Ads
“ Sao cơ,
gia gia… ngài lặp lại lần nữa?!” Dung Phượng Ca đang cầm ấm thuốc, rơi xuống mặt
đất, nước thuốc văng lên tung tóe. Dung Cơ nhìn tôn tử của mình, nhe răng nở nụ
cười : “ tiểu Phượng Ca, đừng vội…!”
“ Gia
gia..” Dung Phượng Ca nghiêm mặt nói
“ Hảo hảo,
ta nói… Thánh nữ Hải Quốc, lần này theo sứ đoàn qua Hoàng Thiên… đại khái là
dung mạo của vị thánh nữ đó, y chang như tiểu Phượng Ca vậy, không chút cũng
không khác. Mà hình như vị thánh nữ đó… khụ! Rất có hảo cảm với Khanh Khanh
nha”. Lão ngoan đồng thú vị nói
“ Nhan Nhan
là nữ tử”, Dung Phượng Ca không vui lặp lại lần nữa. Dung Cơ cầm trái táo trên
bàn, gặm một miếng mới nói tiếp : “ ta biết a nhưng vị thánh nữ đó cứ khăng
khăng một mực Khanh Khanh là nam tử thôi, hơn thế nữa có ai nhìn vào Khanh
Khanh mà cho rằng nàng là nữ tử đâu”
Chiều cao
không ngừng tăng trưởng, thân hình thon dài rắn chắc, làn da khỏe mạnh, dung
nhan tuấn mĩ, đôi hoa đào mắt, mũi cao, bạc môi tà mị. Nhìn đi nhìn lại, nhìn
trái nhìn phải, cũng là một vị hảo tuấn tú thiếu niên lang mà thôi. Lão ngoan đồng
Dung Cơ cảm thán, lại nhìn bộ dạng tôn tử của mình, chiều cao tầm thường, thân
hình đơn bạc, khuôn mặt họa thủy, lại đôi mắt trong veo tràn đầy thần thái khả
ái kia nữa chứ, nhìn sao cũng là mười phần xinh đẹp tiểu cô nương. Dung Cơ một
lần nữa than ngắn thở dài, nếu như hai người bọn họ đổi dung mạo cho nhau thì tốt
rồi….
“ Cũng
đúng…” Dung Phượng Ca thì thào, mày nhăn càng chặc, đi qua đi lại, mặt mày khi
thì cau có, khi thì giãn ra, thập phần khả ái, khiến cho Dung Cơ ngồi đó không
khỏi tủm tỉm cười, ai da! Lâu rồi mới thấy tôn tử của ngài có biểu hiện khả ái
như thế, thật là nhìn hoài cũng không biết chán mà
“ Gia gia,
có phải Nhan Nhan rất là dễ dàng tha thứ cho vị Huyễn Tuyết cô nương ấy
không?!” Dung Phượng Ca nhìn Dung Cơ, thử thăm dò. Dung Cơ sửng sốt, gật gật đầu,
cũng không quên hỏi lại :” sao con biết hay vậy, quả thật mấy hôm trước vị cô
nương đó chạy đến Nhiếp chính vương phủ, còn lục lọi đồ đạc trong thư phòng
nhưng nha đầu đó lại thả cho cô nương ấy đi, một chút cũng không làm khó dễ. Nếu
là bình thường, thì không mồ xanh cỏ chắc cũng rớt nửa cái mạng rồi”
Dung Phượng
Ca mím môi, thanh âm quả thật có chút nghiến răng nghiến lợi : “ dĩ nhiên rồi,
Nhan Nhan đối với những ai, những gì giống Phượng Ca, điều rất dễ mềm lòng”.
Lúc trước là Diêu Nhi, bây giờ là Huyễn Tuyết. Y luôn biết, nữ nhân đó vô tình
lãnh khốc, nhưng đối y luôn một mảnh nhu tình mềm mại, có lẽ là yêu ai yêu cả
đường đi, cho nên tiểu hài tử Diêu Nhi, dung mạo có ba bốn phần giống y, nàng đặc
biệt đối xử ôn hòa, hết lòng truyền dạy võ công, huống chi xuất hiện một Huyễn
Tuyết, dung mạo giống y mười phần
“ Nói gì
thì nói, Huyễn Tuyết cô nương kia, tính khí quả thật giống con một chút đó”
Dung Cơ than khẽ : “ điều thuộc dạng người bên ngoài nhu nhược, bên trong lại
quật cường phải chết, dùng mười đầu ngưu cũng kéo không đi”. Nhưng mà dĩ nhiên
tôn tử của ngài vẫn đáng yêu hơn rồi. Dung Cơ tự kỷ nghĩ, vì tiểu Phượng Ca giống
ngài mà ^^
“ Làm sao
bây giờ, làm sao bây giờ….” Dung Phượng Ca vừa bối rối, vừa bực mình nhưng
trong lòng quả thật không khống chế được ngọt ngào, chắp tay sau mông, tiếp tục
đi qua đi lại, cũng khiến cho Dung Cơ chóng cả mặt. Lão ngoan đồng nắm lấy hai
vai của tôn tử, ấn y ngồi xuống, nghiêm túc nói : “ thì đương nhiên phải chạy về,
bảo vệ lãnh địa của mình rồi, Tiểu Phượng Ca à, dân gian có câu lửa gần rơm lâu
ngày cũng bén, huống chi hiện nay vị Huyễn Tuyết thánh nữ kia, ngày nào cũng rất
siêng năng chạy đến Nhiếp Chính vương phủ, cùng nha đầu luận bàn nào là đánh cờ,
nào là võ công….”
“ Nhưng…
nhưng là Nhan Nhan sẽ nguy hiểm, mới có hai năm mà thôi, còn đến năm năm nữa mới
đến kỳ hạn…” Dung Phượng Ca đương nhiên là hận không thể chắp thêm hai cánh chạy
về bên cạnh Nhan Nhan của y rồi, nhưng lời cảnh báo của lão hòa thượng vẫn còn
văng vẳng bên tai, y làm sao có thể vì ích kỷ của mình mà bỏ qua được
“ Ai da”
Dung Cơ lắc đầu than thở : “ vậy thì tùy con vậy, mọi chuyện ta không chịu
trách nhiệm đâu nha, ta đã nhắc nhở trước con rồi đấy, lỡ mà nha đầu kia có bị
người khác cướp chạy mất, cũng đừng ân hận”
“ Sẽ không
!” Dung Phượng Ca một lần nữa khẳng định. Nhưng mà nữ nhân kia rất giống y nha,
Nhan Nhan sẽ mềm lòng à nữ nhân kia lợi dụng ăn đậu hủ của nàng à nhiều thủ đoạn
lôi kéo Nhan Nhan à Nhan Nhan lại không nỡ ra tay à cứ như thế lặp đi lặp lại,
không chừng Nhan Nhan của y sẽ bị nữ nhân chết tiệt đó kéo chạy mất thì sao?!
hơn thế nữa…. Dung Phượng Ca rũ xuống mi mắt, than khẽ, trong mắt của Nhan
Nhan, y đã chết rồi. Nếu như…. Nếu như….
Dung Phượng
Ca ão não, nghe nói nữ nhân tâm như rắn rết, nhất là nữ nhân càng đẹp còn có
nhiều thủ đoạn, lỡ như nữ nhân kia dùng độc kế thì sao?! Dung Phượng Ca hai tay
chống cằm, phiết miệng, mắt đẹp tràn đầy ủy khuất. Nhan Nhan đáng ghét, dù giống
Phượng Ca như thế nào, cũng không phải là Phượng Ca nha, cần chi phải đối xử tốt
như vậy chứ, để cho nữ nhân kia có hi vọng thì sao?! Dung Phượng Ca càng nghĩ
càng cảm thấy phức tạp mà quên mất, Lạc Khanh Nhan là nữ tử a, đúng là càng yêu
càng ngốc mà >”
“ Gia gia,
chắc chắn nữ nhân kia có âm mưu đúng không, chứ Nhan Nhan mặt lạnh như vậy, nữ
nhân nào mà chịu nỗi chứ, có khi nào nữ nhân kia tiếp cận Nhan Nhan là vì mục
đích khác không?!” Dung Phượng Ca ũ rũ nói, dĩ nhiên là y đang chối bỏ mị lực của
Lạc Khanh Nhan đối với phái nữ, phủ nhận việc mỗi khi y cùng Nhan Nhan ra ngoài
đường, hầu như rất nhiễu nữ nhân từ nhỏ đến lớn điều mặt đỏ tai hồng nhìn Nhan
Nhan của y, Dung Phượng Ca thật bi ai, tình địch của y, sao lại có cả nam lẫn nữ
kia chứ, híc >”
“ Cũng có
lý…!!” Dung Cơ an ủi tôn tử của mình : “ chắc chắn nữ nhân kia là vì ham hố sắc
đẹp của Khanh Khanh, cho nên mới làm thế, Phượng Ca an tâm, Khanh Khanh sẽ
không bị mắc mưu đâu”. Ta nói Dung Cơ lão tiền bối a, ngài an ủi cũng như
không, càng thêm đổ dầu vào lửa thì phải =”=
“ Gia
gia….” Dung Phượng Ca oán giận
Lão ngoan đồng
hì hì cười : “ Tiểu Phượng Ca, gia gia chỉ là đang nói giỡn mà thôi, đừng giận,
đừng giận…. ^^”
“ Gia gia,
ngài thay ta tìm cách đi…” Dung Phượng Ca kéo kéo ống tay áo của Dung Cơ, phiết
miệng, đôi con ngươi to tròn, ủy ủy khuất khuất. Dung Cơ, ngàn lần vạn lần điều
bị chiêu thức này của Dung Phượng Ca làm cho buông tay đầu hàng, trăm thí trăm
linh, và lần này cũng không ngoại lệ a. Dung Cơ tâm thần nhộn nhạo, không ngừng
khóc thét trong lòng, ôi..ôi! tiểu Phượng Ca thật là… thật là quá xá đáng yêu
mà
“ Hành…. Từ
từ để gia gia tìm cách…” Dung Cơ suy ngẫm, đưa tay lên trán suy tư rồi lại suy
tư, một lát sau vỗ cái bàn thật lớn, ha hả cười : “ có rồi!” Dung Phượng Ca mắt
sáng lên, hai tay ngoan ngoãn vòng trên bàn, một bộ dáng ngoan bảo bảo, im lặng
lắng nghe. Dung Cơ hí hửng nói : “ Tiểu Phượng Ca à, chẳng phải thật dịch dung
của con rất tốt sao, ngay cả ta cũng khó mà nhận ra, bây giờ con dịch dung
thành một người khác, sau đó ta sẽ mang con vào Nhiếp chính vương phủ, làm gã
sai vặt trong đó, khi ấy con có thể đường đường chính chính làm cho nữ nhân kia
không đến gần được Khanh Khanh rồi”
“ Gia gia
thật là thông minh…” Dung Phượng Ca mắt sáng lên, gật gật đầu
“ Dĩ nhiên
rồi, ta là ai kia chứ…” Dung Cơ gõ đầu Dung Phượng Ca một cái, tự mãn lên tiếng
( Dao Dao : khụ! Sao mà lão ngoan đồng này càng già càng tự kỷ thế nhỉ =’=)
“ Nhưng là
gia gia, nếu vậy… lỡ như Nhan Nhan phát hiện ra Phượng Ca thì sao, lỡ như….” Dung
Phượng Ca vẫn còn vướng mắc nhiều lắm về mối họa sát thân kia. Dung Cơ phân giải
: “ tiểu tử ngốc, ta là nói ngươi dịch dung, hơn thế nữa bình thường nha đầu
kia có bao giờ liếc mắt đến gã sai vặt trong phủ đâu, cho nên ngươi cứ an phận
thủ thường làm gã sai vặt của ngươi, đừng có xuất hiện trước mặt nha đầu đó, lo
gì mà bị phát hiện chứ hả”
“ Được rồi,
đừng lằng nhằn nữa, mau thu dọn đồ đạc rồi đi mau….” Dung Cơ nhất phái quyết
đoán.
“ Nga! Gia
Gia chờ Phượng Ca một lát….” Dung Phượng Ca nhanh chóng chạy vào trong nhà,
nhanh như cắt thu xếp hành lý…..
Trong khi
hai người này đang lên kế hoạch sắp đặt ‘âm mưu nham hiểm’ thì bên kia, đế đô
Hoàng Thiên lại xảy ra chuyện lạ. Trời đang đẹp, trăng tròn vành vạch, chi chít
hàng ngàn vì tinh tú thì bỗng dưng gió nổi lên bốn phía, mây đen kéo đến, mới tức
thì trời trăng mây gió bây giờ đã đổ mưa xối xả, sấm chớp ầm ầm, trời xanh dường
như đang gào thét, tiếng sấm, lôi đánh liên tiếp, khiến cho người dân ai nấy điều
ở trong nhà, không dám bước ra đường dù là nửa bước
Giờ này, Lạc
Khanh Nhan đang ngồi trên bàn xử lí công việc, ánh sáng leo lắt của cây nến như
có như không phản chiếu trên gương mặt của nàng, gió bên ngoài ào ào vào, men
theo những khẽ hở của khe cửa, lùa vào, căn phòng vốn tĩnh mịch nay càng thêm
rét lạnh
“ Chủ nhân,
nguy rồi, sấm sét đánh trúng Hoàng Lăng…” Ảnh Nhất đột ngột xuất hiện, thông
báo. Lạc Khanh Nhan sửng sốt ngẩng đầu nhìn Ảnh Nhất, vội vã ném luôn cây bút,
vọt ra ngoài. Ảnh Nhất cũng nhanh chóng đuổi theo. Lạc Khanh Nhan trong lòng
nóng như lửa đốt, tại sao không đánh trúng bất kỳ chỗ nào lại trúng Hoàng Lăng,
ông trời! chẳng lẽ hắn dù đã yên giấc ngươi cũng không để cho hắn hảo hảo nằm
đó sao…..
Khi mà Lạc
Khanh Nhan đến nơi, thì ở đó cũng đã rất nhiều người xuất hiện, mọi người đội
mưa nhao nhao cả lên, từ xưa đến nay, Hoàng Lăng là mảnh đất long thổ, là điềm
lành, làm sao lôi lại đánh trúng cho được, họa chăng là có điềm xấu xảy ra. Một
số quan lại, binh lính và Tiểu Hoàng đế cũng đang trên đường chạy đến, nhưng điều
không dám bước vào. Lạc Khanh Nhan vừa đến, mọi người đình chỉ tiếng ồn, yên lặng
chờ đợi mệnh lệnh của nàng. Lạc Khanh Nhan ánh mắt sắc bén, đảo qua Hoàng Lăng,
đôi con ngươi lãnh khốc, tràn đấy sát khí
“ Mọi người
ai về nhà nấy, chuyện hôm nay tuyệt đối không được đồn đãi ra ngoài”, mọi người
nghe thế, cũng không phản đối, chuyện Hoàng Lăng bị sét đánh trúng nếu như để
cho hữu tâm nhân nghe được, dân chúng biết đến, quả thật cũng không tốt gì. Người
người tản ra, nhanh chóng quay về phủ của mình, đồng thời ra lệnh cho hạ nhân,
tản ra lời đồn, việc sét đánh trúng chẳng qua là mảnh đất bên cạnh Hoàng Lăng,
có kẻ dám cả gan trộm mộ cho nên bị lão thiên gia trừng phạt mà thôi
Lạc Khanh
Nhan bước vào Hoàng Lăng, đến ngay bên mộ của Dung Phượng Ca, đầu ngón tay run
rẫy chạm vào quan tài. Tại sao… tại sao trong Hoàng lăng, mồ mã nhiều như vậy,
không đánh trúng, lại duy độc đánh trúng nấm mồ của hắn. Năm ngón tay siết chặt
lại, rồi lại mở ra, như là chần chờ, là do dự, khẽ nhắm mắt, rồi mở ra, đôi con
ngươi một mảnh ánh sáng lạnh, dùng nội lực, chấn một chút, nắp quan tài mở ra,
Lạc Khanh Nhan ngây ngẩn cả người, không thể tin được, lùi ra sau vài bước….
Một góc
quan tài bị sét đánh trúng, trong quan tài,… trống không, không có bất cứ cái
gì…..
“ Khanh
Khanh, ta nghe nói Hoàng Lăng…” Linh Vân cùng Lam vừa chạy đến chính là thấy Lạc
Khanh Nhan thất thần đứng bên quan tài của Dung Phượng Ca, hai người điều sững
sốt vô cùng. Này…. rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, ai đã… lấy mất thi thể của
Dung Phượng Ca rồi?!
“ Ảnh Nhất,
Ảnh Nhị….” Linh Vân quát khẽ. Hai Ảnh nhanh chóng xuất hiện, cũng bất ngờ không
kém. Linh Vân sắc mặt khó coi vô cùng, nói : “ lúc trước… lúc trước ta, cùng
các ngươi điều chính mắt nhìn thấy Hắn nằm trong đó, chính mắt chúng ta đóng
quan tài lại, chôn cất hắn mà… bây giờ, bây giờ… hắn đâu rồi?!” Ảnh Nhất cùng Ảnh
Nhị, mặt mày cũng đen thui không kém, dám cả gan dưới mắt bọn họ cướp đi thi thể
công tử, người này… trừ phi võ công cực cao, nếu không sao có thể không tiếng động
mà qua mặt bọn họ được. Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị thật sự bị đả kích không nhỏ
“ Ha hả… được
lắm, được lắm Dung Phượng Ca… ngươi lừa ta, dám lừa ta…” Lạc Khanh Nhan bật cười
sang sảng, năm đầu ngón tay bấu chặt vào thành quan tài, ngay tức khắc cổ quan
tài bị nội lực làm cho nát vụng, ngay cả bia đá cũng bị nổ thành nhiều mảnh.
Linh Vân nhìn Lạc Khanh Nhan, lắp bắp kinh hãi : “ Khanh… Khanh, ngươi… ngươi
sao vậy?!”
“ Hắn,…
không có chết, không có chết..?!” Lạc Khanh Nhan thì thào cười : “ ngươi lừa
ta, hảo khổ… ngươi dám lừa ta…” Đôi con ngươi tự hai năm trước bình thản không
gợn sóng, giờ khắc này đây dày đặc sát khí, đáy mắt ngàn năm phi tuyết, lạnh thấu
xương. Linh Vân khe khẽ thở dài, vươn tay vỗ vỗ vai Lạc Khanh Nhan, thanh âm u
uẩn buồn đâu : “ Khanh Khanh! Ngươi…. Bình tĩnh lại đi”. Linh Vân cảm thấy có kẻ
nào đó âm mưu cướp lấy thi thể Dung Phượng Ca còn dễ tin hơn là việc Dung Phượng
Ca tự đào mồ sống dậy. Qủa thật cơ hội sống xót khi ấy hầu như là con số không,
nàng đã nhiều lần kiểm tra, hơi thở của hắn không còn, tâm của đã lâu không còn
nảy lên, như vậy thì sao mà sống cho được, huống chi… huống chi nếu như Dung
Phượng Ca hắn còn sống, thì cớ sao hơn hai năm nay hắn lại không quay về tìm gặp
Khanh Khanh?!
“ Một năm
trước hắn quay về tìm ta…” Lạc Khanh Nhan nhẹ giọng nói : “ khi ấy ta cứ tưởng
là ta mộng mị ấy thôi, ta nghe hắn nói…. hắn bảo ta mệt rồi, thì nghỉ ngơi đi,
đêm hôm đó…. Hơi ấm ấy vẫn còn lưu lại trên tay của ta….ta khi ấy, sao lại
không phát hiện ra cơ chứ?!”
“ Dung
Cơ….!” Khóe môi khẽ nhếch lên độ cong lãnh khốc. Được lắm, lão ngoan đồng, tốt
nhất việc này không có liên hệ đến ngươi, nếu không cho dù ngươi là gia gia của
hắn, ta cũng tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua