Thần Y Đáng Yêu Của Lãnh Huyết Nữ Vương

Chương 10: Chương 10: LÀ…. MỘT CHÚT ĐỂ TÂM?!




Ads Mâu thuẫn….

Quả thật vậy….

Một mặt mong nhanh chóng đến thiên Phong động, tìm được thiên niên liên, sau đó đem hắn trả lại cho gia gia của hắn, một mặt nàng lại… luyến tiếc…

Cả tháng bên cạnh bầu bạn, hắn thật sự rất yên lặng, yên lặng đến nhiều khi nàng không cảm thấy hắn tồn tại, nhưng khi cần nhất, hắn lại bên cạnh, tiếu dung ngượng ngùng, pha chút thơ ngây của hài đồng, ánh mắt trong vắt, thứ sắc màu tinh thuần nhất thế gian, luôn làm cho lòng nàng… mềm mại…

Đôi khi hắn ngây thơ như một tờ giấy trắng, lúc lại tò mò nhiều chuyện , khi cũng thật bướng bỉnh… nhưng là nàng lại cảm thấy không thể nào phản cảm đứng dậy…

Cái cảm giác này thực sự nguy hiểm, nhưng cũng quá ngọt ngào đầy dụ hoặc….

Nàng quả thật…. điên rồi!!

“ Nhan Nhan, ta có chút chóng mặt….” Dung phượng Ca giương mắt nhìn Lạc Khanh Nhan, hết sức khó hiểu : “ sao lại có nhiều Nhan Nhan đến như vậy a….”, nói đoạn, ngã gục trên bàn, thì ra Dung phượng Ca thấy bình rượu, tò mò cho nên uống thử, nhưng là mới có một ngụm, thì đã say rồi

Lạc Khanh Nhan buồn cười nhìn hắn, quả thật rất ngốc, chỉ có một chút rượu cũng để cho mình bị say đến bất tỉnh nhân sự, người này đối với người khác không một chút phòng bị sao chứ, ngốc tử…. ngươi như thế này, ta sẽ lo lắng nhiều lắm đó…. Làm sao an tâm bỏ lại ngươi đây?! ngươi cứ ỷ lại vào ta như thế, khi ta vứt bỏ ngươi rồi, ngươi lại có cảm giác ra sao?!…

“ Công tử….” Bạch Y Vân lên tiếng…

“ Bạch cô nương, ngươi nói, thiên hạ, mỹ cảnh nào là đẹp nhất….” Lạc Khanh Nhan bỗng dưng hỏi như vậy, như đùa như thật, chỉ có điều ánh mắt của nàng từ đầu đến cuối vẫn không rời mắt khỏi người kia, Lạc Khanh Nhan một tay chống cằm, tay còn lại, lại ôn nhu vuốt nhẹ lưng người kia, bất chợt Bạch Y Vân cảm thấy quanh hai người, có một loại cảm giác khó ai có thể xen vào….

“ Thiên hạ mỹ cảnh nhiều vô số kể, mỗi người thích mỗi kiểu, nhưng Y Vân thiết nghĩ, đẹp nhất chính là dung mạo người mình yêu….” Bạch Y Vân mỉm cười, ôn nhu tha thiết, một thoáng hoài niệm, một thoáng ước mơ, rồi tất cả liễm đi, chỉ còn vẻ mặt tiếu xuân phong như thường ngày…..

“ Vậy sao ?!” Lạc Khanh Nhan cười khẽ… yêu?! Cái từ này mà cũng xuất hiện trong cuốc sống của nàng sao?! thật là … đủ buồn cười…

“ Bạch cô nương, chúng ta chơi một trò chơi thế nào?!”

“ Công tử cứ nói”

“ Nếu như cô nương có thể họa được bức họa mà ta ưng ý, thì ta chấp nhận một yêu cầu của cô nương…”

“ Được…”

Bạch Y Vân xoay người vào trong chuẩn bị giấy bút, Lạc Khanh Nhan vẫn yên lặng ngồi đó, nhìn Dung Phượng Ca, có chút thất thần….

Rồi nhiều năm về sau, cũng có người hỏi nàng câu hỏi như vậy : “ thiên hạ này, mỹ cảnh nào là đẹp nhất….”

Khi ấy, Lạc Khanh Nhan chợt cười, ánh mắt một thoáng xa xăm, thanh âm hư hư thực thực, man mác như là sương, là khói, tựa là ảo ảnh trong chốn phồn hoa, phiêu miểu, phiêu miểu : “ với Lạc Khanh Nhan, giữa một đám lê hoa trắng muốt, lam y nam tử yên tĩnh gãy đàn…. ấy là đẹp nhất….”

Người kia thấy vậy, cũng không khỏi sững sốt, nữ tử lãnh huyết vô tình nhất thế gian kia, cũng có một ngày ánh mắt nhu tình ấm áp như vậy sao?!…

“ Công tử, bức họa này có đúng ý người…” Bạch Y Vân đưa cho Lạc Khanh Nhan cuộn họa, khi nhìn thấy cảnh trong tranh, Lạc Khanh Nhan bỗng bật cười…..

Khẽ cuộn lại bức họa, bỏ vào trong lòng, nàng nhìn Bạch Y Vân, cười khổ : “ là cô nương thắng….”

“ Công tử, Y Vân không cầu gì nhiều, chỉ mong công tử có thể giúp Y Vân tìm được người này” nói đoạn, đưa cho Lạc Khanh Nhan một cuộn họa, Lạc Khanh Nhan nhận lấy, sau đó lên tiếng : “ trong vòng một năm, trừ phi người kia không còn tồn tại trên thế gian này, ta nhất định sẽ tìm được cho cô nương..” Bạch Y Vân gật đầu cảm tạ

Trước khi bước ra khỏi phòng, Bạch Y Vân nhìn Lạc Khanh Nhan, khẽ buông xuống mi mắt, thanh âm ấm áp, trong trẻo : “ công tử, nếu yêu… thì cứ bắt lấy, đừng buông, nếu không sau này nhất định sẽ hối hận….”

‘ Hối hận ?!’ Lạc Khanh Nhan đưa mắt nhìn Dung Phượng Ca, bất đắc dĩ cười…. ừ!.. nàng biết, nàng nhất định sẽ … hối hận….

Sau đêm hôm đó, mọi chuyện vẫn cứ diễn ra rất bình thường, Lạc Khanh Nhan vẫn cứ là Lạc Khanh Nhan, vẫn vẻ mặt bất cấn đời, tiếu dung tựa như đang chế nhạo thế gian, Dung Phượng Ca vẫn là một Dung Phượng Ca, vẫn cứ thích ỷ lại vào Lạc Khan Nhan, yên tĩnh bên cạnh làm bạn, đôi lúc lại mỉm cười dịu dàng thuần túy

Hai người họ…. vẫn rất bình thường, chỉ có điều Dung Phượng Ca cảm thấy có gì chút khác lạ, hắn bình thường rất ngốc, nhưng chuyện gì liên quan đến Lạc Khanh Nhan không hiểu sao hắn lại có cảm giác nhạy cảm và tinh tế đến thế… dường như Nhan Nhan đang trốn tránh điều gì….

“ Nhan Nhan, Phượng Ca làm chuyện gì không đúng sao?!” Dung Phượng Ca nhìn Lạc Khanh Nhan mà hỏi như vậy, Lạc Khanh Nhan lắc đầu, cười cợt : “ mỹ nhân! Ngươi lại đang suy nghĩ ngốc nghếch gì vậy?!”

“ Phượng Ca cảm thấy, Nhan Nhan có cái gì đó… không đúng!” Dung Phượng Ca nhỏ giọng thì thầm

“ Là ngươi suy nghĩ nhiều… chúng ta đi thôi, qua dãy núi này là đến nơi rồi…” Lạc Khanh Nhan bình thản trả lời, không có gì khác thường, nhưng là lòng nàng không dấu được gợn sóng… càng ngày, hắn lại càng.. nắm bắt được tâm trạng của nàng, một cách tuyệt đối… Dung Phượng Ca, ngươi… cứ như vậy, ta nhất định sẽ… sát ngươi, ngươi biết không ?! ngươi cứ ngây ngốc như bình thường thì có phải tốt hơn không ?!

Dung Phượng Ca im lặng không nói, hàng mi dài buông xuống, che đi ánh nhìn một thoáng thất mác của mình, Nhan Nhan… rõ ràng là có chuyện, nhưng không muốn nói, là vì Nhan Nhan không tin tưởng y sao…?!

Thiên Phong động

Sở dĩ gọi nó là Thiên Phong động, bởi lẽ vừa bước vào động, thanh âm của gió đã gào thét, như là dọa nạt, như là cảnh báo không muốn cho người khác bước vào, động thật sự tối, nằm sâu trong lòng đất, ẩm ướt vô cùng…. Đi vào được một nửa, hơi lạnh đã tập kích vào từng tấc da trên cơ thể con người, lạnh lẽo thấu xương….

Lạc Khanh Nhan nắm chặt lấy tay của Dung Phượng Ca, đi vào trong….

Thời gian cứ yên lặng trôi đi, từng chút từng chút một, trong động ngoài tiếng gió thổi, chính là tiếng bước chân của hai người….

“ Sợ không ?!” Lạc Khanh Nhan bỗng dưng lên tiếng, hơn cả tháng ở chúng, hơn ai hết nàng hiểu, nam nhân này quả thật rất sợ bóng tối, tham luyến ánh sáng vô cùng, người này cơ thể thực sự lạnh, lạnh nếu băng sương, tay của hắn lạnh lẽo như tuyết thấm vào ruột gan, ít khi ấm áp…

“ Không sợ…” Dung Phượng Ca nhỏ giọng cười…

“ Là vì có Nhan Nhan bên cạnh, Phượng Ca… luôn cảm giác rất an tâm….”

Trong động rất tối, bốn phía toàn là màu đen, cho nên Dung phượng Ca không thấy được…

Nữ tử nắm chặt tay của y, đôi môi xinh đẹp nhếch lên một độ cong hoàn mỹ…. nhưng là rất nhanh liễm đi, không nói thêm tiếng nào, không khí giữa hai người… lại trở về yên tĩnh như lúc ban đầu…..

“ Đến rồi…” nhìn thấy trước mắt trong truyền thuyết hàn đầm trong Thiên Phong động, Lạc Khanh Nhan một thoáng nhíu mày, Hàn đầm này không lớn, nhưng gần như bị đóng băng, hơn thế nữa, độ sâu của nó….

“ Nhan Nhan, ở dưới đáy hàn đầm là đóa thanh liên ngàn năm sao?!” Dung Phượng Ca lên tiếng, Lạc Khanh Nhan gật đầu, một thoáng suy tư, bèn lấy hòn đá gần đó ném xuống hàn đầm, một lát sau cũng không nghe thanh âm vọng lại, Lạc Khanh Nhan cười nhạt, xem ra hàn đầm này… không đáy à nha!

“ Hàn đầm này thực sự lạnh, người dù có nội công cao cường đến đâu cũng khó vượt qua một canh giờ, Nhan Nhan không có nội công… không còn cách nào xuống được đâu…” Dung Phượng Ca nhẹ giọng phân tích

“ Ta biết, nhưng là không thử thì làm sao biết được kết quả?!” Lạc Khanh Nhan đáp

“ Đừng xuống đó, xuống đó… nhất định sẽ chết…” Dung Phượng Ca một thoáng mặt mày trắng bệch, y nắm lấy ống tay áo của Lạc Khanh Nhan, đôi con ngươi tràn đầy khẩn cầu, như là … cầu xin…! Y nghe được dưới hàn đầm mùi hôi thối của xác chết, nhất định là có rất nhiều xác chết dưới đó, dù Hàn đầm này có lạnh như thế nào, che nhiều mùi hôi thối kia đến đâu như chăng nữa, nhưng Dung Phượng Ca từ nhỏ y đã tiếp xúc với nhất nhiều thảo dược cho nên mũi của y đặc biệt nhạy cảm

“ Không sao đâu, ta nhất định sẽ nhanh lên, ngươi đừng sợ…” Lạc Khanh Nhan thấy hắn như vậy, nhỏ giọng khuyên nhủ, vươn tay vỗ vỗ lưng của hắn, như là an ủi, như là… dịu dàng che chở….

“ Nhất định phải xuống dưới đó sao, Nhan Nhan thực sự muốn đóa thanh liên kia ?!” Dung Phượng Ca giương mắt nhìn Lạc Khanh Nhan, thanh âm có chút gì đó nói không nên lời nghẹn ngào. Vì một thứ chỉ có trong truyền thuyết kia mà không ngại nguy hiểm đến tính mạng?! y thực sự không hiểu, Nhan Nhan tại sao lại cố chấp với nó như vậy….

“ Đúng vậy, ta nhất định phải có được nó…” Lạc Khanh Nhan nghe hắn hỏi vậy, một thoáng lặng im, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại, thanh âm tràn đầy quyết tuyệt, nàng đã nói, nàng nhất định phải trở thành cường giả, cho dù cái giá phải trả có đắc như thế nào đi chăng nữa….

Dung Phượng Ca chợt mỉm cười, khác hẳn với tiếu dung như thường ngày, không hiểu sao thấy nụ cười đó của Dung Phượng Ca, Lạc Khanh Nhan cảm thấy lòng nhói đến khó chịu, Dung Phượng Ca nắm lấy tay của Lạc Khanh Nhan, thanh âm hầu như là khẩn cầu : “ vậy thì…. Có thể một lát nữa mới xuống được không, Hàn đầm này khác ở chỗ, đến tối, độ lãnh của nó có thể ít lạnh hơn so với ban ngày một chút….”

Dung Phượng Ca cả đời này là khắc tinh của Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan luôn tin là như vậy, chỉ cần hắn nhỏ giọng ai cầu, chỉ cần ánh mắt của hắn chỉ hàm chứa một chút ủy khuất nhìn nàng, là nàng khó có thể nhẫn tâm từ chối hắn hắn, Lạc Khanh Nhan thở dài, một thoáng não nề, bèn nói : “ được!”

“ Nhan Nhan có đói bụng không, chúng ta ăn một ít điểm tâm đi….” Dung Phượng Ca lấy trong hành lí một ít lương khô đưa cho Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan nhận lấy, ngồi xuống một góc bên hàn đầm, ngả lưng dựa vào một tảng đá lớn, mái tóc đen huyền rũ xuống, tư thế hết sức thoải mái, không chút lo lắng, dường như việc nhảy vào hàn đầm, đối mặt với việc cửu tử nhất sinh, đối với nữ tử này chẳng qua là trò đùa vậy…

Dung Phượng Ca thuận theo, ngồi bên cạnh Lạc Khanh Nhan…..

Có lẽ là cả một ngày đi đường có chút mệt, cũng có lẽ là…. Muốn chợp mắt một lát, Lạc Khanh Nhan khẽ nhắm mắt, yên tĩnh nằm đó, Dung Phượng Ca vẫn một tư thế ngồi bên cạnh, an an tĩnh tĩnh làm bạn, thấy nữ tử khẽ nhắm mắt, y mỉm cười, rất dịu dàng, rất… thanh nhã…, y khẽ vươn tay chạm vào mái tóc của nữ tử, động tác cẩn thận, như là chạm vào hi thế trân bảo quý nhất thế gian…….

Ánh mắt tinh khiết, không một tạp chất, y nhỏ giọng thầm thì : “ Nhan Nhan đã muốn, Phượng Ca nhất định sẽ tìm cách lấy…”

Y cẩn thận tựa vào vai nữ tử, đầu của mình áp sát vào cổ nàng, nữ tử cơ thể ấm áp vô cùng, luôn khiến cho y an tâm cùng tin tưởng vô điều kiện, Dung Phượng Ca, y cũng không rõ, nữ tử này rốt cuộc lại có mị lực gì lại khiến cho y ngay lần đầu tiên tương ngộ lại có ấn tượng sâu sắc đến như vậy?!

Nhìn thấy nàng bị thương an tĩnh nằm đó, huyết nhuộm thắm cả bờ vai, sắc mặt trắng bệch, đôi con ngươi nhắm nghiền, chắc chắc là rất thông khổ…. Nhưng là vẫn không bật lên một tiếng than thở, dù chỉ một lần. Có lẽ là vì thiện tâm, cũng có lẽ là vì tò mò… cho nên lần đầu tiên y không nghe lời dặn dò của gia gia mà đem người kia về nhà….

Cho đến khi nữ tử kia tỉnh dậy, nữ tử vẻ mặt cười cợt nhìn y, khẽ gọi hai tiếng : “ mỹ nhân!” Từ giờ khắc đó, cũng không rõ vì sao cứ như vậy, đơn thuần ghi nhớ dung mạo của người này….

Vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười bất cần đời, tiếu dung trên môi luôn khiến cho người ta cảm giác nàng như đang cười nhạo thế gian này vậy, nhưng là tận sâu trong đôi mắt kia, là vẻ cô độc đến thê lương, là sự lãnh huyết đến vô tình, là cái tàn nhẫn khiến cho người ta bất giác run sợ… nhưng là dù vậy, y vẫn không khống chế được tò mò mà tiếp cận người này, cảm nhận hơi thở, cảm nhận tâm tình của người này…

Thế giới bên ngoài, đối với y là cả một niềm ao ước, nhưng gia gia từ trước đến giờ không cho y ra đó, cho nên khi nữ tử kia nói với y, sẽ đưa y đi, lòng chính là không thể khống chế được vui mừng, chỉ trong một khoảnh khắc, dù ấy chỉ là một chút sự thương hại của nàng dành cho y, Dung Phượng Ca y cũng thực sự rất cảm ơn người này, có lẽ … đây là người đầu tiên quan tâm đến cảm nhận của y ngoại trừ gia gia của y chăng?!

Rất là kỳ lạ, khi gia gia trở về, nhìn thấy người lạ trong nhà, không những không nổi giận, hơn thế nữa lại đồng ý để cho y cùng nàng ra ngoài sơn cốc, nghe hai người họ nói chuyện, y cũng cảm thấy thật khó hiểu, nhưng là không sao, có thể được ra ngoài, đó là chuyện tốt không phải sao?!

Gần một tháng đồng hành, nữ tử vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng chưa từng nổi nóng hay kém kiên nhẫn với y, lại có chút … sủng nịnh, càng khiến cho y thích ỷ lại vào người này, dường như với Dung phượng Ca, chỉ cần có Lạc Khanh Nhan bên cạnh, là có thể vô tư làm những gì mình thích, ăn những gì mình muốn ăn, đi những nơi nào mình muốn đi…. Cái cảm giác này thực sự rất là… vui vẻ… không giống như sống cùng gia gia…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.