Khuynh ngơ ngác nhìn tay mình, gượng cười hai tiếng: “Có thể… Trận pháp lâu năm bị mất đi hiệu lực, cho nên bị phá hủy rất dễ dàng.”
Phù Thần: “…”
(Tấu chương xong)