Ads
“ Tham kiến
bệ hạ, vạn tuế…. Vạn tuế….” đại diện Hải Quốc, là ba vị sứ giả, một nữ hai nam
cung kính hành lễ
“ Miễn! các
vị sứ giả đã vất vả rồi…” Tiểu hoàng đế nhẹ giọng cười. Ba sứ giả ngẩng đầu
lên, một thoáng sửng sốt, đã biết tiểu hoàng đế lên ngôi hơn hai năm nay nhưng
không nghĩ tiểu hoàng đế này lại hiểu sự đến như thế, thần thái, cốt cách điều
hơn hẳn tiên đế lúc trước, ba người âm thầm tán tưởng
Hải quốc
không hổ danh được mệnh danh là vùng đất được nữ thần sắc đẹp ưu ái, hai nam tử
tuấn mỹ anh tuấn, điều là mỹ nam hiếm có, đứng giữa lam y mỹ nữ, mặc dù cách một
lớp khăn che mặt nhưng cũng không thể che dấu hết nét đẹp của nàng. Mạn điệu
dáng người, lam y thanh nhã, một đầu tóc đen xỏa đến thắt lưng, ánh sáng nhu
hòa, phần trên được vấn lên bởi một thanh ngọc sai, cái cổ cao kiêu hãnh, vầng
trán no đủ, đôi chân mày thanh tú tuyệt mĩ, hàng mi dài cong vút rập rờn như
cánh bướm, và đôi con ngươi long lanh nhu hòa, ôn nhu quang mang, tuyệt sắc mười
phần, chỉ thấy mỹ nhân lên tiếng, thanh âm tựa như châu ngọc rơi, khiến cho người
ta tâm thần không khỏi nhộn nhạo
“ Thần nữ lần
này mạo muội đến đây, hi vọng sẽ không quấy rấy bệ hạ”
“ Người là…
thánh nữ của Hải quốc!” tiểu hoàng đế khẳng định nói
“ Đúng vậy,
thần nữ – Huyễn Tuyết, thánh nữ đời thứ bảy mươi chín của Thánh điện” nữ tử nhẹ
giọng nói, thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh
“ Trẫm nghe
nói, thánh nữ Hải quốc tài mạo song toàn, lại mang nửa dòng máu thần linh có khả
năng tiên tri?!” Tiểu hoàng đế hứng thú hỏi. Huyễn Tuyết nghe vậy, ôn thanh cười
: “ chỉ là… lời đồn mà thôi, bệ hạ đừng cho là thật!”
“ Vậy a…”
tiểu hoàng đế có vẻ thất vọng, nhưng biểu hiện đó chỉ thoáng hiện lên mà thôi.
Huyễn Tuyết không khỏi tán thưởng, rốt cuộc hài tử này là trời sinh khí chất
vương giả hay là có người dạy dỗ, nàng tin rằng, với tư chất như thế này, tương
lai của Hoàng Thiên sẽ càng thêm rực rỡ huy hoàng, không khác gì lúc trước, khi
thánh tổ hoàng đế khai quốc. Nói ra Hải Quốc cùng Hoàng Thiên cũng có sâu xa
quan hệ a…
“ Bệ hạ,
chuyện lần này…” đứng bên cạnh, nam nhân dường như thiếu kiên nhẫn thốt lên.
Huyễn Tuyết khẽ nhíu mày nhìn nam nhân, sau đó cũng yên lặng chờ câu trả lời của
tiểu hoàng đế. Tiểu hoàng đế quả thật có chút khó xử, liếc nhìn các quan lại,
không thấy ai có ý định đứng ra, thở dài, chuẩn bị lên tiếng thì có một thanh
âm vang lên, trầm thấp khàn khàn, không có nhu hòa chỉ là lạnh nhạt bình thản
“ Các vị đừng
vội, đi từ Hải Quốc đến đây, cả một quãng đường xa xôi, cũng mệt nhọc rồi, sao
không nghĩ ngơi, tối nay sẽ có yến tiệc thiết đãi các vị….”
Tiểu hoàng
đế nhếch miệng cười, sư phụ quả nhiên đến đây….
“ Tham kiến
nhiếp chính vương, thiên tuế,…. Thiên thiên tuế!” Quan lại thấy tử y nhân bước
vào, điều thở phào nhẹ nhõm một hơi, cung kính hành lễ. Lạc Khanh Nhan quơ quơ
tay ra hiệu cho mọi người đứng dậy, sau đó đi đến bên cạnh của tiểu hoàng đế,
ngồi xuống!
“ Sư phụ, đồ
đệ biết người nhất định sẽ đến mà…” tiểu hài tử nhỏ giọng nói. Lạc Khanh Nhan
liếc hài tử một cái, khẽ thở dài, tiểu hài tử nghịch ngợm
“ Thánh nữ,
bổn vương có thể xưng hô người là gì?!” Lạc Khanh Nhan câu thần cười, tiếu dung
tà mị, đôi hoa đào mắt quang ba liễm diễm, khẽ phe phẫy chiết phiến, nào có bộ
dáng lạnh nhạt bình thản như thường ngày, quan lại trố mắt nhìn Lạc Khanh Nhan,
âm thầm chung một suy nghĩ, liệu hôm nay nhiếp chính vương có gặp đả kích gì
không?!
“ Nhiếp
chính vương có thể xưng hô tên của thần nữ…” Huyễn Tuyết nhẹ giọng nói, thái độ
ứng đối thập phần khéo léo. Theo như tin tức của nàng, cả một triều thần, khó đối
phó nhất chính là vị tử y nhiếp chính vương này, nghe nói y chỉ dùng ngắn ngủn
hơn một năm, đảo chính giúp tân đế lên cơ, sau đó lại đưa ra hàng loạt chính
sách, nhanh chóng thúc đẩy sĩ nông công thương. Hoàng Thiên ngày hôm nay, công
lao hơn nữa đã là của y. Tiểu hoàng đế đối y, yêu kính có thêm…
“ Như vậy,
Huyễn Tuyết cô nương, bổn vương nghe nói, Hải đế bệ hạ đang bệnh nặng nguy kịch,
không biết hiện giờ ra sao rồi?!” Lạc Khanh Nhan cười nhẹ hỏi. Huyễn Tuyết sững
sốt, áp chế trong lòng sợ hãi, việc Hải đế bị bệnh, nàng đã cho người phong tỏa
tin tức, ngay cả thái tử cũng không rõ, làm sao người này lại biết, Huyễn Tuyết
ánh mắt nhìn Lạc Khanh Nhan, trầm tư, người này là đang cảnh cáo nàng sao?!
“ Phụ vương
của bổn vương từ khi nào lại bị bệnh, nhiếp chính vương ngài đừng bịa đặt bậy bạ…”
nam nhân bên cạnh lớn tiếng nói, người này chính là tứ vương gia của Hải quốc.
Lạc Khanh Nhan nhìn nam nhân, khẽ cười, người này tính tính táo bạo, dường như
ruột để ngoài da, không mấy quan tâm, Lạc Khanh Nhan nhún nhún vai : “ có lẽ
tin tức của ta sai lầm rồi chăng?!” Nói xong cũng không nhắc đến việc đó nữa,
Huyễn Tuyết thở phào nhẹ nhõm
“ Thánh nữ,
trẫm có một thắc mắc…” hoàng đế lên tiếng : “ từ lúc bước vào Triêu Dương điện
đến giờ, người điều che mặt, đây chính là lễ ngộ của quý quốc sao?!” thanh âm
trẻ con chùn lại, thần thái thanh lãnh, mang ba phần giống Lạc Khanh Nhan, thái
sư đứng bên cạnh không khỏi thở dài, đúng là thầy nào trò ấy mà
Huyễn Tuyết
giật mình, không nghĩ tiểu hoàng đế lại nói như vậy, một thoáng chần chờ nhưng
cũng gỡ xuống khăn che mặt, thanh âm vẫn nhu hòa dịu dàng như thường : “ bệ hạ
thứ lỗi, thần nữ đã không nghĩ đến điều đó”. Khăn che mặt lấy đi, hé lộ dung
nhan khuynh quốc, quan lại một thoáng sợ hãi than…
Ngũ quan đẹp
như tranh vẽ, làn da trắng nõn như bạch ngọc, đôi gò má tựa cánh đào hoa, cái
mũi cao kiêu hãnh, môi anh đào tuyệt đẹp. Nữ tử lam y thanh nhã tươi đẹp, mỗi
giơ tay nhấc chân điều tràn đầy quý khí, quả nhiên Phương bắc có giai nhân, di
thế mà độc lập, nhất cố khuynh nhân quốc, nhị tiếu khuynh nhân thành…!!
Tiểu hoàng
đế lắp bắp kinh hãi, nhẹ giọng lẩm bẩm : “ tiểu… tiểu sư phụ?! Không thể nào”
Nữ nhân này
thật đẹp, đẹp không thể phương vật, khiến cho người ta chỉ nhìn thôi cũng đủ si
mê tâm thần, một cái liếc mắt là trọn đời không thể quên rồi. Nhưng là người
này dung mạo…..
Lạc Khanh
Nhan sắc mặt trầm lại, lãnh…. Lãnh đến mức tận cùng, dường như xung quanh cách
nàng ba bước, điều trở nên lạnh lẽo thấu xương, tay vô thức bấu chặt thành ghế,
năm ngón tay như muốn bóp nát thành ghế đáng thương, tiểu hoàng đế nhìn sang sư
phụ của nó, không biết nói gì…. Quan lại bỗng dưng phát hiện, có điều gì không ổn,
ngẩng đầu nhìn nhiếp chính vương, lại thấy từ khi nào, cái ghế đã bỏ trống rồi
Vị nhiếp
chính vương này chính là tùy hứng như vậy a, mọi người thấy nhưng không thể
trách, bộ.. ngươi dám sao?! >”
“ Được rồi,
thượng thư ngài sắp xếp cho sứ đoàn nghỉ ngơi, tối nay tổ chức yến tiệc thiết
đãi các vị” nói xong cũng đứng dậy, đi ra ngoài. Thái giám hét lên hai tiếng
‘bãi triều’, mọi người điều ai về nhà nấy, mặc dù thắc mắc nhưng cũng không hỏi
nhiều. Huyễn Tuyết nhìn đám người tản ra, mặt mày trầm tư
Nếu như
nàng nhìn không lầm, thì Nhiếp chính vương khi thấy khuôn mặt này của nàng, thần
thái tràn đầy hoảng hốt, là vì… gì đâu?!
“ Huyễn Tuyết,
bây giờ chúng ta làm gì?!” Tứ hoàng tử Hải Quốc lên tiếng, sắc mặt không mấy tốt
đẹp. Nam nhân còn lại cũng rơi vào trạng thái trầm mặc, không nói gì thêm. Huyễn
Tuyết thở dài, lắc lắc đầu. Xem như kế hoạch của nàng, cần phải xem xét lại
Nhiếp chính
vương… nhiếp chính vương…. Lạc Khanh Nhan!
Ban đêm,
chính là thời khắc tốt nhất để làm nhiều việc, tỷ như cướp của giết người, tỷ
như giết người diệt khẩu, như cướp sắc và… tỷ như vụng trộm đến nhà người khác
+_+
Vài ngọn
cây đung đưa trong gió, lay lắt xì xầm như một điệp khúc quen thuộc về đêm, ánh
sáng ít ỏi của vầng trăng khuyến như có như không phản chiếu cảnh vật trên mặt
đất
Bỗng, một
bóng đen vút qua, nhanh như thiểm điện, rồi ẩn hình vào trong màn đêm. Hắc y
nhân dường như rất quen thuộc với địa hình nơi đây cho nên nhanh chóng len lõi
vào, tránh thoát rất nhiều ảnh vệ…
“ Cạch!”
Cánh cửa hé mở, hắc y nhân lẻn vào, đôi con ngươi sáng quắc. Nhanh chóng lục lọi
đồ đạc trong phòng, như là tìm kiếm cái gì đó, hắc y nhân cẩn thận mò mẫm, hàng
mi thanh tú khẽ chau lại. Chút ánh sáng leo lắt của cây đèn cầy, quả thật không
đủ ánh sáng cho việc tìm kiếm của hắc y nhân
Vươn tay lấy
quyển sách trên kệ, lại vô tình động đến một cái ám cách, vang lên một tiếng, kệ
sách xoay quanh lại. Nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, không thấy có gì bất thường,
hắc y nhân một thoáng thả tâm, đưa cây nến lại gần quan sát, tức thời ngây ngẩn
cả người
Đằng sau kệ
sách, treo hai bức tranh….
Một, lam y
nhân, thanh nhã như trúc, yên lặng ngồi gãy đàn dưới gốc lê hoa, một trời hoa
rơi trắng muốt, lam y nhân tĩnh lặng như nước, dung mạo khuynh quốc khuynh thành
Hai, giữa
không gian u tối, huỳnh hỏa bay đầy trời, bóng dáng hai người, ôm chặt lấy
nhau, một người tuấn mỹ vô trù, một người khuynh thế băng dung, không gian nhu
tình tuyệt đẹp….
Hắc y nhân
vô thức vươn tay, đầu ngón tay chạm nhẹ vào bức tranh, nhẹ giọng thì thào : “ …
người này… là ai?!” Vì cớ gì nàng cùng người trong tranh, dung mạo lại giống
nhau đến như vậy. Thì ra.. lúc sáng nhiếp chính vương hoảng hốt chính là vì người
này sao?! Vâng! Hắc y nhân không ai khác chính là thánh nữ Hải quốc – Huyễn Tuyết.
Yến tiệc linh đình, nàng lấy cớ không khỏe để về trước, đồng thời tham nhập phủ
Nhiếp chính vương, không ngờ lại thấy hai bức họa này….
“ Hắn… tên
gọi Dung Phượng Ca…” từ đằng sau hắc y nhân, thanh âm trầm thấp khản đặc vang
lên. Hắc y nhân rùng mình quay đầu lại, người này vô thanh vô tức xuất hiện
nàng lại không hề hay biết, quả công quả thật đủ cường. Huyễn Tuyết nàng từ lúc
ba tuổi đã bắt đầu tập võ, lại có thiên phú cực cao, luôn tự ngạo võ công bản
thân ít ai bằng, không ngờ hôm nay lại gặp đối thủ lợi hại hơn nhiều, không khỏi
tâm sinh nể phục.
“ Huyễn Tuyết
cô nương! Muốn biết điều gì, có thể hỏi bổn vương, không cần phải mất công mất
sức đến như vậy….” Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt nói, khát hẳn thái độ lúc sáng. Huyễn
Tuyết nhìn Lạc Khanh Nhan, lát sau mới trầm giọng lên tiếng : “ ta, không có gì
để nói, muốn bắt cứ bắt….”
Lạc Khanh
Nhan cười nhẹ, đi đến chỗ hai bức tranh, đầu ngón tay dịu dàng chạm thật nhẹ
như sợ hãi sẽ làm hư bức họa vậy, ánh mắt nhu hòa sâu không thấy đáy, vĩnh viễn
lưu lại cảm tình, nhìn lam y nhân trong tranh, Huyễn Tuyết thấy vậy không khỏi
động dung….
“ Người
này… là người ngươi yêu?!” Huyễn Tuyết bỗng dưng thốt lên hỏi, hỏi xong lại hối
hận, nàng từ khi nào lại nhiều chuyện như vậy chứ?!
“ Ngươi nói
xem…..” Lạc Khanh Nhan đạm cười
Huyễn Tuyết
khẽ mím môi, hỏi tiếp : “ lúc sáng, ngươi chính là vì khuôn mặt này của ta giống
nàng mới hoảng hốt bỏ chạy?!”
Lạc Khanh
Nhan không nói gì, chỉ nhạt nhẽo cười
“ Đường đường
nhiếp chính vương của một nước, không ngờ cũng là kẻ yếu đuối như vậy…” Huyễn
Tuyết trào phúng. Nàng cũng không rõ vì sao lại nói những lời khó nghe như vậy,
khẽ nhíu mi, có lẽ là vì không muốn người này xuyên qua nàng nhìn về một người
khác chăng, bất cứ ai cũng có quyền khó chịu vì mình bị coi như người khác đã,
Huyễn Tuyết tự an ủi bản thân mình như thế
Lạc Khanh
Nhan giương mi nhìn Huyễn Tuyết, khóe môi cong lên nét cười tà mị, vươn tay
nâng cằm của Huyễn Tuyết, thanh âm lãnh thấu xương : “ ngươi có biết kẻ nói ta
hai từ yếu đuối, bây giờ mồ đã xanh cỏ. Lạc Khanh Nhan, ta đời này ghét nhất
chính là từ đó…..”
Cằm bị Lạc
Khanh Nhan nắm thật chặt, như sắp bị bóp nát, Huyễn Tuyết không có ý định cầu
xin tha thứ, cao ngạo ngẩng đầu, quật cường nhìn Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nhan
hoảng thần buông tay, lắc đầu cười khẽ : “ nếu không phải vì khuôn mặt của
ngươi quá giống hắn, thì chỉ cần việc bước chân vào đây cũng đủ khiến ngươi
không còn tồn tại trên thế gian này rồi…”
“ Đi thôi…”
Lạc Khanh Nhan vẫy tay ra hiệu. Huyễn Tuyết muốn nói lại thôi, nhưng nhìn thấy
vẻ mặt đó của Lạc Khanh Nhan, quay đầu bước ra khỏi cửa nhưng chỉ vừa mới chạm
vào ngưỡng cửa thì bên ngoài một bóng trắng vọt đến, Huyễn Tuyết nhanh chóng
lui về phía sau vài bước, bất ngờ nhìn bạch y lão giả
“ Khanh
Nhan, ta nghe nói….” lời chưa kịp dứt, lão ngoan đồng Dung Cơ kinh hãi, chỉ tay
về hướng Huyễn Tuyết, lắp bắp : “ tôn.. tôn tử?! a không,.. ngươi là ai, sao lại
có khuôn mặt giống Tiểu Phượng Ca của ta như vậy?!”
“ Lão ngoan
đồng, nàng ta không phải….” Lạc Khanh Nhan nhàn nhạt nói
“ Ta biết
a, nhưng là… thật giống…” lão ngoan đồng cảm thán, trên thiên hạ này có người với
người giống nhau đến thế sao
“ Giống
nhưng không phải hắn…” Lạc Khanh Nhan bĩnh thản nói : “ lão ngoan đồng, đừng
làm rộn, Huyễn Tuyết cô nương, mời!…”
Huyễn Tuyết
hỗn độn nghe Dung Cơ nói, gì là tôn.. tử?! nàng là nghe nhầm thôi, tôn nữ mới
đúng chứ?! Huyễn Tuyết trì độn bước ra khỏi phòng, trì độn dùng khinh công chạy
về nơi ở của mình. Đến nơi mới kịp sắp xếp mọi thông tin trong đầu của mình.
Tôn tử…. hắn… lam y nhân vận nam trang….
Vậy…. vậy
ra….khụ! … Nhiếp chính vương… đoạn tụ…