Thần Y Đáng Yêu Của Lãnh Huyết Nữ Vương

Chương 11: Chương 11: CHỈ MỘT CHÚT… MÀ THÔI!




Ads Thấy nàng bất chợt quan tâm đến y, thấy nàng tiếu ý sủng nịnh, thấy nàng một thoáng cau mày nhưng vẫn làm theo ý của y… lòng bất chợt cảm thấy thỏa mãn không nói nên lời….

Thấy nàng quan tâm đến chuyện khác, thấy nàng chuyên chú nhìn một người khác, hay không để tâm đến y, khi ấy… cũng không hiểu vì sao, tâm của y một thoáng buồn bã…

Thấy nàng muốn xuống đáy hàn đầm tìm thiên niên liên, có khả năng nguy hiểm đến tính mạng, chỗ này sẽ thực sự rất đau… rất đau… bất giác Dung Phượng Ca đưa bàn tay chạm nhẹ vào ngực trái của mình….

Cái cảm giác này… là gì vậy ?!… lần đầu tiên y cảm nhận, y trải nghiệm… thực sự rất kỳ lạ….

“ Nhan Nhan…” y nhỏ giọng gọi…

Nữ tử vẫn yên tĩnh nằm đó, như là chìm trong giấc mộng, nét mặt thực sự an tường

“ Nhan Nhan, ngủ một giấc là tốt rồi, khi tỉnh dậy, Phượng Ca nhất định sẽ tìm được đóa thanh liên ngàn năm kia cho Nhan Nhan…” Dung Phượng Ca nhẹ giọng nỉ non, chỉ một chút thuốc mê, có thể khiến cho Nhan Nhan ngủ vài canh giờ, bây nhiêu thôi cũng đủ thời gian y tìm được thiên niên liên rồi

Cơ thể của y từ nhỏ đã được ngâm mình trong hàn băng ngàn năm, uống rất nhiều dược liệu quý hiếm, có thể nói, máu của y chính là thánh phẩm giải độc mà không biết bao nhiêu kẻ khát cầu, dĩ nhiên điều này là một bí mật, không ai biết ngoại trừ bản thân y cùng gia gia của mình, lần này nhảy xuống hàn đầm, ít ra khả năng sống xót so với Nhan Nhan sẽ cao hơn….

Đợi cho đến khi Lạc Khanh Nhan giật mình tỉnh giấc, nhìn quanh Hàn đầm, không thấy bóng dáng quen thuộc, một thoáng nhăn mày, Lạc Khanh Nhan cất tiếng gọi : “ mỹ nhân, ngươi đi đâu rồi…” nhưng là ngoài thanh âm của gió ra, chẳng còn một tiếng động nào khác, Lạc Khanh Nhan lại tiếp tục lên tiếng : “ Dung Phượng Ca”

Khẽ xoa mi tâm của mình, Lạc Khanh Nhan buồn bực, người này lại chạy lung tung đâu nữa rồi, nàng chỉ mới chợp mắt một tý… khoan! Chợp mắt… nàng đã ngủ sao.., còn nhớ hắn đưa cho nàng điểm tâm, nàng dùng một ít, sau đó.. cứ như vậy ngủ luôn sao, Lạc Khanh Nhan sắc mặt một thoáng tái ngắt, vội vàng chạy lại gần hàn đầm, thanh âm một thoáng run rẫy ngay cả chính nàng cũng không phát hiện : “ Dung Phượng Ca, ngươi… ngươi điên… ngươi điên rồi…”

“ Dung Phượng Ca, ngươi… dám dùng thuốc mê đối với ta, chết tiệt…” bao nhiêu canh giờ rồi, nàng đã ngủ bao lâu?!!… Lạc Khanh Nhan cũng không phát hiện được, chưa bao giờ bản thân của mình lại bối rối đến như vậy, bối rối đến mức không thể suy nghĩ được gì, cũng không thể suy tính được gì, tâm cơ thâm thầm, thủ đoạn nhiều vô số kể như vậy.. giờ khắc này đây, tất cả điều trở nên vô dụng…

‘ Nàng nhất định là điên rồi…’ Lạc Khanh Nhan nhếch môi cười, cũn không rõ tiếu dung này tràn ngập không biết bao nhiêu là thác loạn, khùng cuồng, thân mình chìm trong hàn đầm, cái rét buốt thấm từng chút từng chút vào da thịt, Lạc Khanh Nhan nhanh chóng lặn mình xuống dưới, trong tầm mắt của nàng, mọi vật thật sự mờ… rất mờ…

Ở dưới này, thực sự sâu… sâu vô cùng, xung quanh đầy rong rêu, cả hàng trăm xác người lơ lững trong hàn đầm, đủ loại vẻ mặt, thân xác nguyên vẹn nhưng điều đã chết, có lẽ lâu lắm… Lạc Khanh Nhan một thoáng nhăn mi, ngay đến cả nàng, đã quen với mọi hắc ám thế gian, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng không khỏi một thoáng rùng mình, huống chi là hắn… tên ngốc kia, quả thật là… rất ngốc mà…

Thân mình đã trở nên bắt đầu cứng ngắc, hoạt động có chút khó khăn, nhưng vẫn chưa thấy người kia đâu cả, Lạc Khanh Nhan khẽ mím môi, cố lặn sâu thêm một chút nữa….

Nửa canh giờ thôi qua… cũng không thấy hắn…

Một canh giờ… Lạc Khanh Nhan thân mình dường như đã đông cứng lại, nhưng vẫn chưa thấy hắn… hốt nhiên lần đầu tiên trong đời, Lạc Khanh Nhan mới hiểu được, cái cảm giác thế nào là vô vọng… tâm tê liệt phế, thực sự… không dễ chịu một chút nào…

Bất chợt, một góc bên kia, như ẩn như hiện, vạc áo lam bào quen thuộc, như thấy được hi vọng, Lạc Khanh Nhan cố rướn người bơi qua bên đó….

Nam nhân khẽ nhắm mắt, sắc mặt trắng bệch không một chút sức sống, một đầu tóc đen tung xỏa trong nước, thật sự rất đẹp, đẹp đến chói mắt, Lạc Khanh Nhan vươn tay lôi người kia vào lòng, sau đó dường như là dùng hết sức lực còn lại của mình, đưa hắn lên trên….

“ Tỉnh .. tỉnh ?! Dung Phượng Ca, ngươi có nghe không…” Lạc Khanh Nhan lay lay thân mình Dung Phượng Ca, thanh âm khản đặc, sắc mặt vì ở dưới hàn đầm quá lâu mà trở nên trắng bệch, trông nàng giờ khắc này đây chẳng khác nào một xác chết mới vùng dậy vậy…

Lạc Khanh Nhan khẽ cúi mình xuống, môi của nàng chạm vào môi của hắn, cái cảm giác lạnh như băng, hàn thấu xương còn vương vấn nơi đầu môi, thật sự lạnh… rất lạnh… ( Dao Dao : khụ! Cái này là Nhan Nhan đang làm hô hấp nhân tạo cho Phượng Ca, chứ không phải lợi dụng người ta bất tỉnh mà ăn đậu hủ đâu nha ^^)

Tay chân của hắn lạnh ngắt, thân mình ướt đẫm, giống như bị đóng băng lại, hô hấp cũng không còn, nhưng tay kia lại cố chấp nắm chặt đóa thất sắc thanh liên kia, Lạc Khanh Nhan đã dùng đủ mọi cách, nhưng nam nhân kia cứ cố chấp an tĩnh nằm đó, một một chút cử động, đôi mắt khẽ nhắm nghiền, ngay cả hàng mi dài kia cũng như bị đóng băng lại, cứng ngắc….

“ Dung Phượng.. Ca, ngươi… tỉnh lại cho ta…” Lạc Khanh Nhan cũng không ý thức được, thanh âm của mình giờ khắc này đây, có bao nhiêu là bất lực, bao nhiêu là run rẫy, không thốt thành lời. Thật sự không quen, không quen nhìn thấy hắn an tĩnh đến như vậy, không quen thấy hắn im lặng đến như thế, thực sự không quen…

Cứ như vậy mà đi sao?!…

Yên lặng, không tiếng động mà bước đi như vậy sao?!…

Ta đã hứa với ngươi, đưa ngươi đi Tây An, xem sông núi nơi ấy

Ta đã hứa với ngươi, sẽ thiết đãi ngươi tất cả mỹ thực thiên hạ này…

Ta đã hứa với ngươi… nhiều lắm….. dù là….

Dung Phượng Ca… Dung Phượng Ca….

Đầu ngón tay một thoáng run rẫy muốn chạm vào mặt của nam nhân, nhưng là lại không dám, nắm chặt lấy năm ngón tay, đầu móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, in hằng những đường máu, xinh đẹp…

Sợ hãi…

Đau lòng….

Có một ngày cũng có người khiến cho nữ tử lãnh huyết vô tình này đau lòng, sợ hãi sao?!….

Chỉ một chút thôi, chỉ một chút thôi… đúng vậy, chỉ là… một chút thôi mà, một chút sợ hãi, một chút đau lòng mà thôi… không ảnh hưởng gì nhiều…. Lạc Khanh Nhan thì thào cười, nhưng là tiếu dung có chút điên có chút loạn đó… thực sự chỉ là một chút ít thôi sao?!

“ Khụ…!!” Bỗng nhiên nam nhân đang yên tĩnh nằm kia, ho nhẹ, nước trong miệng từng chút từng chút một, theo khóe môi chảy ra ngoài, đầu ngón tay trắng bệch kia, một thoáng khẽ giật… Lạc Khanh Nhan thấy vậy, một thoáng mừng như điên, nhưng rất nhanh liễm đi, vội vàng lại ôm lấy hắn, lên tiếng : “ ngươi sao rồi… có khỏe không ?!” thanh âm vẫn như vậy thản nhiên, nhưng âm điệu không dấu nỗi lo lắng

“ Lạnh…” Dung Phượng Ca khẽ đáp, mí mắt muốn mở ra, nhưng không làm cách nào mở được, đôi môi trắng bệch, không chút huyết sắc, khẽ run

“ Không lạnh,… không sao!…” Lạc Khanh Nhan nhanh chóng thoát lớp y phục ướt bên ngoài, ôm thật chặt lấy hắn, cái ôm dường như dùng tất cả sức lực của nàng, như là khuynh tẫn cả một đời ôn nhu của nư tử lãnh huyết kia, mãi một lát sau, thân mình của cả hai ấm dần lên một tý, Lạc Khanh Nhan mới nhanh chóng, gom một ít nhánh cây khô gần đó, nhóm thành một đống lửa to….

“ Nhan Nhan, thiên niên liên.. Phượng Ca đã tìm được rồi…” Vài canh giờ trôi qua, khôi phục được một ít sức lực, Dung Phượng Ca mới lên tiếng, nhưng thanh âm thật sự khó nghe, khản đặc… có lẽ là vì ở dưới hàn đầm lâu lắm…

“ Dung Phượng Ca, ngươi cũng thật to gan, dám dùng thuốc mê đối với ta..” Lạc Khanh Nhan nghiến răng nghiến lợi, nhìn Dung Phượng Ca, không nhắc thì thôi, chứ nói đến là nàng thật sự muốn bóp chết nam nhân này, hắn… luôn khiến cho nàng không khống chế được cảm xúc của mình

“ Xin lỗi, vì Phượng Ca không muốn để cho Nhan Nhan mạo hiểm mà…” nam nhân đạm cười, tiếu dung vẫn như vậy thuần khiết đến như vậy, luôn khiến cho Lạc Khanh Nhan không thể nào nổi nóng được, nàng thực sự rất muốn đánh hắn, muốn mắng hắn… nhưng là thanh âm không hiểu sao cứ nghen lại nơi cổ họng, không thốt thành lời…

“ Nếu có thể… ta thực sự… rất muốn bóp chết ngươi..” Lạc Khanh Nhan bất chợt cười khổ, thôi đi! Nàng quả thật hết cách với nam tử ngu ngốc nhưng quật cường còn hơn cả nàng rồi, thiên niên liên cũng đã tìm được, là lúc… nên đem hắn về trả lại cho gia gia của hắn đi thôi, duyên của hắn và nàng, đến đây… là kết thúc được rồi…

“ Nhan Nhan, là đang lo lắng cho Phượng Ca sao…” Dung Phượng Ca khe khẽ cười, đôi con ngươi một thoáng sáng ngời, lấp lánh một mảnh ánh sáng ngọc, tham luyến hơi ấm trên người nữ tử, y khẽ nhích lại gần thêm một chút, một chút nữa…

“ Không có…, chỉ là nếu ngươi xảy ra chuyện, ta sẽ không biết làm sao ăn nói với gia gia của ngươi mà thôi..” Lạc Khanh Nhan bình thản đáp lại, thanh âm không ra cảm xúc, nhưng là ánh mắt của nàng, lại không dám đối diện trực tiếp nhìn nam tử, Dung phượng Ca nghe vậy, một thoáng rũ xuống mi mắt, yên lặng không nói tiếp… mãi một lát sau, Lạc Khanh Nhan cứ tưởng y đã ngủ, thì Dung Phượng Ca, lại nhẹ giọng nỉ non : “ nếu.. Nhan Nhan.. lo lắng cho Phượng Ca một chút… thì tốt rồi, chỉ là… một chút mà thôi, cũng không có sao?!..”

“ Ừ! Chỉ.. một chút mà thôi….” Lạc Khanh Nhan thì thầm đáp lại, đúng vậy… chỉ là một chút mà thôi!

“ Vậy là đủ rồi….” Dung Phượng Ca nhếch môi cười, má lúm đồng tiền in hằng trên má, ánh mắt khẽ nheo lại thành một đường cong, tiếu dung thực sự… rất đẹp, là thỏa mãn, là… hạnh phúc…

Thực sự nam tử này, rất dễ dàng thỏa mãn với những thứ…… đơn giản nhất…

“ Nhan Nhan, đóa thanh liên ngàn năm này, không những có thể tăng nội lực, mà còn là thánh phẩm giải bách độc nha…” Dung Phượng Ca vừa chăm chú chế dược liệu vừa nói, Lạc Khanh Nhan thì ngồi bên cạnh hắn, luyện công, bộ tâm pháp mà Hàn Vô đưa cho nàng, đến chín tầng, mấy tháng nay, nàng chỉ mới đột phá tầng thứ nhất. Thấy Lạc Khanh Nhan tập trung như vậy, Dung Phượng Ca cũng không dám làm phiền, bèn dồn hết sức cho việc luyện dược, Nhan Nhan cần mấy viên thuốc này để tăng công lực, cho nên y nhất định phải luyện sao cho đóa thất sắc thanh liên trở nên hữu dụng nhất….

Một khi đã luyện công, thì thời gian quả thật trôi qua rất nhanh, đến khi Lạc Khanh Nhan mở mắt ra, thì sắc trời đã tối hẳn, ánh lửa bập bùng trong động, tiếng lửa cháy tí tách, trong không gian yên tĩnh thế này, cũng có thể nghe rõ ràng thấy thanh âm, Lạc Khanh Nhan nhìn nam tử yên tĩnh nằm bên cạnh mình, ngủ lúc nào không hay, chợt thất thần…

Lạc Khanh Nhan số lần thất thần, dạo gần đây nhiều lắm…. là bởi vì người này…

Khe khẽ thở dài, lấy áo choàng của mình khoác lên hắn, Lạc Khanh Nhan nhìn mấy viên dược còn đang luyện dang dở, có chút buồn cười, thế gian tranh giành chí bảo thiên niên liên, không biết bao nhiêu người chôn xác trong cái hàn đầm kia, ấy vậy mà nhanh như vậy nàng lại dễ dàng có được… à.. mà cũng không dễ dàng gì, là… người này suýt dùng tính mạng của mình đổi lấy…

Dung Phượng Ca a… ngươi nói, ta phải đối với ngươi như thế nào mới tốt đây..?!

“ Nhan Nhan luyện xong võ công rồi sao..?!” Dung Phượng Ca khẽ giật mình, dụi dụi mắt, lên tiếng hỏi, thanh âm còn buồn ngủ cho nên có chút giọng mũi, Lạc Khanh Nhan quay đầu lại nhìn y, cười cười : “ là ta đã đánh thức ngươi sao?! ngủ thêm một chút nữa đi…”

“ Không ngủ nữa, hôm nay Phượng Ca đã ngủ rất nhiều rồi…” y lắc đầu, sau đó lấy trong lòng ra một viên thuốc đưa cho Lạc Khanh Nhan : “ Phượng Ca, chỉ mới luyện được một viên thôi, còn hai viên kia, ngày mai mới có thể xong, hơn thế nữa, cách ba tháng, Nhan Nhan mới có thể dùng một lần nha, nếu dùng một lúc hết ba viên, thì nhất định sẽ bị tẩu hỏa nhập ma đó….”

Lạc Khanh Nhan vươn tay nhận lấy, cầm viên thuốc nho nhỏ, chợt cười, rồi giương mắt nhìn Dung Phượng Ca, vấn : “ ngươi dùng cả tính mạng của mình, để đổi lấy một viên thuốc nho nhỏ này, lại cho ta… một người mà ngươi quen không quá vài tháng, có đáng không?!”

Dung Phượng Ca nghe Lạc Khanh Nhan hỏi vậy, có chút sững sốt, y nhìn chằm chằm viên thuốc, rồi lại nhìn Lạc Khanh Nhan, có chút khó hiểu : “ viên thuốc này thì có liên quan gì đến tính mạng của Phượng Ca cơ chứ?! Nhan Nhan là đang nói chuyện gì vậy…”

Lạc Khanh Nhan sững người…..

“ Hài tử ấy bị mắc chứng bệnh hay quên, mỗi khi chứng kiến hay chịu một cảnh vật nào kích thích đến, nhất định sau khi tỉnh dậy… sẽ quên sạch…. Đó… cũng là một cách trốn tránh… nỗi sợ hãi đi….” Bất chợt.. văng vẳng đâu đây thanh âm của lão ngoan đồng Dung Cơ, Lạc Khanh Nhan thùy hạ mi mắt, không nhìn nữa mâu quang tràn đầy khó hiểu nhìn mình, cũng có lẽ… trốn tránh đi….

Thật sự đủ buồn cười, Lạc Khanh Nhan nàng mà cũng có lúc trốn tránh ai đó sao, nhưng là…. Đối với người này, Lạc Khanh Nhan… quả thật hết cách rồi, Hàn đầm kia, cảnh tượng không phải lẽ dễ chịu gì, có lẽ đối với nàng, ấy chẳng qua là một thoáng sợ hãi than thôi, còn với hắn… lại là khác… cho nên mới có thể nhanh như vậy quên sao?!

Nam nhân này… rất nhút nhát ?! vậy nếu đã nhút nhát… sao lại liều mạng nhảy xuống hàn đầm làm gì, nếu đã nhút nhát… sao lại… làm những việc ngu ngốc như vậy chứ?! Lạc Khanh Nhan thực sự muốn hỏi Dung Phượng Ca điều đó….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.