Ads
“ Phu nhân,
bên ngoài có người gặp…” hắc y nhân dừng xe lại, lên tiếng nói. Nhu phi, à mà
cũng không còn gọi là Nhu phi nữa, tên của Nhu phi là Diệp Tình Nhu. Diệp Tình
Nhu nghe vậy, một thoáng kinh ngạc, ai còn có thể chờ nàng nữa đâu?!
“ A Nhu….”
Thanh âm trong trẻo dịu nhẹ, người đến không ai khác chính là đương kim hoàng
thái hậu hiện giờ – Diễm Thanh Ca, nàng hôm nay vẫn đoan trang xinh đẹp , bạch
y giai nhân, đã qua cái tuổi mười tám đôi mươi nhưng phong vận càng tăng thêm
vài phần thành thục ý nhị, thì dẫu sao nàng cũng chỉ mới hai bảy hai tám mà ^^
“ Là ngươi…
ngươi đến đây làm gì?!” Diệp Tình Nhu lạnh lùng nhìn Diễm Thanh Ca, thanh âm lạnh
nhạt, ánh mắt lại phức tạp tình tố, nói không nên lời hỗn loạn, giờ khắc này Diệp
Tình Nhu nàng cũng không rõ, đối với người này nàng nên đối thế nào mới đúng,
nàng… không rõ!
Diễm Thanh
Ca khe khẽ thở dài : “ ta… xin lỗi, chuyện năm đó… ta không phải không tin
ngươi, mà là… ta đã hết cách rồi, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được ngươi,
chẳng lẽ đến bấy giờ mà ngươi cũng không rõ sao?!”
Diệp Tình
Nhu yên lặng nhìn Diễm Thanh Ca, không nói…
“ Chuyện
năm xưa, ân oán khúc mắc giữa chúng ta…. Cũng không còn quan trọng nữa rồi…” Diễm
Thanh Ca than khẽ : “ đây là tâm ý của ta, coi như một đoạn cảm tình năm xưa,
ngươi…. Nhất định phải nhận lấy”. Nói đoạn đưa hộp gỗ cho Diệp Tình Nhu. Diệp
Tình Nhu vươn tay, lại ngập ngừng… khẽ mím môi, ngẩng đầu nhìn Diễm Thanh Ca, nữ
tử xinh đẹp này… từng là người nàng kính yêu như đại tỷ, từng là người nàng hận
thấu xương… tất cả mọi cảm tình yêu hận quấn quanh…
Diễm Thanh
Ca buồn cười, đặt hộp gỗ trên tay Diệp Tình Nhu, cười nhẹ : “ ngươi vẫn như vậy,
lúc nào cũng không chịu hạ mình trước, cố chấp như thế…. Cho nên ta lúc nào
cũng lo lắng… đi thôi, rời khỏi chốn thị phi này, sống thật tốt, chúng ta có lẽ….
sẽ không có cơ hội gặp lại….”
“ Ta… đi…”
Diệp Tình Nhu nắm chặt lấy hộp gỗ, quay đầu bước về hướng xe ngựa, khoảng cách
giữa hai người một xa, làn môi khẽ mấp máy lại không thốt thành lời, cho đến cuối
cùng bước lên xe ngựa, nàng vẫn không nói một tiếng, cũng không quay đầu nhìn lại
bạch y nữ tử nơi đó vọng theo bóng lưng của nàng….
Một giọt lệ
còn vươn nơi khóe mắt, lăn dài trên má, rơi xuống vạc áo, không nói thành tiếng
nhưng khóe môi mấp máy rõ ràng thốt lên vài chữ : “ … thật xin lỗi….! Thanh
Ca.”
Năm tháng
ào ào qua đi, nhanh như vậy đã mười mùa xuân trôi qua, thời gian khoảnh khắc
như quay trở lại thời gian ấy
Nàng cùng
nàng cùng lúc tiến cung, người được tiên đế sắc phong làm hoàng hậu, người làm
cao quý quý phi. Nàng bạch y phiêu diêu xuất trần, tinh thông cầm âm, một khúc
Phượng Cầu Hoàng bắt được tâm của đế vương. Nàng hồng y xinh đẹp, kiêu ngạo rực
lửa như phượng hoàng trùng sinh, thiện vũ, một khúc vũ khuynh thành khiến đế
vương chao đảo
Nàng cùng
nàng, một người là hoàng hậu, một người là quý phi, cùng được sủng ái như nhau,
khi đó hai người, một kẻ đánh đàn người còn lại nhảy múa, có ai sánh được?!
Hoàng hậu
đoan trang xinh đẹp, Nhu phi hoạt bát yêu, hai người cùng hầu hạ một nam nhân,
không những không tranh sủng mà thay vào đó cảm tình của hai người phi thường tốt,
không thua gì tỷ muội ruột thịt. Nhu phi quá thẳng tính cho nên hoàng hậu luôn
là người giải quyết hậu quả cho nàng….
Cứ thế bình
thản, cuộc sống thâm cung trôi qua, đến một ngày sự xuất hiện một người làm
thay đổi mọi thế cân bằng lúc bấy giờ. Nữ nhân kia là một tài nữ, trong một lần
đế vương vi hành, mang nàng ta về cung phong là quý nhân. Nữ tử đó không đoan
trang xinh đẹp như Diễm Thanh Ca, không rực rỡ mĩ lệ như Diệp Tình Nhu, nữ nhân
đó thuộc loại ôn nhu mỹ, bệnh trạng mỹ, lúc nào cũng một bộ nhu nhược vô cốt rất
dễ kích khởi ý muốn bảo hộ của nam nhân, mà đế vương cũng là nam nhân cho nên rất
nhanh trúng vào lưới tình mà nàng ta đã giăng ra…
Hoàng hậu
có thai, đế vương vui mừng khôn xiết ngày đêm kề cận, Nhu phi ghen tức hãm hại
hoàng hậu khiến hoàng hậu xảy thai, đế vương đùng đùng nổi giận đánh tiến lãnh
cung… tất cả cũng chỉ là một hồi mưu kế mà thôi
Năm đó, Diệp
Tình Nhu lệ rơi đầy mặt, nức nở khóc hỏi hoàng hậu : “ tỷ, người không tin ta
sao?”. Hoàng hậu im lặng không nói, Nhu phi bật cười, khóc không thành tiếng.
Nàng không biết, nàng ở lãnh cung, cuộc sống không đến nỗi khó khăn là hoàng hậu
sắp xếp, nàng không biết, nàng ở lãnh cung…. ôm nỗi hận từng ngày chờ ngày báo
thù, cũng có người nhiều đêm thao thức, đứng bên ngoài lãnh cung âm thầm nhìn
nàng….
Diễm Thanh
Ca biết, chuyện đó không phải Diệp Tình Nhu làm, nhưng là mọi chứng cớ điều chỉa
về hướng Tình Nhu, nàng không thể cứu vãn, chỉ có thể im lặng nhìn nàng bước
vào lãnh cung, âm thầm bảo vệ đồng thời tra ra kẻ hại mẫu tử nàng
Thời thế
thay đổi, năm xưa Diệp Tình Nhu một khúc vũ khuynh thành khiến đế vương điên đảo
thì một lần nữa, một khúc vũ dục hỏa diêm dúa mị hoặc, tươi diễm quần phương
khiến đế vương rung động tâm can. Oan khuất năm xưa phá giải, một lần nữa được
đế vương yêu thích, cơ hồ ba ngàn sủng ái tập một thân
Hoàng hậu bị
đưa vào lãnh cung, hồng nhan bạc phận, thời gian qua đi….tưởng chừng mọi người
đã quên đi từng có một hoàng hậu đoan trang xinh đẹp đứng đầu hậu cung…
Nhưng là….
Bên ngoài lãnh cung, gió thổi, tuyết rơi, ngày ngày tháng tháng năm năm…. có một
bóng ngươi đứng ngoài lãnh cung, nhìn về ánh nến leo lắt trong căn phòng năm
đó….
Diệp Tình
Nhu biết, năm xưa không phải lỗi của Diễm Thanh Ca, nhưng là nàng hận… nàng hận
nữ tử đó không tin mình, nàng hận nữ tử đó vô tình. Không nghe một lời giải
thích, nhưng là thực sự chỉ đơn thuần là hận thôi sao?! nếu không sao ngươi chỉ
để nàng ta vào lãnh cung mà không giết, nếu sao hàng đêm lúc nào cũng đêm khuya
đứng bên ngoài than khẽ….
Cảm tình
năm xưa, thân tình, gút mắt, ân oán…. Tất cả, theo cái buông mành của Diệp Tình
Nhu, che đi tầm nhìn của hai người, điều không còn. Tất cả theo gió trôi đi, vỡ
tan ra thành từng mảnh nhỏ, hòa cùng không trung, như một khúc ca về cuộc đời của
hai vị tuyệt sắc hồng nhan…..
Tiếng xe ngựa
xa dần, rồi mất hút trong tầm nhìn….
“ Đã luyến
tiếc, sao không giữ lại?!” Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt hỏi
Diễm Thanh
Ca quay đầu lại, ôn hòa cười : “ dù là luyến tiếc nhưng là…. A Nhu không hợp với
nơi này, an an ổn ổn sống bình an một thế mới là điều may mắn nhất”
Lạc Khanh
Nhan cười khẽ : “ người… dường như đối với nàng ta, không chỉ đơn thuần là thân
tình?!” Diễm Thanh Ca không nói, mi mắt nhẹ rũ xuống, lát sau mới nghe thấy
thanh âm phảng phất không rõ nỗi lòng của nữ tử : “ thì sao chứ… tất cả, cũng
đã kết thúc rồi!”
Lạc Khanh
Nhan yên lặng nhìn Diễm Thanh Ca không nói gì thêm nữa mà Diễm Thanh Ca cũng chỉ
cười nhẹ không giải thích gì nhiều
Gió, nhè nhẹ
thổi…
Lá rơi vòng
vòng trên không trung rồi lả lướt nằm xuống mặt đất
Vạc áo tung
bay, một bạch y trắng muốt, một tử y cao ngạo thần bí….
Đời người,
thoắt đó trôi đi….
Một chữ
tình, rốt cuộc đến khi nào mới thực sự hiểu, mới thực sự thấu….?!
“ Khanh
Nhan a, con… thực sự nghĩ kĩ rồi chứ”. Hàn Vô lại hỏi
“ Sư phụ,
nghĩ gì chứ, người biết rõ ta đã hết cách rồi, không phải sao?!” Lạc Khanh Nhan
cười cười
“ Chỉ còn
mười ngày nữa thôi, là đến mười ngày phải thực hiện hiến tế hủy lời nguyền kia
rồi, con…” Hàn Vô bỗng dưng lại không thể nói được gì thêm, chân mày cau lại,
ánh mắt sáng quắc nay ảm đạm, nhợt nhạt ưu sầu
“ Sư phụ,
người đừng như vậy…” Lạc Khanh Nhan bật cười : “ ta cứ tưởng người đến tuổi này
rồi phải nhìn thấu sinh tử mới đúng chứ?!”
Hàn Vô than
thở : “ nói là vậy nhưng là cảm tình của con người thiên biến vạn hóa ! ngươi
a, nha đầu vô tâm không phế, ngoài tiểu tử kia ngươi có còn để ý đến gì nữa
đâu”. Nói đến đây, Lạc Khanh Nhan chợt giật mình, nhìn Hàn Vô, một thoáng vô thố.
Đúng vậy! nàng quả thật vô tâm không phế, ích kỷ vô cùng, nàng từ đầu đến đuôi
cũng chỉ để ý đến mỗi cảm xúc của người kia mà thôi, còn mọi người xung quanh
nàng chưa bao giờ để ý đến. Sư phụ, lão ngoan đồng Dung Cơ…, hai vị tiền bối
Minh Lam cùng Đế Y, còn có Linh Vân, Lam, Huyền, Hồng, Thanh, Ảnh Nhất, Ảnh Nhị….
và cả…. Tư Đồ Nhiễm nửa. Bọn họ dạy cho nàng rất nhiều điều, những cảm xúc ở kiếp
trước nàng chưa bao giờ trải qua, đến kiếp này dường như bọn họ điều cho nàng,
chỉ có điều nàng… vẫn không để tâm đến mà thôi
Lạc Khanh
Nhan cười khổ, quả nhiên ích kỷ, lãnh tình nhất vẫn là nàng a….
“ Sư phụ,
thật xin lỗi….” Lạc Khanh Nhan nhẹ giọng nói
“ Xin lỗi
cái gì nha, ta biết… con vốn rất khổ!” Hàn Vô lắc đầu nói, đứa nhỏ này, từ đầu
đến cuối bôn ba mệt nhọc, đã rất mệt… rất mệt rồi…
Lạc Khanh
Nhan mỉm cười, không nói
Mọi người
nói nàng cực nhọc, mệt mỏi nhưng thực ra nàng chưa bao giờ cảm thấy vất vả cả.
Kiếp trước sống nhiều năm như vậy, vinh nhục điều nếm trải qua, duy độc thân
tình cùng ái tình nàng chưa một lần có được. Nói không khát khao, không hâm mộ
là giả nhưng là nàng kiêu ngạo, nàng lạnh lùng chế giễu những thứ tình cảm phù
phiếm đó, bởi lẽ cái nàng thấy được, thân tình chẳng qua cũng chẳng bằng tiền
tài, chỉ vì tiền tài không ngừng tính tế sát hại những người thân trong gia
đình. Ái tình xinh đẹp, yêu nhau chết sống cũng không thắng nổi chiếc ghế quyền
lực…. để rồi một hồi tại nạn nàng xuyên qua ngàn vạn năm thời không đến nới
này….
Một sư phụ
nóng tính nhưng hết lòng vì đệ tử của mình
Một lão
ngoan đồng cố chấp nhưng vì tôn tử của mình bôn ba mấy mươi năm trời
Một Linh
Vân nhanh nhảu lắm miệng nhưng khi nàng có chuyện, giục ngựa chạy như điên mấy
ngày mấy đêm chỉ đến xem nàng ra sao
Một Lam
thanh nhã như trúc, một Huyền ít nói thâm trầm, một Hồng y mị diêm dúa, một
Thanh đáng yêu nhiều mặt nạ… điều hết lòng quan tâm, bán mạng vì nàng
Một Tư Đồ
Nhiễm, hồng mi yêu mị, vì nàng một lời nói mà xông lên cấm địa võ lâm, bị vây
xém mất mạng, không oán không hối….
Và… một
Dung Phượng Ca dạy cho nàng, thế nào là thích một người, thế nào là…. Yêu một
người…
Lạc Khanh
Nhan nàng tự nhận tài cao hơn người, đa đoan đầy mưu mẹo, tàn độc ngay cả chính
bản thân mình, bất chấp thủ đoạn nào để đạt được mục đích, bất cứ chuyện gì
trong cuộc đời của nàng cũng được nàng lên kế hoạch sắp xếp tỉ mỉ, nhưng là
trăm tính ngàn tính, tính hết cả rồi nhưng đến cuối cùng lại không tính được
trái tim của mình….
Như vậy
cũng tốt….
Cũng tốt…
Đời trước
nàng chưa bao giờ cảm nhận được, bây giờ đã có, dẫu có xuống mười tám tầng địa
ngục… nàng cũng không hối hận….
Dung Phượng
Ca bưng bát thuốc đứng trước phòng của Dung Cơ, vươn tay gõ cửa. Nhưng dường
như không có ai trong phòng. Dung Phượng Ca thở dài, gia gia của y càng lớn
càng giống như hài đồng, rõ ràng bị phong hàn lại không chịu uống thuốc, không
biết lại chạy trốn đi đâu nữa rồi. Đẩy cửa đi vào, đặt bát thuốc lên bàn…
Nhìn mớ hỗn
độn bừa bộn trên bàn làm việc, Dung Phượng Ca hết thở dài rồi lại than ngắn,
gia gia thật là, lúc nào cũng bừa bộn như thế, không chịu sắp xếp đồ đạc cẩn thận
gì hết, rồi mỗi khi cần kiếm thứ gì lại luống cuống cả lên. Nở nụ cười, gấp lên
tay áo, dọn dẹp đống sách bừa bãi trên bàn
Từng cuốn
sách được y cẩn thận cất lên từng mục từng mục…, cho đến khi đống hỗn độn kia
không còn thì giá sách cũng đã sắp đầy, vô tình một cái chạm tay động đến một
cuốn sách dày trên kệ, tức thì ‘cạch’ một cái, giá sách mở ra một cái ám cách…
Tò mò lôi
ra trong ám cách, một miếng hắc ngọc điêu khắc phượng hoàng, một khối huyết ngọc
hình dạng lại giống như đóa mẫu đơn yêu diễm còn khối đá thanh khiết xanh lam tựa
như một giọt lệ cùng với một mảnh da dê….
“ ……. Muốn
hủy lời nguyền diệt thiên phải có tam bảo vật trấn áp phần chí cực ác trong kẻ
diệt thiên đồng thời phải có trái tim của kẻ diệt thiên làm thuốc dẫn yêu để dẫn
dụ phần ác ra ngoài, sau đó…..”
Tấm da dê
trên tay không biết rơi xuống trên tay y từ lúc nào, văng vẳng bên tai lặp đi lặp
lại bảy từ ‘trái tim của kẻ diệt thiên yêu’….
Nói dối… dối
trá… sao lại như thế được…
Chẳng phải
Nhan Nhan đã nói, mười ngày sau bọn họ hủy xong lời nguyền, sẽ đi ngao du tứ hải,
không phải sao….
Chẳng phải
Nhan Nhan đã nói, hủy xong lời nguyền đáng ghét kia, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi
mãi sao?!…
Rốt cuộc….
chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, ảo mộng chợt tan biến thôi sao?! Nhan
Nhan… là định làm xong chuyện rồi, cứ như thể rũ bỏ… Phượng Ca, bình thản ra
đi….?!
Y rất muốn
hỏi, muốn chạy đến bên người kia hỏi cho ra lẽ, nhưng là…. y không dám, sự thật
một khi phơi bày, y không có dũng cảm đối mặt
Y, luôn là
một người nhát gan mà……
Thiên ngôn
vạn ngữ, muốn giải bày, tình cảm muốn thốt ra, đau đớn đến mức cùng cực muốn
oán trời trách đất…. rốt cuộc đến cuối cũng hóa thành chết lặng, đau đến mức… y
cũng không còn biết được, thế nào là đớn đau nữa rồi?!…..