Ads
Ngày tháng
trôi qua như gió thổi mây trôi. Có câu thời gian không bao giờ chờ đợi nhân,
vàng bạc mất có thể làm lại nhưng thời gian qua đi cũng không thể níu kéo, cho
nên hãy trân trọng những gì mình đang có, đừng để mất đi rồi mới hối tiếc không
nguôi vì là thời gian không bao giờ có thể quay trở lại dù ngươi có bỏ ra bao
nhiêu bạc, bao nhiêu vàng đi chăng nữa!
Đông qua,
xuân đến, hạ lại chập chờn sắp qua, từ ngày Lạc Khanh Nhan đánh cho Lam Quân
Băng một trận, thấm thoắt cũng đã hơn nửa năm qua đi, nửa năm ! gần hai trăm
ngày, thời gian không dài nhưng cũng không quá ngắn, cũng đủ cho nhiều chuyện
diễn ra, chẳng hạn như
Cả một
vương triều Hoàng Thiên mục nát nhiều
năm, dưới áp lực của dân chúng, dưới sự bất ổn bất ngờ của kinh tế, giữa mười vạn
tinh binh của Tây Dã, và… sau một âm mưu bị lật tẩy của thái hậu cùng thừa tướng…
cuối cùng cũng sụp đổ. Tiểu hoàng đế bị rớt xuống đài, hoàng thái hậu bị xử tử
và thừa tướng sợ hãi chạy tội, bị phát lệnh truy nã cuối cùng cũng chết trong
quá trình truy đuổi
Thiên hoàng
hậu duệ đích thực của Hoàng thiên hòa do cựu thừa tướng Vệ Thanh Trần ôm đi năm
nào quay trở lại, Võ Thái Sư, Thanh thượng
thư cùng các vị văn võ tướng khác, đưa hài tử mới sáu tuổi này đăng ngôi đại đế,
đại xá thiên hạ, cả nước mừng vui
Diễm Thanh
Ca – tiền hoàng hậu đồng thời cũng là mẫu thân ruột thịt của tiểu hoàng đế lúc
bấy giờ, trở thành thái hậu, mẫu nghi thiên hạ. Tiểu hoàng đế còn nhỏ xong cũng
đã trưởng thành hơn tuổi, uy nghiêm hoàng gia, nho nhỏ tuổi đầu nhưng khí thế
đã bắt đầu ẩn hiện, nhiều năm sau ắt hẳn cũng sẽ trở thành một vị khí phách đế
vương không thua gì những bậc minh quân đời trước
Tư Mã Thanh
– một vị sử gia nổi tiếng lúc bấy giờ, nổi tiếng với Hoàng Thiên sử ký, có nói
về cuộc đời của một trong ba vị đế vương nổi bậc nhất trong thời đại Hoàng
Thiên – Hoàng Thanh Diêu, có chép lại : ‘ năm ấy, đế mới sáu tuổi đã đăng cơ.
Tuy còn nhỏ nhưng khí thế lạnh nhạt thong dong tự tại khiến cho không ít vị
công thần tin tưởng, xong có một điều bí ẩn hơn nửa chính là chỉ trong vòng
chưa đầy một năm ngắn ngủi lại có thể nhanh chóng chèn ép vị cáo già thừa tướng,
trả lại thực quyền, người giúp đế làm nên những việc như vậy… thật sự là một bậc
kỳ tài, xong ít có ai có thể thấy được vẻ bề ngoài thực sự của vị nhiếp chính
vương trẻ tuổi này. Có người nói đó là một lão tiền bối đức cao vọng trọng cũng
có người nói đó là bậc cao nhân ẩn sỉ, cũng có lời đồn người ấy tử y tuấn mỹ,
công tử tài cao hơn người mà thôi….’
Thực hư ra
sao, đến nhiều năm về sau, cũng không ai xác định rõ. Đế đã từng nói, người này
là ân sư của đế, đồng thời cũng là cha là mẹ, là người thủ hộ của đế…. Mỗi khi
bá quan hỏi về người này, đế chỉ ôn hòa mỉm cười, lạnh nhạt nói hai từ bí mật.
Rồi nhiều năm về sau, kỳ thánh Phong Dao trong một lần đánh cờ với đế cũng tò
mò đặt câu hỏi về bị nhiếp chính vương bí ẩn này, khi ấy đế cũng chỉ cười nhẹ
mà đáp rằng : “ Sư phụ…. Không muốn người khác biết về người bởi vì người không
muốn phiền phức, nhưng dường như lại càng có nhiều người thắc mắc hơn thì phải”
Phong Dao gật
đầu : “ ha hả, cái gì càng bí ẩn thì càng kích thích người khác muốn tìm hiểu
mà”
“ Sư phụ của
trẫm, từng nói với trẫm rằng, bởi vì trẫm giống một người cho nên mới giúp đỡ
trẫm nhiều như vậy”. Năm ấy tranh giành giang sơn cũng không phải vì quyền
khuynh thiên hạ cũng không phải vì vinh hoa phú quý…. Tất cả mọi việc sư phụ của
trẫm làm chung quy cũng là vì… một người mà thôi!
Kỳ thánh
kinh ngạc : “ rốt cuộc người kia là ai lại khiến cho một nhiếp chính vương bí ẩn
tài ba mọi người kính phục để tâm đến như vậy, mà ngài…” lại giống người đó?!
Nghĩ đến đây, bỗng dưng kỳ thánh lại nghĩ có chăng người đó là… hoàng thái hậu!
Đế nghe vậy
mỉm cười, đồng thời cũng thấu suy nghĩ của Phong Dao. Đế lắc đầu : mẫu hậu của
trẫm là tiểu cô của người kia. Nếu như trẫm kính sư phụ mười thì trẫm lại yêu
quý người kia nhiều hơn hai phần
“ Người kia
ắt hẳn cũng là một kỳ nhân?!” Phong Dao suy đoán
“ Cũng
không phải, người kia so với sư phụ chỉ là bình thường mà thôi, nhưng vẻ đẹp của
người thực sự khiến cho người chỉ một cái liếc mắt là không thể rời ánh nhìn được
nữa, ngoài y thuật vô song người kia cũng chả hiểu vấn đề gì nhưng là người kia
có một trái tim thánh thiện hơn bất cứ ai….”
“ Vậy là một
mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành rồi…” Phong Dao cười nhẹ
“ Cũng có
thể nói như vậy, sư phụ trên đời này cũng chỉ nghe lời mỗi một mình vị mỹ nhân đó
mà thôi….” Đế tủm tỉm cười, đôi con ngươi một thoáng niệm tưởng xa xăm về quá
khứ
“ Thì ra
nhiếp chính vương cũng là một người si tình a!” Kỳ thánh cảm thán
Đế than khẽ
: “ có lẽ… trên thế gian này không ai tàn nhẫn hơn sư phụ và trong thiên hạ
cũng sẽ không ai… tình si hơn người….”
“ Kỳ thánh
a… trẫm nói cho ngươi một bí mật. Thật ra người kia dù xinh đẹp tuyệt đại vô
song nhưng là một nam nhân đó…”
“ Sao… sao
cơ?! Vậy… nhiếp chính vương, ngài ấy… đoàn tụ!” Kỳ thánh Phong Dao hốt hoảng
kinh ngạc xém nửa đánh rơi cả bàn cờ. Đế thì bí hiểm cười giảo hoạt thì thầm
bên tai Phong Dao vài tiếng. Không ai nghe rõ đế nói gì, chỉ duy độc vị thiên hạ
đệ nhất kỳ thánh này lắp bắp kinh hãi không thể nói ra thành lời và bí mật này
cũng theo y chôn xuống ba tấc nấm mồ….
Cho nên,
trong một vài cuốn sử ký khác, có nói nhiếp chính vương là một kẻ đoàn tụ cho
nên không muốn lộ diện sợ tiếng đời quấy nhiễu mà thôi….. xong những chuyện đó
chính là về sau, bây giờ quay lại với vấn đề chính của chúng ta
Tuy tiền
thái hậu cũng là Nhu Phi của Tiên đế, tức là cha ruột của Hoàng Thanh Diêu bị xử
tử nhưng thực ra ấy chỉ là lấy xác chết của một cung nữ thế thân mà thôi, hiện
giờ vị thái hậu từng một thời làm mưa làm gió trong triều đình và chốn thâm
cung này vẫn còn sống, chỉ có điều tình trạng không được tốt lắm
Căn phòng u
ám, bụi bặm. Phượng Nghi cung từng xa hoa lộng lẫy bao nhiêu thì bây giờ lại
tàn bại thê lương bấy nhiều, mùi hôi thối bốc lên, cả căn phòng rộng rãi nhưng
đầy những dấu vết đổ vỡ, xơ xác tiêu điều không thể tả nổi, một vài tia sáng
men theo những khung cửa sổ rách nát chui vào, chiếu sáng vài góc nơi căn phòng
tối tăm này
Bóng người
đứng trước khung của sổ, ánh mặt trời phản chiếu cho nên không thấy rõ dung mạo
người đó, chỉ thấy hình dáng cao gầy, tóc đen thúc cao, chỉ bóng dáng đơn giản
thôi nhưng quanh thân người đó khí thế sát phạt quyết đoán khiến cho người ta
không khỏi kính sợ, mà Nhu phi vừa tỉnh dậy chính là thấy hình ảnh như thế
“ Khụ..khụ!..
ngươi.. là ai?!” Ta… ta không phải đã chết rồi sao?! thanh âm ám ách, trầm
khàn, có chút khó nghe. Người kia nghe thế, quay đầu lại, nhìn nữ tử cao quý bị
mình đá rớt xuống đài kia, nhăn mi : “ hoàng thái hậu?! à không… ta gọi ngươi
Nhu phi đi…”
“ Ngươi
là….” Nhu phi nhìn Lạc Khanh Nhan, mày nhăn càng chặt
“ Ngươi
không cần biết ta là ai, ta đến đây để hỏi một thứ”
“ Ha hả… ta
bây giờ còn cái gì để mà cho người khác đến lấy cơ chứ?!” Nhu phi bật cười
khanh khách, nồng đậm cười khổ, nhạt nhẽo, trào phúng. Nàng không ngờ có một
ngày mình lại rơi vào bước đường cùng như thế này, mưu toan tính kế nhiều năm
như vậy, đến cuối cùng lại rơi vào tình trạng thảm bại như hiện giờ quả thật
không thể đoán được a….
“ Trấn quốc
chi bảo” Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt nói
“ Đã mất…”
Nhu Phi cười lạnh
“ Hừ! Nhu
phi, ngươi đã đến bước này còn không chịu đưa vật đó ra đây, ta đây có thể một
tiếng cứu lại mạng của ngươi, nhưng một tiếng cũng đồng thời khiến cho ngươi sống
không bằng chết!” Lạc Khanh Nhan trào phúng nhìn Nhu phi.
“ Ta bây giờ
sống hay chết có gì khác nhau?!” Nhu phi cười nhạt, không cho là đúng
“ Trên thế
gian này có những chuyện sống không bằng chết, tỷ như lăn trì, tỷ như ngũ mã
phanh thây, tỷ như….. thập đại cực hình, khiến cho ngươi sống không được chết
không xong. Ta…. Cũng muốn nhìn xem, mỹ nhân từng một thời khiến cho đế vương sủng
ái lâu như vậy, tư vị bị ngàn đao xẻo thịt lại ra sao…?!” Lạc Khanh Nhan thanh
âm rất nhẹ, như là lời nói ôn nhu tâm tình nhưng quả thật lại khiến cho người
ta hàn tận xương
Tay vung một
cái, Nhu phi định cắn lưỡi tự tử lập tức bị điểm huyệt. Mắt to trừng Lạc Khanh
Nhan, nếu như ánh mắt có thể giết người chắc Lạc Khanh Nhan đã chết ngắt từ lúc
nào rồi. Lạc Khanh Nhan cười dài, vươn tay nắm chặt lấy cằm của Nhu phi, lạnh
lùng thốt thành tiếng : “ đừng để rượu mừng không muốn uống lại uống rượu phạt!”
“ Chỉ cần
ngươi đem vật ấy cho ta, ta sẽ thả ngươi cùng tiểu hoàng đế, cho các ngươi một
số tiền lớn, an ổn sống vinh hoa cho hết đời, thế nào?! Ngươi không muốn sống
nhưng cũng không ác độc đến mức muốn cho con của ngươi chết theo đi….” Lạc
Khanh Nhan nhún nhún vai, đưa ra điều kiện dụ hoặc. Nhu phi há miệng thở dốc, Lạc
Khanh Nhan mở huyệt đạo cho nàng ta, chờ đợi kết quả
“ Con ta
chưa chết?!” Nhu phi lên tiếng hỏi, ánh mắt không dấu nỗi vui mừng, nàng cứ tưởng
hài tử của nàng bị đám người hoàng hậu hại chết rồi chứ
“ Đúng vậy!”
Lạc Khanh Nhan gật đầu, tính mạng của tiểu hài tử nàng không có hứng thú lấy
“ Nó… cũng
là hài tử của tiên đế!” Nhu phi bỗng dưng thốt ra như vậy
Lạc Khanh
Nhan giương mi nhìn nàng ta, thanh âm không ra hỉ giận : “ ta biết! nhưng là đứa
nhỏ đó không có tướng làm vua, cần chi cưỡng cầu.”
“ Ta… ta biết,
chỉ cần ngươi thả cho mẹ con ta bình an, ta sẽ giao ra vật ấy cho ngươi….” Nhu
phi than nhẹ, đến giờ khắc này đây, dù có bao nhiêu không cam lòng, bao nhiêu
không muốn nhưng là nàng đã không còn cách nào rồi, có lẽ… sống một đời bình an
cho đến chết cũng không sai, dù sao… vinh hoa phú quý, quyền cao tột đỉnh, muốn
gió có gió muốn mưa được mưa, quyền sinh sát trong tay… nàng cũng đã hưởng qua,
có lẽ…. buông thôi!
“ Được!” Lạc
Khanh Nhan đáp ứn, quả nhiên dù có độc ác như thế nào nhưng trong tâm của mỗi
người luôn có một khối niết bàn cho nên
dù có là kẻ độc địa ra sao, một khi chạm vào khối niết bàn đó, tâm cứng như đá
cũng hóa thành nhiễu chỉ nhu, huống chi nữ nhân Nhu phi này cũng không là kẻ độc
địa tàn nhẫn lắm ( Dao Dao : dù sao cũng không bằng ngươi a =”=)
Nhu phi đứng
dậy, bước về một góc căn phòng, mở ra mật đạo, Lạc Khanh Nhan đi theo sau, mật
đạo sâu trong lòng đất, đi khá lâu sâu mới đến một căn hầm chứa, Nhu phi lấy
cây mộc trâm trên đầu xuống, mở khỏa, sau đó bước vào phòng. Căn phòng dù đơn
giản nhưng trong này châu báu vô số kể, nào là vàng, bạc, nào là dạ minh châu,
ngọc thạch… tính ra cũng đến mấy hòm. Lạc Khanh Nhan chú ý đến một chiếc hộp gỗ
nhỏ đặt trên một cái giá khá cao. Từ từ bước lại gần, vươn tay định chạm lấy
cái hộp đó, bỗng từ đâu không biết xuất hiện tứ mũi tên chui ra từ bốn phía, điều
tập kích phía hộp gỗ. Nhu phi giật mình thét lên, Lạc Khanh Nhan cười khẽ vươn
tay phẫy một cái, tức thì nọi lực chấn vỡ nát bốn mũi tên, sau đó lạnh nhạt mở
hộp gỗ……
Lạc Khanh
Nhan nhíu mi nhìn trong hộp có đến năm khối thủy tinh lam trong suốt như giọt lệ,
giống y nhau, rốt cuộc cái nào mới là trấn quốc chi bảo đích thật của Hoàng
Thiên?! Nhu phi thấy vậy, nhẹ giọng nói : “ tất cả… điều là đồ giả!” Lạc Khanh
Nhan đưa hộp gỗ cho nàng, Nhu phi vươn tay nhận lấy, lấy trên cổ một sợi dây
chuyền, mặt dây là một khối ngọc nho nhỏ hình giọt nước, lấy nó áp vào biểu tượng
giọt nước bị khoét sâu ở nơi một góc chết trong hòm, tức thì chiếc hộp khởi động,
mở ra một tầng, tận sâu đáy hòm dần dần hiện ra trong truyền thuyết giọt nước mắt
hóa thạch của nữ oa. Không tinh xảo xinh đẹp như những viên thủy tinh giả kia,
khối thạch này thô hơn nhưng lại linh khí nồng đậm, xanh ngát dễ chịu….
Nhu phi lấy
ra đưa cho Lạc Khanh Nhan, nói : “ đây mới là trấn quốc chi bảo Hoàng Thiên ,
nước mắt hóa thạch của Nữ Oa – Lam Phỉ Lệ”
Lạc Khanh
Nhan chạm nhẹ vào viên lam phỉ lệ này, đầu ngón tay trắng nõn cảm nhận được sự
tư mát, như là sức sống của muôn vạn sinh linh qua hàng ngàn năm ẩn chứa trong
khối đá nho nhỏ này vậy. Nó có thể giải lời nguyền của người kia nha….
Cũng… là
lúc, nàng… rời xa người kia, phải không ?!
Lạc Khanh
Nhan chợt thở dài…
Nhu phi
nhìn thiếu niên, mặt mày tuấn mỹ vô trù, tử y bào quý khí, tóc đen thúc lên
cao, bỗng dưng yên lặng nhìn khối Lam phỉ lệ, mặt mày tràn đầy tịch lêu, không
hiểu sao Nhu phi cảm thấy người lúc nãy hung ác dọa dẫm nàng dường như biến đâu
mất chỉ còn có tử y thiếu niên bóng lưng tràn đầy cô đơn này….
“ Ngươi đi
thôi, hài tử của ngươi…. Bên ngoài chờ ngươi…” Lạc Khanh Nhan phẫy phẫy tay ra
hiệu cho Nhu phi, Nhu phi yên lặng bước ra ngoài. Ở ngoài có một hắc y nhân dẫn
theo nho nhỏ hài đồng đang chờ đợi nàng, Nhu phi thấy hài tử, nở nụ cười, đáy mắt
ẩn ẩn lệ ý
“ Mẫu phi…”
hài tử vui mừng quơ quơ tay, Nhu phi chạy đến ôm hài tử vào lòng, nhẹ giọng nức
nở : “ hài tử của ta, đã chịu khổ rồi”. Tiểu hài tử nhu thuận để cho Nhu phi ôm
vào lòng, còn không quên ngoài miệng ngốc ngốc an ủi mẫu phi của nó : “ mẫu
phi, Du nhi không khổ, không khổ….”
“ Nương
nương, chủ nhân đã chuẩn bị ngựa cùng hành lý trên xe, đi thôi…” Hắc y nhân lên
tiếng, thanh âm vẫn vậy, lạnh thanh. Nhu phi gật đầu, ôm lấy hài tử đi theo sau
hắc y nhân
“ Chúng ta…
đi đâu?!” Nhu phi ấp úng hỏi
“ Dạ thành
– cố hương của nương nương…” Hắc y nhân bẫm báo : “ nơi đó có một tòa nhà,
nương nương có thể đến đó. Chủ nhân đã nói, bảo đảm cho nương nương một đời
bình an vinh hoa phú quý, nhất định sẽ giữ lời, nương nương an tâm. Nhu phi gật
gật đầu, cười nói cảm tạ”
Chiếc xe ngựa
lắc lư ra khỏi thành, bên ngoài hắc y nhân lái xe ngựa, bên trong có một quý
phu nhân, mặt mày hoa quý xinh đẹp, dù năm tháng tang thương trôi qua cũng
không che hết nét phù dung của một vị sủng phi khuynh triều, giờ khắc này đây,
nàng xiêm y đơn giản, một đầu tóc đen vấn lên bởi một thanh ngọc trâm, trong
tay ôm một tiểu hài tử khả ái, giờ khắc này đây nàng nét mặt yên bình… lại mang
theo chút phiêu diêu tuyệt trần….
“ Mẫu thân, kia
là gì vậy?!” tiểu hài tử tò mò nhìn chiếc hòm nằm một góc trong xe ngựa. Nhu
phi lúc này mới để ý đến chiếc hòm đó. Mở ra, mới thấy trong đó tràn đầy châu
báu, ngọc thạch, cùng trân châu…. Cùng một xấp dày cộm ngân phiếu, tính ra cũng
hơn trăm vạn lượng. Nhu phi cười nhẹ, đóng hòm lại, bấy nhiêu đó cũng đủ cho
hai mẹ con của nàng an nhàn sung sướng cho hết đời rồi, người kia… quả nhiên đủ
rộng lượng