Ads
“ Âu Dương
Liên, ngươi thua rồi…” Lạc Khanh Nhan nhếch miệng cười. Âu Dương Liên nằm dài
trên mặt cỏ, phì phò nói : “ đúng vậy… ta… đã thua”. Bị đánh cho tơi bời, cả
người bầm tím, vết thương luy luy, mặt mày sưng húp, chưa bao giờ y thê thảm
như ngày hôm nay a. Lạc Khanh Nhan nhìn khuôn mặt anh tuấn của Âu Dương Liên bị
mình đánh, gật gật đầu : “ không sai, công bằng cả thôi. Hơn hai năm trước, Lam
Quân Băng cũng bị ta đánh bầm dập như ngươi”
Y có nên cảm
ơn nàng đã công bằng như vậy không nhỉ?! Âu Dương Liên cảm thán
“ Ngươi,
quay về đi….” Lạc Khanh Nhan lau sạch thân kiếm, tra kiếm vào vỏ, cẩn thận mang
bên hông, nhìn Âu Dương Liên, nhún nhún vai : “ ân oán giữa ta và ngươi, đến
đây kết thúc rồi, từ giờ về sau, ta và ngươi ai cũng không nợ ai….”
Nói xong,
quay lưng đi về hướng ngược lại, Âu Dương Liên nhìn bóng lưng của nữ tử khuất dần,
ánh mặt trời chói chang phản chiếu trong mắt của y, cũng chỉ còn vạc áo phấp phới
của người kia. Âu Dương Triệt quát lớn : “ Lạc Khanh Nhan, ta yêu nàng…”
Ta yêu
nàng, thực sự…
Rất… yêu….
Cũng không
quản Lạc Khanh Nhan có nghe thấy hay không, Âu Dương Liên chính là quát lớn, khản
đặc cả cổ, nằm dài trên cỏ, tia nắng thật chói mắt, thật chói… mắt. Y vươn hai
tay che đi ánh mắt của mình, bật cười sang sảng…
Khẽ hỡ qua
những ngón tay, nước mắt cứ lăn dài trên má…..
Những giọt
nước mắt nóng hổi, hiếm hoi của một bậc đế vương….
Lần này, thực
sự kết thúc rồi, y đã tìm được lí do để buông tay rồi, sẽ không… sẽ không đau đớn,
không bứt rứt, không day dứt nữa….
Lạc Khanh
Nhan
Lạc Khanh
Nhan………
Lần sau gặp
lại, ánh mắt của ta sẽ không vì nàng xuất hiện mà tìm kiếm nữa, tâm của ta cũng
sẽ không vì nàng là lỡ nhịp nữa mà…. Cũng sẽ không đau đớn vì ánh mắt hờ hững của
nàng nữa….
Ta sẽ quên,
hoàn toàn quên, không lưu luyến, càng không quấn quýt si mê….
( Dao Dao :
Ta thực sự cũng không rõ, Âu Dương Liên đối với Lạc Khanh Nhan, là vì không
chinh phục được cho nên day dứt không nguôi, muốn quên lại càng không thể quên
hay là đích thực tình yêu?! Tình yêu là một môn học vấn thật sự phức tạp, yêu
không yêu, thương không thương thật khó đáp lời. Mà thôi, mà thôi, có chăng ấy
cũng là một cách yêu, một khía cạnh khác của tình yêu. Cuối cùng thì kết cục mà
ta chọn lựa cho Âu Dương Liên chính là như thế, y là một vị vua tốt, có lẽ một
ngày nào đó y cũng sẽ tìm được người mà mình yêu thương…. Và thời gian qua đi,
một ngày nào đó nhìn về quá khứ hào hùng của mình, có lẽ y sẽ cảm thán nhưng
tuyệt đối không hối hận, Đó là kiêu ngạo của đế vương, mà y… lại có tư cách đó.
^^ )
“ Khanh
Khanh, ta quyết định sẽ cùng Lam thành thân, ngươi làm chủ hôn cho bọn ta được
không?!” Linh Vân vừa đến nơi, đã nhảy xuống ngựa, tới tấp nhào vào lòng của Lạc
Khanh Nhan, vồn vã nói. Lạc Khanh Nhan vươn tay nắm chặt thắt lưng của Linh Vân
tránh cho nàng khỏi ngã xuống, giương mắt nhìn Lam từ đằng xa hối hả chạy vào,
không khỏi cười nhạt : “ ngươi càng lúc càng nhí nha nhí nhảnh, sắp là thê tử
người ta rồi, phải học cách đoan trang một chút, nếu không Lam sẽ bỏ ngươi lấy
người khác đấy”
“ Đừng a chủ
nhân, ngài đừng hại ta..” Lam vừa mới bước vào cổng, nghe Lạc Khanh Nhan nói thế,
nhanh như cắt lắp bắp cầu xin tha thử. Hắn khó khắn lắm mới thuyết phục Vân nhi
cùng hắn thành thân, chủ thượng! người không giúp cũng đừng kéo ta xuống hố chứ.
Linh Vân bĩu môi nói : “ hắn dám sao?!” nói đoạn liếc xéo nhìn Lam, Lam lau lau
mồ hôi, nhanh chóng làm lành : “ Vân nhi! Biết ta không dám mà”
Lạc Khanh
Nhan bỗng dưng phát hiện, thuộc hạ của nàng, từ khi nào sắp trở thành thê nô hết
vậy, Huyền cũng như thế, Lam cũng như vậy, mà nghe nói Thanh dạo này rất thường
xuyên chạy đến phủ Thượng thư làm khách…. Là giống ai vậy hả?! hoàn toàn không
có chút khí khái nam nhi gì hết…
“ Khanh
Khanh, ngươi không nói gì là đồng ý nha!” Linh Vân cười khanh khách, đem thiệp
mời bỏ vào trong tay của Lạc Khanh Nhan, nói tiếp : “ cho nên… mọi chi phí của
hôn lễ, cũng phải là ngươi lo liệu luôn đó”. Lạc Khanh Nhan rút trừu khóe miệng,
nữ nhân này từ khi học ai mà tính toán chi li, keo kiệt như vậy chứ
“ Ôi! Lam sắp
thành thân a, đại tỷ ta đây phải tặng quà gì đây nhỉ?!” Hồng bước vào, mạn điệu
dáng người năm xưa bây giờ thay bằng mang bầu rồi, bớt đi vài phần mị hoặc,
thêm chút gì đó nhu hòa của một nữ nhân sắp làm mẹ, bên cạnh thanh sam bố y nam
tử, quần áo đơn giản rất nhiều, khuôn mặt anh tuấn, rõ ràng chính là thiên hạ đệ
nhất thần thâu, cũng là tình nhân bí mật của Hồng thôi. Nhưng e rằng tình nhân
bí mật này sắp thăng chức thành tình nhân chính thức rồi
“ Hồng,
ngươi với ta bằng tuổi…” Lam hắc tuyến nói, nữ nhân này lúc nào cũng dùng đại tỷ
xưng hô bọn họ, rõ ràng là bằng tuổi của y a
Hắc hắc,
nhưng điều vào Lạc Vân sơn trang sau ta mà, phải không chủ thượng, nói xong còn
không quên phao cho Lạc Khanh Nhan mị nhãn. Lạc Khanh Nhan trầm mặc, trầm mặc,
lại…. trầm mặc….
“ Huyền đâu
rồi?!” Linh Vân ngó nghiêng khắp nơi vẫn không nhìn thấy Huyền, này đầu gỗ mỗi
khi rảnh rỗi chẳng phải luôn là cái đuôi bám theo Khanh Khanh hay sao, sao hôm
nay không thấy. Hồng mị hoặc cười : “ dĩ nhiên là chạy theo nữ nhân của hắn rồi,
nghe nói Tư Đồ Cơ Vân mang thai ba tháng rồi!”
“ Vậy còn
Thanh?!” Linh Vân nhanh nhảu hỏi
“ Chậc!” Hồng
uống một ngụm trà, nói tiếp : “ hắn a, giờ khắc này chính là đang lừa phỉnh nhị
tiểu thư của Thượng thư phủ – Lã Thanh Thanh a”
“ Hồng tỷ,
tin tức nhanh thật!” Linh Vân gật gù : “ nhưng là Lã… Thanh Thanh cùng Thanh?!”
Tên giống nhau à, vậy sau này gọi hơi bị khó khăn đấy. Hồng lấy khăn tay từ tốn
lau miệng của mình, nhìn Linh Vân, thanh âm nhẹ nhàng : “ dĩ nhiên rồi, đừng
quên Mị Ảnh các, ngay cả các ngươi yêu đương vụng trộm ở đâu, giờ khắc rõ, ta
điều nắm trong lòng bàn tay a”
Linh Vân
đen mặt, Lam cười khổ mà Lạc Khanh Nhan….. lại tiếp tục trầm mặc!!!…
Có phải dạo
này nàng rất nhân từ cho nên thuộc hạ của nàng mới thành ra như thế này không?!
“ Chủ nhân,
ngày mai sứ đoàn của Hải quốc đến, ngài có định tham gia nghị triều không?!”
Lam lên tiếng hỏi. Lạc Khanh Nhan đưa mắt nhìn y, bình thản nói : “ Lam, ngươi
từ khi nào lại nhiều chuyện như vậy?!” Lam xấu hồ cười, sờ sờ mũi, không nói gì
thêm….
“ Đi, đi
thôi! Khanh Khanh, hôm nay ngươi phải cùng ta chọn lựa đồ cưới mới được”. Linh
Vân nắm lấy cánh tay của Lạc Khanh Nhan, làm nũng nói, mắt đẹp khẽ chớp như là
nếu như Lạc Khanh Nhan không đồng ý thì nhất định là tội ác tày trời vậy. Lạc
Khanh Nhan đạm cười, bỏ tay Linh Vân ra, nói : “ có Lam bồi cùng ngươi”
“ Nhưng chọn
đồ cưới, phải đi cùng khuê mật bằng hữu mới thú vị thôi…” Linh Vân bĩu môi, nhỏ
giọng ai oán
Lạc Khanh
Nhan nhìn Linh Vân, bình tĩnh nói tiếp : “ ngươi biết rõ… ta không có hứng thú
với mấy trang sức nữ nhân”. Đúng vậy! nói không có hứng thú đúng hơn là không để
ý đi, Lạc Khanh Nhan từ đầu đến cuối, điều vận nam trang có bao giờ đổi quần áo
nữ nhân đâu?! Cho nên cũng không lắm để ý trang sức, với lại… khụ!! Cái khuôn mặt
tuấn mỹ như thế, nếu vận nữ trang, trên đầu cắm vài thanh ngọc trâm, khụ.. khụ…!!
Quả thật Linh Vân cũng không thể tưởng tượng được, hình ảnh khi đó biến thành
như thế nào nữa
“ Được rồi,
đi đi… đừng phiền, ta còn có chuyện giải quyết…” Lạc Khanh Nhan không kiên nhẫn
nói. Linh Vân hừ nhẹ, sau đó quay đầu bước ra ngoài, hồng và bố y nam tử cùng
Lam cũng cười khổ bước theo sau.
Hơn hai năm
nay, bốn người bọn họ, dù công việc có bận rộn như thế nào, cũng sẽ thay phiên
chạy về đây, làm bạn cùng chủ nhân, nhưng dường như chủ nhân không muốn….
Có thể thay
thế địa vị công tử trong lòng chủ nhân…..
Người này,
tuyệt đối không ở trên thế gian này…………..
Lạc Khanh
Nhan đương nhiên là biết ý tốt của bọn họ, nhưng là nàng quả thật không cần, tịch
mịch của nàng, cô đơn của nàng….. không ai có thể lau đi được. Tay lại vô thức
siết chặt lấy đồng tâm kết
Đồng tâm kết,
tướng kết đồng tâm, bất ly bất khí……..
Đúng vậy, bất
ly…. Bất khí, Lạc Khanh Nhan nhẹ cười, ôn nhu say lòng người….
“ Gia gia,
sao ngài lại ở đây?!” Dung Phượng Ca ngạc nhiên nhìn Dung Cơ. Dung Cơ nhìn tôn
tử của mình, thở dài rồi lại thở dài : “ Tiểu Phượng Ca à, không lẽ gia gia
không được đến đây sao?!” Dung Phượng Ca khẽ chau mày, hàng mi thanh tú xinh đẹp
nhíu lại, thanh âm trầm thấp : “ gia gia, ngài cứ dăm ba hôm lại đến đây, như vậy…
Nhan Nhan sẽ nghi ngờ đó”
“ Đừng lo,
nha đầu này từ xưa đến nay không có để ý đến hành tung của ta, nhất định sẽ
không phát hiện, nhưng là Tiểu Phượng Ca à, con định ở nơi này chờ đợi bảy năm
mới quay lại sao?!” Dung Cơ dò hỏi. Dung Phượng Ca gật đầu, thanh âm tràn đầy
buồn rầu : “ nếu không như vậy, Nhan Nhan sẽ gặp họa sát thân…”
“ Ai da,
con đừng nghe lời lão hòa thượng thúi đó, trên thiên hạ này, có ai có thể đả
thương được nha đầu kia kia chứ?!” Dung Cơ không cho là đúng, nội đám thuộc hạ
quanh quẩn thôi cũng đủ khiến cho bọn người có ý đồ e ngại rồi huống chi thêm một
kẻ biến thái như nha đầu đó. Hai năm nay võ công càng thêm tiến bộ vượt bậc,
bây giờ cả ngài cùng Hàn Vô hợp lực lại đấu cùng nha đầu đó cũng ngang tay….
Hàn Vô nói,
nha đầu này tư chất tầm thường nhưng ngộ tính về võ học cực kỳ cao, lại thêm
không ngừng cố gắng tu luyện mới nhanh chóng có thành quả như vậy, nhưng là….
Nghĩ đến đây, Dung Cơ thở dài, khoảng thời gian hai năm trước, ngài là người chứng
kiến, nha đầu đó hầu như thức trắng đêm, mất ngủ, ngoài việc xử lý công việc,
thời gian còn lại điều dành cho luyện tập, mức độ điên cuồng đó ngay cả võ si
như Hàn Vô cũng lắc đầu cảm thán
Lạc Khanh
Nhan ơi Lạc Khanh Nhan, ngươi… hà tất phải khổ như vậy chứ….
“ Con người
dù có cường hãn như thế nào, đôi khi ý trời cũng khó mà đoán được, gia gia… Phượng
Ca không muốn mạo hiểm mất đi nàng ấy, dù chỉ là một chút, người.. có hiểu
không?!” Dung Phượng Ca nhỏ giọng nói. Nếu như gặp lại chỉ là lời chào hỏi cuối
cùng cho cuộc ly biệt, thì thà y ở đây an an phận phận bảy năm, qua bảy năm là
y có thể gặp nàng, y sẽ kiên nhẫn, thật kiên nhẫn mà….
“ Được rồi,
nhưng là, sau bảy năm… bên cạnh nha đầu đó sẽ xuất hiện một người khác thì
sao?!” Dung Cơ như đùa, như thật hỏi
“ Sẽ
không!” Dung Phượng Ca chắc chắn nói : “ bên cạnh Lạc Khanh Nhan, chỉ có thể là
Dung Phượng Ca mà thôi! Gia gia, ngài không tin Nhan Nhan cũng nên tin Phượng
Ca chứ”. Dung Phượng Ca híp mắt cười. Tình yêu của nàng giành cho y, y chưa một
lần hoài nghi, chỉ có thể là càng yêu, càng yêu chứ tuyệt đối không có lãng
quên cùng thay thế, dù là… thương hải hóa tang tiền
“ Ngươi
nha!” Dung Cơ lắc đầu cười, vươn tay vỗ vỗ đầu Dung Phượng Ca, ánh mắt tràn đấy
sủng nịnh, tôn tử của ngài, đã thực sự trưởng thành rồi, chắc chắn ở bên kia, nữ
nhi cùng hiền tế của ngài, sẽ vui mừng lắm
Triêu Dương
điện, uy nghiêm cao quý. Là nơi nghị sự của các bậc triều thần cùng đế vương
Hoàng Thiên. Tiểu hoàng đế khoác long bào, thần thái yên tĩnh, không giận tự uy
lắng nghe các triều thần dâng tấu chương. Ở dưới điện, các vị quan lại, không
ngừng tranh cãi, tiểu hoàng đế khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nói : “ các vị ái
khanh!” Tức thì các quan lại ở dưới, im bặc
“ Thừa tướng,
khanh nghĩ sao về việc này!” tiểu hoàng để hỏi
“ Tâu bệ hạ,
Hoàng Thiên chúng ta, tuy năm nay được mùa nhưng là số lượng dự trữ không cao,
hơn thế nữa mỗi năm vào mùa đông, Hoàng Thiên thường có lũ lụt, số lương thực dự
trữ trong kho, vừ đủ cứu tế, không thể cho mượn a….” thừa tướng than thở. Tiểu
hoàng đế nhìn thừa tướng của mình mặt mày cau có, còn không kém khóc ra, cũng
thấy có chút buồn cười những vẻ mặt vẫn hết sức trầm tĩnh, quay sang nhìn hộ bộ
thượng thư Thanh Sư, hỏi tiếp : “ còn ý của ái khanh ra sao?!”
“ Bệ hạ, Hải
quốc cùng Hoàng Thiên chúng ta, mấy trăm năm nay chung sống hòa bình, hơn nữa
lúc trước, Hoàng Thiên nạn dịch khắp nơi, dân chúng lầm than, Hải Quốc ngay lập
tức mang năm mươi vạn cân lương thực sang cứu tế chúng ta, nay Hải Quốc gặp nạn
nếu như Hoàng Thiên làm ngơ há chẳng phải là vong ân bội nghĩa sao?!” Thanh Sư
nghiêm túc lên tiếng, lúc này mọi người trầm tư đi lên. Mười năm trước, tiên đế
còn tại vị, nạn dịch châu chấu hoành hành mười thành, lương thực thiếu thốn
cùng kiệt, bất đắc dĩ viết thư cầu quốc Hải đế, Hải đế nhân từ rộng lượng,
không nói hai lời, lập tức cho người mang lương thực cứu tế Hoàng Thiên, ân
tình mười năm trước, nếu như không hoàn trả thì người đời sẽ khó mà không nói,
Hoàng Thiên, vong ân bội nghĩa a…..
“ Bệ hạ, sứ
đoàn của Hải quốc đến….” từ bên ngoài, có người chạy vào bẩm báo. Tiểu hoàng đế
gật đầu. Gã thái giám bên cạnh hô lớn : “ Tuyên!”