Ads
“ Ảnh chủ,
không tìm thấy!” một hắc y nhân lên tiếng, bọn họ ở dưới hồ đã tìm lâu như vậy
nhưng ngay cả một chút dấu vết cũng không có, giống như là biến mất khỏi thế
gian này vậy. Nam tử – cũng chính là Mạc Ly chân chính, một trong tứ đại ảnh chủ
của Âu Dương Liên, am hiểu dịch dung có thể nói là xuất thần nhập hóa, cơ thể y
có thể dễ dàng co rút lại theo mọi hình dáng, bất luận là già trẻ gái trai, y
điều có thể dịch dung giống y như thực, dù là giọng nói cử chỉ hình dáng cũng
giống đến tám chín phần, từ trước đến nay không ai phác giác được. Chỉ có lần
này đây, chỉ trong vài khoảnh khắc ngắn ngủi, người kia lại nhận ra được bản chất
thực sự của y, nói thật Mạc Ly rất kinh ngạc, lại thêm vài phần kính nể, nhưng
kết cục thiên tính vạn tính lại kết thúc như vậy, Mạc Ly chợt thở dài. Chủ
nhân, ngài trăm phương ngàn kế giăng bẫy bắt lấy người này, nhưng ngài lại
không tính được, người này kiệt ngạo bất tuân như vậy, thà để bản thân hủy cũng
không chừa cho bất cứ ai tính kế, không để lại chút đường sống cho bất cứ ai
“ Thôi….!”
Mạc Ly khẽ nhắm mắt, ra lệnh. Đám hắc y nhân như nhận được đặc xá, thở phào nhẹ
nhõm sau đó ẩn dần, như một cái bóng. Mạc Ly thong thả bước chậm về phướng Bắc
ngoại ô, nơi mà Âu Dương Liên cùng Lam Quân Băng dẫn dụ Dung Phượng Ca, cũng phải
báo tin tức với chủ nhân, có lẽ lần này y mất mạng cũng không chừng, không thực
hiện được yêu cầu của chủ nhân chẳng khác nào với phế vật, mà kết cục của phế vật,
cũng chỉ đơn giản một chữ…. Chết!
Đợi cho đến
khi Mạc Ly đến nơi, đã thấy Âu Dương Liên cùng Lam Quân Băng dường như là sắp
chống đỡ hết nỗi, bị một ‘quái nhân’ tấn công. Nói là quái nhân thì không đúng
cho lắm, phải nói là yêu vật đi. Người này đẹp đến ma mị, khuôn mặt quỷ dị đồ đằng
yêu diễm lạ thường, mắt đỏ, tóc cũng đỏ ngay cả móng tay cũng đỏ như máu, từ
khi nào trên giang hồ lại xuất hiện quái nhân như vậy, mà người này võ công cực
kỳ quỷ dị, không mang theo chút nội lực nào nhưng từng chiêu từng thức lại mang
vô cùng sức mạnh khiến cho người ta không sao chống đỡ được. Mạc Ly, gia nhập
cuộc chiến
Thấy Mạc Ly
tiến lên, Âu Dương Liên khẽ nhíu mày, vừa chống lại Dung Phượng Ca, cũng không
quên hỏi han : “ thế nào rồi?!” Mạc Ly khẽ liễm mi mắt, nhẹ giọng đáp : “ chủ
nhân thứ lỗi! người kia tự đâm bị thương mình giữ lấy bình tĩnh sau đó nhảy xuống
hồ, thuộc hạ đã cho người lặn xuống gần ba canh giờ nhưng không tìm được….”
“ Ngươi nói
cái gì?!” Âu Dương Liên quát lớn. Người kia trúng là Đoạn tình vong ưu, nếu
trong vòng ba ngày không dùng Ngân Hương nhất định sẽ hao tổn cơ thể vô cùng.
Âu Dương Liên lần đầu tiên trong đời biết thế nào là sợ hãi, cũng không nhận biết
được, tay của y đã có chút run rẫy….
“ Lạc Vân
trang chủ kiêu ngạo hơn chúng ta tưởng, dù chọn lựa cửu tử nhất sinh cũng tuyệt
không muốn đoạn tình, vong ưu”. Mạc Ly chợt thở dài…..
Mà Dung Phượng
Ca đang điên cuồng tấn công hai người, Mạc Ly chen vào lại nghe y nói như vậy,
không khỏi sững người lại, đôi đồng tử dần dần có tiêu cự, rất nhanh vươn tay
chộp lấy Mạc Ly, thanh âm lạnh như băng : “ nói! ngươi đã đem Nhan Nhan đi đâu
rồi….”
Mạc Ly
không ngờ Dung Phượng Ca lại mang theo thân pháp quỷ dị linh hoạt như vậy,
không khỏi ngẩn ngơ, bị chộp được, cổ tay của y bị nắm lấy, xương cổ tay như muốn
bị bóp nát, Mạc Ly khẽ nhíu mày : “ ngươi nói là Lạc Vân trang chủ sao?! trúng
đoạn tình vong ưu, bị thương, sau đó nhảy xuống hồ, không biết tung tích”. Người
này chính là ‘tình địch’ của chủ nhân sao, bộ dạng thật mĩ, mĩ không giống người
thường, tu vi võ công sợ là hơn chủ nhân không chỉ một hai phần, nếu không phải
y tinh thông dịch dung, hiểu rõ cơ thể của nam lẫn nữ thì cũng dễ dàng lầm tưởng
người này là nữ tử, thật sự là khó hiểu. Thế sự ngày nay thật lạ thường a, từ
khi nào đoạn tụ chi luyến lại lưu hành đến như vậy?! chủ nhân cũng thế, Băng Lạc
đế cũng vậy, vị trang chủ kia cùng với vị mĩ nam này cũng không thua kém gì, Mạc
Ly bỗng dưng có chút suy nghĩ lung tung…. (Dao Dao : hắc! Ly huynh cũng thuộc dạng
‘bà tám’ ghê ha ^^)
“ Ngươi…
ngươi nói cái gì…?!!” Dung Phượng Ca thanh âm bất chợt như tắt hẳn, nghẹn ngào
nơi cổ họng, đau xót không thể thốt ra cả một câu nguyên vẹn, đầu móng tay đỏ rực
cắm thật sâu vào cổ tay của Mạc Ly, đôi đồng tử đỏ như máu trân trân nhìn Mạc
Ly, nhưng không hiểu vì sao Mạc Ly lại không cảm thấy đôi huyết sắc bảo đồng
kia đáng sợ mà thật là đáng thương. Nó như là nhuộm tẫn tang thương, đớn đau đến
mức khiến cho Mạc Ly không dám nhìn thẳng trực tiếp, thanh âm chợt khô khốc : “
là thật….”
“ Ha… không
thể nào, là ngươi nói dối đúng không, ngươi đáng chết dám nguyền rủa Nhan Nhan,
ta giết ngươi, giết ngươi….” Dung Phượng Ca hai tay bấu thật chặt lấy hai vai của
Mạc Ly, máu từ trong vết thương tuôn ra ào ạc, đầu móng tay như là những mũi
dao sắc bén đâm thẳng trong lồng ngực của Mạc Ly, lạnh như băng, mùi của máu nồng
nặc. Lam Quân Băng thấy vậy, vội vàng ôm lấy thắt lưng của Dung Phượng Ca, lôi
ra, miệng lẫm bẫm : “ ngươi không cần như vậy, Lạc Khanh Nhan không có việc gì,
đừng như vậy…..”
“ Đúng vậy!
Nhan Nhan không có việc gì, nhất định là ngươi nói dối thôi…” Dung Phượng Ca khẽ
thì thào, tay buông ra, đưa tay lên nhìn, đầu nghiêng lại, ánh mắt chán ghét
nhìn lòng bàn tay nhuộm đầy máu của mình, lẫm nhẫm : “ không được! Nhan Nhan
không thích ta giết người, không thể giết người nha….”
Thừa dịp
Dung Phượng Ca ngây ngẩn, Âu Dương Liên chỉa mũi kiếp về phía Dung Phượng Ca,
nhanh như thiểm điện, Lam Quân Băng rất nhanh vươn tay ra chống đỡ, ánh mắt lạnh
lùng nhìn về phía Âu Dương Liên : “ Hàn Thanh đế, đừng quên ước hẹn giữa chúng
ta”. Âu Dương Liên sắc mặt tái ngắt vì mất máu quá nhiều, nhưng ánh mắt vẫn như
vậy kiên nghị, lạnh nhạt đáp lại : “ ngươi đừng quên hắn có thể dễ dàng giết
ngươi bất cứ lúc nào, ngươi này không thể để lại.”
“ Chuyện đó
không liên quan đến ngươi, giao dịch giữa chúng ta đến đây chấm dứt, Hàn Thanh
đế, không tiễn !!” Lam Quân Băng không chút nào nể tình đuổi người. Âu Dương
Liên nét mặt lạnh dần, xoay người bước đi, Mạc Ly khập khiễng theo sau. Lam
Quân Băng yên lặng nhìn Dung Phượng ca, mới từ từ lên tiếng : “ Dung Phượng Ca,
chúng ta đi thôi!!”
Dung Phượng
Ca vẫn không đáp, dường như mọi lực chú ý của y giờ khắc này đây nhìn chằm chằm
vào lòng bàn tay của mình. Mãi một lát sau y mới ngẩng đầu nhìn Lam Quân Băng,
đôi con ngươi đỏ rực dần dần chuyển lại màu đen, tóc cũng đen dần, cứ như thế từ
từ khôi phục bộ dáng lúc trước. Lam Quân Băng chợt thở phào nhẹ nhõm, y cười cười…..
“ Nhan
Nhan?!” Dung Phượng Ca vô thức gọi ra tiếng, tay vươn ra ôn nhu vuốt ve khuôn mặt
của Lam Quân Băng, Lam Quân Băng chợt sững người, ánh mắt phức tạp nhìn Dung
Phượng Ca. Dung Phượng Ca rụt tay lại, như nghĩ đến điều gì, y lắc đầu, lên tiếng
: “ không phải Nhan Nhan, Nhan Nhan đi đâu rồi….”
“ Nhan Nhan
đi đâu rồi…?!!” y nhẹ giọng nỉ non, như hỏi Lam Quân Băng, như hỏi trời đất mà
cũng như tự vấn bản thân mình, y xoay mình lại, thẫn thờ tiến về phía trước, bước
chân có chút lảo đảo. Lam Quân Băng vươn tay nắm chặt lấy tay của Dung Phượng
Ca, ánh mắt đau xót, khẽ thốt lên : “ ta…. Không được sao?!”
“ Ngươi
buông ra, ta muốn tìm Nhan Nhan..!!” Dung Phượng Ca vùng vẫy thoát ra khỏi tay
của Lam Quân Băng, miệng cứ không ý thức nhẹ giọng muốn tìm Lạc Khanh Nhan, vẫn
là dung nhan quen thuộc như ánh mắt trong suốt kia đã mất đi tiêu cự rất lâu rồi.
Lam Quân Băng cố chấp giữ chặt lấy Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca chợt cười….
Huyết từ
trong miệng rĩ ra, liên tục, nhỏ từng giọt từng giọt xuống cổ áo, nhuộm đỏ lam
y, một mảng lớn
“ Ngươi…
ngươi sao vậy?!” Lam Quân Băng hốt hoảng
Một giọt nước
mắt đỏ như máu rơi ra từ trong khóe mắt, rồi lăn dài xuống má, rơi xuống cánh
tay của Lam Quân Băng
Đó là… huyết
lệ
Dung Phượng
Ca đã khóc
Lần đầu
tiên trong đời, y rơi nước mắt
Lại là huyết
lệ…..
Nước mắt đỏ
như máu, đau thương đến tột cùng
Lam Quân
Băng rúng động tâm can, không thốt thành tiếng, thân hình cơ hồ cứng ngắc, đỡ lấy
Dung Phượng Ca ngất đi, mà câu cuối cùng y vẫn nói, lại là : “ ta muốn tìm….. Nhan
Nhan….”
Rất đau…. Rất
đau…..
Tim của Phượng
Ca đau quá…..
Nhan Nhan,
có chăng vì nàng cũng đau như vậy cho nên Phượng Ca mới đớn đau đến như thế
Nhan Nhan đừng
xảy ra chuyện gì, Phượng Ca rất nhanh, rất nhanh sẽ tìm được Nhan Nhan, rất
nhanh thôi….
Phong Ca
khách điếm
Tại một biệt
viện an tĩnh phía sau cùng nằm trong địa thế của Phong Ca, tụ họp bảy người,
năm nam hai nữ. Một hồng y diễm lệ yêu mị, một hoàng y yêu kiều duyên dáng, hai
hắc ly lãnh mỹ, một thanh y tao nhã, một huyền y lạnh lùng cùng với một thiếu
niên hoa phục rực rỡ. Không khí lúc này đây của bảy người có thể nói là trầm trọng
đến cực điểm, ngay cả một tiếng thở mạnh thôi cũng đủ khiến cho người ta kinh
hoàng
“ Ảnh Nhất,
ngươi là nói Khanh Khanh trúng đoạn tình vong ưu sau đó nhảy xuống hồ, đến bây
giờ chưa có tung tích sao?!” Linh Vân kiềm chế áp lực phẫn nộ trong lòng, trầm
giọng hỏi. Ảnh Nhất gật đầu, lại nói : “ thuộc hạ cùng Ảnh Nhị bị Mạc Ly đánh lừa
rời khỏi Dung công tử, sau đó thuộc hạ thấy khả nghi đuổi kịp, nhưng xung quanh
Dung công tử ngoại trừ Mạc Ly và Lam Quân Băng ra có rất nhiều ám vệ, không dám
kinh động bọn họ cho nên thuộc hạ im lặng chờ đợi, sau đó mới biết được Mạc Ly
lại là Hàn Thanh đế, đồng thời cũng nhận được tin tức chủ nhân…..” nói đến đây,
Ảnh Nhất không thốt nên lời được nữa, ẫn nhẫn phẫn nộ cùng tức giận
“ Còn Dung
công tử, bị Lam Quân Băng mang về cung, thuộc hạ đã để lại Ảnh Tam theo dõi, nhất
cử nhất động của hắn…” Ảnh Nhị bổ sung
“ Khắp một
cái hồ được Huyết sát các lục tung lên nhưng lại không thấy một chút tin tức
nào của chủ nhân…” Huyền trầm giọng lên tiếng, đáy mắt một mảnh lạnh lùng : “
hiện giờ người của ta rải rắp khắp thượng nguồn để tìm tung tích của chủ nhân,
nhưng vẫn bặc vô âm tín”
“ Hừ! Băng
Lạc cùng Hàn Thanh đế khinh người quá đáng, dám ra tay với chủ nhân cùng Dung
công tử, bọ họ thật sự chán sống….” Thiếu niên hoa phục, tròn tròn búp bê mặt,
là Thanh! Giận giữ lên tiếng
“ Thanh
bình tĩnh! Chuyện đến mức này, giận dữ cũng chẳng được gì, việc cấp thiết bây
giờ là tìm ra chủ nhân”. Khác với mọi người, Hồng có vẻ bình tĩnh hơn, lại nói
: “ lập tức ra lệnh cho tất cả đệ tử của Mị Ảnh các, bằng mọi biện pháp phải
tra ra tin tức của chủ nhân”
“ Là…” một
hắc y nhân ẩn trong bóng tối lên tiếng, sau đó biến mất…..
“ Còn Dung
công tử?!” Lam nhẹ giọng hỏi
“ Tạm thời
Dung công tử an toàn, nến ta đoán không lầm thì Lam Quân Băng có ý với công tử,
cho nên tuyệt đối công tử an toàn vô cùng, hiện giờ chúng ta chỉ có thể cho người
âm thầm bảo vệ công tử mà thôi, tuyệt không thể bứt dây động rừng”, Hồng phân
tích
“ Không được!
đầu tiên phải an toàn đem Phượng Ca ra ngoài, Phượng Ca một khi xảy ra chuyện
gì, Khanh Khanh nhất định sẽ điên mất…” Linh Vân quyết đoán ra lệnh : “ ta tin
tưởng, Khanh Khanh nhất định không sao, còn một Dung Phượng Ca đang chờ nàng, nàng
nhất định sẽ quay về”. Hiện giờ điều đầu tiên là đón về Phượng Ca, đồng thời
tìm giải dược của Đoạn tình vong ưu.
“ Linh Vân
nói cũng đúng, với chủ nhân, hơn bất cứ điều gì, Dung công tử chính là quan trọng
nhất….” trầm mặc ít nói như Huyền cũng không khỏi lên tiếng ủng hộ Linh Vân
“ Ta đương
nhiên biết điều đó, nhưng Băng Lạc đế cũng không dễ đối phó đừng quên dù chúng
ta còn tài giỏi như thế nào, nhưng cao thủ đứng trước thiên binh vạn mã, liệu
có thể an toàn mà thoát ra ngoài?!” Hồng cười khổ
“ Có lẽ, tạm
thời chúng ta dò xét mọi động tĩnh, chờ thời cơ thích hợp…..” Thanh đưa ra ý kiến
“ Mị Ảnh
các chịu trách nhiệm đi tìm tung tích của chủ nhân, Huyết sát các phái người bảo
bộ Dung công tử, còn lại vận dụng nhân lực tài lực của Lạc vân sơn trang, tìm kiếm
giải dược của Đoạn tình vong ưu, Thanh! Ngươi đi một chuyến đến Hải quốc, cho mới
Dung Cơ tiền bối về đây…..” Huyền phân phó
“ Ân!”
Thanh gật đầu
“ Lam, sẵn
tiện rảnh rỗi, ngươi quấy phá một chút mạch máu kinh tế của Băng Lạc cùng Hàn
Thanh, khiến cho bọn họ bồi thường một chút tổn thất của chúng ta…” Huyền cười
nhạt. Lần đầu tiên thấy Huyền cười, bất giác khiến cho mấy kẻ còn lại trong
phòng, âm thầm rùng mình. Đầu gỗ có nguy cơ tức giận! thật đáng sợ
“ Không tồi,
dạo này cơ nghiệp của chủ nhân đã vững vàng khắp đại lục, nhưng cứ im lặng mà
phát triển, lần này đây nổi loạn một chút, để cho bọn họ thấy, chúng ta không
phải dễ chọc…” Lam nhất phái ôn nhã cười, ấm áp như là gió xuân (Dao Dao : Lam
huynh chính là thuộc dạng ‘tiếu lý tàng đao’ nguy hiểm, nguy hiểm vô cùng nha
>”
“ Hồng, chẳng
phải tình nhân của ngươi là thiên hạ đệ nhất trộm sao?! gọi hắn vào cung, thâu
chút đồ vật, chắc cũng không quá khó khăn đi?!” Huyền tiếp tục nói. Hồng nhướng
mi nhìn Huyền, âm thầm giật mình, từ khi nào ngay cả tình nhân bí mật của nàng,
tên đầu gỗ này lại biết vậy, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng vẫn lên tiếng : “ ngươi muốn
lấy cái gì?!”
“ Không biết!
cứ vào trong Hàn Thanh cung, cái nào có giá trị lấy hết cũng không sao?!” Huyền
cười khẽ, đầu gỗ hôm nay lại cười nhiều như vậy?! âm phong quét lên từng đợt!
Hồng âm thầm
lắc đầu, đầu gỗ thực sự bị chọc giận rất nặng a, kinh khủng, thực kinh khủng…..
Ảnh Nhất
cùng Ảnh Nhị rút trừu khóe miệng, Huyền chủ không ngờ bị chọc giận thái độ
chính là như vậy a, quá ư…. khủng bố mà!!