Ads
“ Dung lão
tiền bối, ta muốn nhờ ngài một việc!” Lạc
Khanh Nhan lên tiếng trước, chưa để cho Dung Cơ trả lời, đã nói tiếp : “ khi lời
nguyền hủy xong, ngài…. Nhất định phải giúp ta kích thích não bộ của hắn, khiến
cho hắn… quên ta đi…”
Đơn giản chỉ
ba từ quên ta đi ấy thôi, nhưng đối với Lạc Khanh Nhan, thốt ra thật khó khăn,
đắng chát, lòng như bị đâm từng nhát, từng nhát….
Nàng, thực
sự không muốn hắn quên nàng, nhưng là nàng có thể ích kỷ với bất cứ một ai lại
không thể ích kỷ đối hắn, hắn một khi không quên đi nàng, nhất định sẽ ….
“ Nha đầu,
ngươi thực sự phải làm vậy sao?!” Dung Cơ sầu não nhìn Lạc Khanh Nhan. Tôn tử của
ngài sẽ hận ngài một đời mất….
“ Vậy ngài
còn cách nào khác sao?!” Lạc Khanh Nhan cười nhẹ nhìn Dung Cơ : “ ngài hiểu rõ
hắn mà!”
“ Đúng vậy
a…” Dung Cơ cười khổ
“ Được rồi,
ngài đừng sầu não như vậy, coi chừng hắn phát hiện khi ấy kế hoạch của chúng ta
sẽ bị vỡ nát hết….” Lạc Khanh Nhan lại nói
Mùa hạ khí
trời, không ấm áp như xuân, không mát mẻ như thu, cũng không giá rét như đông,
mùa hạ ở Hoàng Thiên không đặc biệt nóng bức như ở Hàn Thanh mà thay vào đó mùa
hạ nơi đây lại có chút gì đó đặc biệt, khi sáng ấm áp như xuân về, lúc trưa tiết
trời nóng hơn nhưng cũng không khó chịu, chiều đến gió thổi lành lạnh mang theo
hương thơm nức nở của những trái cây hoang dại chín rộ, đến chập tối, lâu lâu lại
có vài cơn mưa rào thất thường…..
Bây giờ đã
là cuối mùa hạ, không lâu nữa sẽ bước sang thu a….
“ Ngươi
đang nhìn gì vậy?!” Lạc Khanh Nhan từ đằng xa đã thấy y đứng ngẩn ngơ một mình
dưới mấy tán cây, tiến lại gần, nhẹ giọng hỏi
“ Đã là cuối
hạ rồi, lê hoa sắp nở… cũng không biết khi đó, Phượng Ca có còn cơ hội nhìn ngắm
một trời hoa rơi bay trong gió nữa không ?!” Dung Phượng Ca cũng không quay đầu
lại, ngẩng đầu nhìn mấy gốc cây xum xuê nở rộ hoa quả, vạc áo lam bào nhè nhẹ
phấp phới trong gió, trông y giờ khắc này đây mang chút gì đó tiêu điều không
thể tả, như là dường như chỉ một trận gió cũng thổi y bay mất, còn lại cũng chỉ
là bóng dáng chừa cho nàng mà thôi…
Tâm không
khống chế được đau nhức, vô thức vươn tay ôm chặt lấy bờ vai gầy của hắn, kiềm
nén trong lòng thứ cảm giác hoang mang lo lắng, Lạc Khanh Nhan lạnh giọng quát
: “ nói bậy! ngươi…. Vẫn sẽ được ngắm lê hoa mãi mãi, sao lại nói mấy điều vẫn
vơ như vậy…”
Dung Phượng
Ca bật cười……
Quay đầu lại
nhìn Lạc Khanh Nhan, nhẹ giọng thổn thức : “ Nhan Nhan đừng giận, chỉ là hôm
nay bỗng dưng cảm thấy lo lắng trong lòng mà thôi”
“ Là ta
không đúng, không nên lớn tiếng với ngươi…” Lạc Khanh Nhan thở dài, nàng không
nên không kiềm chế cảm xúc được, càng gần đến ngày đó cảm xúc của nàng càng táo
bạo, cũng không rõ nguyên nhân vì sao, khẽ xoa mi tâm, thật đau đầu!”
“ Đi thôi…
hôm nay chúng ta đi chơi đi!” Lạc Khanh Nhan ôn thanh cười, nắm lấy tay của
Dung Phượng Ca, đi về phía trước…. chỉ còn mười ngày, nàng nhất định phải tận dụng
thời gian mang hắn đi những nơi nào mà hắn thích…
“ Dung Phượng
Ca, ngươi muốn đi đâu?!” Lạc Khanh Nhan hỏi
“ Phượng Ca
muốn… đi rất nhiều nơi, cùng Nhan Nhan đi khắp danh xuyên tứ hải, Nhan Nhan có
thể bồi ta cả đời được không ?!”
“ Ân! Ta…
dĩ nhiên là bồi ngươi một đời rồi… đừng ngốc ngốc hỏi mấy vấn đề này nữa…”
“ Thật tốt….!!”
Thanh âm của y nhẹ hẫng, như là hòa vào trong gió, man mác buồn, Lạc Khanh Nhan
cứ nghĩ chẳng qua y là đang lo lắng cho việc hủy lời nguyền kia thôi, không để
ý, cho nên không hiểu, không rõ, để rồi…. đau xót khôn nguôi. Nhiều năm về sau,
Lạc Khanh Nhan nghĩ, nếu lúc ấy…. nếu lúc ấy để tâm đến cảm xúc của y môt chút,
thì có chăng nỗi đau năm ấy trở thành vết rách trong cả cuộc đời nàng?!…
Tương tư tận
xương…..!!!
Ngày thứ nhất,
nàng cùng hắn đi dạo khắp chợ trong hoàng đô, ăn hết mấy thứ ăn vặt mà hắn chưa
ăn bao giờ, hai người ôm bụng tròn vo chạy về, kết thúc trong tiếng cười vỡ tan
trong gió
Ngày thứ
hai, nàng mang hắn du hồ, gió đong đưa, sóng lăn tăn, hắn yên lặng nằm trên đầu
gối của nàng, ngủ một giấc từ trưa cho đến chiều, hôm ấy nàng tặng hắn một khối
bạch ngọc trong suốt không tỳ vết, hắn vươn tay nhận lấy, nhẹ nhàng hôn má nàng
một cái, nàng bật cười, kéo hắn hôn một nụ hôn thật sâu….
Ngày thứ
ba, cả hai cùng thả diều trên núi, diều của hắn bay cao hơn của nàng, hắn phấn
chấn cười cả ngày, đến khi kết thúc, một cơn gió mạnh, đứt dây, cuối trôi diều
của hắn không biết rơi về phương nao, hắn cười nói : “ có lẽ… mệnh của nó chính
mà vậy”. Nàng cười cười, gõ đầu hắn một cái, dùng khinh công tuyệt đỉnh chẳng mấy
chốc mang diều kia lại cho hắn, nàng nói : “ mệnh ta tại ta không do thiên”. Hắn
cười nhẹ, gật đầu, đáy mắt dạt dào tình ý
Ngày thứ tư,
một khúc cầm vang lên, thanh âm dập dìu man mác chút gì đó u buồn, chút gì đó
tươi vui, lại không dấu được tuyệt vọng âm ĩ trong đó… ngày hôm đó, hắn không
làm gì, một ngày ngồi đàn, đàn cho đến khi đầu ngón tay sưng tấy lúc nào không
hay, cũng là lần đầu tiên nàng không trách hắn tùy hứng, chỉ im lặng nghe hắn
đàn, yên lặng tựa đầu trên vai hắn, một ngày….
Ngày thứ
năm, hắn nói muốn trỗ tài nấu nướng, từ sáng sớm hai người đã đi chợ, về nhà
nàng theo chỉ đạo của hắn, làm cá, băm thịt, gọt vỏ… còn hắn nhóm lửa nấu cơm,
xào rau, hầm canh…. Cả hai nấu thật nhiều thật nhiều món, ăn không hết nhưng
nàng cười nói : “ đồ ăn của ngươi nấu, sao ta lại để thừa cho được”. Nàng từng
ngụm từng ngụm ăn, hắn ngồi bên cạnh cổ vũ, nhưng là đôi con ngươi trong trẻo
xinh đẹp kia, tự khi nào ẩn dần hơi nước, chỉ là… không ai phát hiện cả thôi
Ngày thứ
sáu, hắn đóng cửa không cho nàng vào, nói là bí mật. Nàng ôn hòa cười sủng nịnh
nhìn hắn, cánh cửa đóng chặt, hắn trong đó hăng say làm việc, còn nàng đứng yên
bên ngoài, không động đậy, ánh mắt nhìn chăm chăm cánh cửa, cho đến lúc tối,
cánh cửa mở ra, hắn nhìn nàng, nhoẻn miệng cười, hai tay dâng ra lồng đèn kéo
quân, hắn nói : “ người ta nói chỉ cần viết điều nước, cột vào đây, sau đó
thành tâm cầu nguyện, thả đèn bay xa, điều nước kia nhất định sẽ được thực hiện.
Điều ước Phượng Ca đã viết, còn Nhan Nhan mà thôi”. Nàng cười, chưa bao giờ
nàng tin thần phật nhưng là nếu là hắn muốn nàng sẽ viết, nếu là… chỉ cần hắn
bình an! Nàng sẽ tin, một đời sẽ ăn chạy niệm phật. Hai mảnh giấy của hai người
cột lên đuôi đèn, hắn châm lửa, nàng thả đèn, đèn theo gió bay lên cao, bay lên
cao…. Trên trời chỉ còn thấy một điểm sáng nho nhỏ, rồi mất hút….
Nàng hỏi hắn
: ngươi ước gì vậy, sao viết nhiều thế, tờ giấy thật là to nha, mà đến nhiều tờ.
Hắn cười không nói, nháy mắt giảo hoạt, hỏi lại : “ vậy Nhan Nhan viết gì?!”
Nàng cười nhìn hắn, ôn nhu như nước : “ cả một đời, Lạc Khanh Nhan sở cầu, duy
nguyện Dung Phượng Ca bình an mà thôi”. Hắn đỏ mặt cười, híp mắt lại, nhìn về
phía chân trời xa xôi….
Đời đời kiếp
kiếp tâm này làm bạn cùng Lạc Khanh Nhan….
Một ngàn lần,
y viết một ngàn lần, hi vọng trời cao thương tình….
Ngày thứ bảy,
hắn cùng nàng đến Vi Lạc tự – một ngôi chùa lớn ở Hoàng Thiên, thành tâm quỳ phật.
Hắn quỳ bái cửu cửu tám mươi mốt khấu đầu, miệng khẽ thì thầm, nàng đau lòng
nhưng không thể ngăn cản, chỉ có thể cùng hắn quỳ lạy mà thôi. Khấu đầu xong, hắn
mồ hôi đầy mặt, cũng không còn đứng vững được nữa, nàng thở dài nói hắn ngốc. Hắn
cười dịu dàng đáp : “ ngốc nhân có ngốc phúc”. Nàng chỉ cười trừ cũng không hỏi
hắn khấu gì, bái gì. “ Nghe nói tháp cao nhất của Vi Lạc tự có một chín mươi
chín bậc, chỉ cần thành tâm, một bước tam khấu đầu thì phật tổ sẽ nghe thấy lời
cầu nguyện…” Hắn nhìn về phía tháp nhẹ giọng nói. Nàng cười khổ nhìn hắn, không
nói….
Chín mươi
chính cái quỳ lạy khấu đầu, hắn chỉ nguyện một điều duy nhất
Nguyện có
thể cùng người nắm tay nhau cho đến bạc đầu…
Ngày thứ
tám, hắn nói muốn lưu lại chút hình ảnh của hắn cùng nàng, cho nên nàng mang hắn
đến gặp đương thời họa sĩ nổi tiếng bật nhất trong đế đô Hoàng Thiên, vẽ một bức
tranh. Ba canh giờ, họa sĩ hoàn thành bước họa, cung kính dâng cho nàng. Nàng
nhận lấy, mang hắn đi về…
Trong
tranh, thiên không u tối, ngô đồng nghiêng ngã trong gió, huỳnh hỏa bay đầy đời,
có hai người ôm lấy nhau, ánh sáng nhè nhẹ của chiếc đèn lồng, phẩn chiếu dung
nhan của người trong họa, một tuấn mỹ vô trù, một khuynh thành khuynh quốc, dưới
ánh sáng leo lắt, dung nhan tựa như ảo mộng càng khiến cho hai người trong
tranh thêm một phần bí ẩn, một phần phiêu dật xuất trần….
Hắn thỏa
mãn cười, vui sướng vươn tay ôn nhu chạm nhẹ vào bức tranh, sau đó đưa cho
nàng, vui vẻ nói : “ Nhan Nhan giữ nha, sau này Phượng Ca sẽ lấy lại” nàng gật
đầu nói : “ ta để chỗ cũ….”
Ngày thứ
chín, hắn hứng khởi mới sáng sớm đã đánh thức nàng dậy, nói muốn làm lễ vật tặng
nàng, nàng bất đắc dĩ cười, chìu ý hắn, theo hắn ra chợ, hắn không mua bất cứ
thứ gì lại chạy vào cửa hàng vải vóc, mua một đống sợi dây tơ vàng, đỏ… sau đó
lôi kéo nàng chạy về nhà. Hắn ngồi đó, yên lặng chăm chú tết những sợi dây đan
xen vào nhau. Nàng cười hỏi hắn, làm gì vậy. Hắn nói, từ từ sẽ rõ. Từ sáng cho
đến chiều, hắn tết sai chục cái, làm gần trăm cái, đến cuối cùng mới hài lòng
làm ra được một cái cuối cùng, đưa cho nàng
Thằng ti kết
đỏ như máu, tết đan xen vào nhau tạo thành, chính giữa tết rỗng thành một chữ ‘
Nhan’, tua dưới là những nếp uốn tết đan xen vào nhau, như là quấn chặt lấy
nhau bất ly bất ký, cuối cùng được buộc bởi vài viên ngọc thạch đỏ như máu. Hắn
đưa nàng, nói : “ tướng kết đồng tâm, đồng tâm tướng kết… vĩnh viễn không chia
lìa”. Nàng nhận lấy, trân bảo cất trong lòng, hắn cười khẽ đòi thưởng một nụ
hôn…
Hắn không
biết… tất cả những đồng tâm kết hắn tết sai, tết không đẹp… được nàng trân trọng
cất hết trong hộp gỗ……
Trời chập tối
Trăng đã
lên cao
Trời đêm
hôm nay rất đẹp, một trời tinh tú lấp lánh như những viên kim cương đính trên tấm
lụa đen khổng lồ
Một chiếc
bàn đá, một vò rượu, một ít thức ăn mà hai cái ly….
Lạc Khanh
Nhan rót rượu vào ly, nhìn Dung Phượng Ca, cười hỏi : “ sao hôm nay lại đòi uống
rượu vậy, ngươi biết rõ tửu lượng của mình không tốt mà”
“ Nhan Nhan
yên tâm, Phượng Ca đã uống thuốc giải rượu trước rồi” Dung Phượng Ca cười, lại
nói : “ hơn nữa… có chút rượu mới thêm xíu can đảm nha”
“ Can đảm,
để làm chi?!” Uống một ngụm rượu, Lạc Khanh Nhan giương mi nhìn y, khó hiểu
Dung Phượng
Ca híp mắt cười, nhăn mặt uống một ngụm rượu, mềm mềm nói : “ đương nhiên là
làm những việc ngày thường không dám làm rồi”
“ Ân?! Những
việc ngày thường không dám làm?! Ngươi a… có gì mà ngươi không dám làm kia chứ?!”
Lạc Khanh Nhan tức cười hỏi
“ Hì hì…
nhiều lắm, chẳng hạn như này…” nói đoạn ‘bẹp’ một cái, hôn trên mà Lạc Khanh
Nhan một ngụm, gương mặt của y đã bắt đầu đỏ bừng. Lạc Khanh Nhan thở dài nhìn
y, người này đã nói uống thuốc giải rượu rồi kia mà sao lại mới có mấy ly mặt
mày đã đỏ bừng rồi đó?!
Một ngụm rồi
lại một ngụm…
Một ly rồi
lại một ly…
Một vò rồi
lại một vò….
Rượu hương
đã thoang thoảng khắp nơi….
“ Y?! sao lại
xuất hiện nhiều Nhan Nhan như vậy chứ?!” Dung Phượng Ca nhíu mi nhìn thân ảnh
trước mặt, đưa tay quơ quơ. Lạc Khanh Nhan khẽ thở dài, vươn tay nắm lấy tay y,
có chút buồn bực : “ ngươi đã say rồi…”
“ Hì hì,
Phượng Ca không có say…” Dung Phượng Ca bĩu môi, làu bàu, đầu tựa trên vai Lạc
Khanh Nhan, tay không quên đùa giỡn vài lọn tóc của nàng, lâu lâu nổi hứng lại
hôn một ngụm, khi thì má, khi thì môi, khi thì trán….
Lạc Khanh
Nhan bất đắc dĩ cười, một tay nắm chặt lấy thắt lưng của y tránh cho khỏi ngã,
một tay thì cứ liên tục uống rượu, thật ra… đêm nay nàng cũng muốn say….
Người ta
thường nói nhất túy giải thiên sầu, nhưng đáng tiếc tửu lượng của nàng ngàn
chén không say, cho nên càng uống lại càng tỉnh…
Rượu đã hết,
võ bình lăn lóc khắp nơi, thức ăn cũng hết cũng chỉ còn đĩa không ^^…..
“ Dung Phượng
Ca… ngươi ngủ rồi sao?!” Lạc Khanh Nhan lay nhẹ thân hình của hắn. Dung Phượng
Ca mềm nhũn tựa vào vai Lạc Khanh Nhan, cười hì hì lắc đầu. Hắn nói “ hôm nay
Phượng Ca muốn ngủ cùng Nhan Nhan thôi, được không?!”
“ Thì ngươi
lúc nào chẳng ngủ cùng ta…” Lạc Khanh Nhan bật cười nói, lúc trước nàng với hắn
khác phòng, nhưng canh ba sáng sớm, hắn cứ ôm chăn chạy lại đứng trước giường của
nàng, từ lúc đó hai người bọn họ đã ngủ chung rồi, có thể nói là đồng giường cộng
chẫm nha
“ Nhưng là
hôm nay không giống?!” Dung Phượng Ca than thở