Ads
Nhân sinh
có chăng như một giấc mộng, hư hư ảo ảo, lắm lúc cũng không rõ khi nào là mơ
khi nào là thực. Cũng có chăng nhân sinh chính là một giấc mộng, một giấc mộng
kết thúc lại tiếp nối một giấc mộng khác?!
Đời người,
có thể mơ được bao nhiêu giấc mộng, ranh giới giữa thật và ảo sao quá mong
manh, hốt nhiên cũng không rõ, này là thực hay là ảo
Vùng vẫy dẫy
dụa nhiều năm như vậy, muốn thoát khỏi hai chữ thật thật ảo ảo kia, nhưng vẫn
không thể nào thoát ra được, quả nhiên hai chữ vận mệnh thật khéo trêu đùa lòng
người
Nàng cười,
xung quanh nàng giờ khắc này đây mọi thứ thật là u tối, bốn phía chỉ toàn một
màu đen, không gian nhỏ hẹp o ép như muốn bóp chặt linh hồn của nàng
Nàng là
ai?! Nàng từ đâu đến, đây là phương nào?! Nhiều câu hỏi cứ lặp đi lặp lại, rốt
cuộc vẫn không có câu trả lời. Không phẫn nộ, không giật mình, cũng không sợ
hãi, họa chăng chỉ là…. Bình tĩnh đến vô ba
“ Nhan
Nhan?!” thanh âm nhẹ nhàng mềm mại, thanh lãnh u uẩn tang thương như tiếng gọi
u linh của giấc mộng ngàn năm trước vọng về, khắp phía tối quá, chỉ nghe thanh
âm chứ không thấy người phát ra tiếng gọi kia, cố mở to mắt, cố nhìn cho được,
nhưng chỉ thấp thoáng thấy lay động bóng người, nhỏ gầy
“ Ngươi là
ai?! Đang gọi ta sao?” Nàng khẽ nhíu mi,
thanh âm khản đặc
“ Nhan Nhan
đã quên ta rồi sao…?!” nhẹ nhàng sầu triền miên, cũng không rõ vì sao nghe vậy,
lòng chua xót không kể xiết, nàng không thể nói được gì, an ủi hay nghi vấn!
không thể cất thành lời, chỉ yên lặng đăm đăm nhìn về hình ảnh phía trước
“ Nhan Nhan
thật nhẫn tâm, sao lại có thể dễ dàng quên đi ta như vậy?!” là trách cứ nhưng âm điệu chỉ có nhiễm tẫn
đau thương lại hoàn toàn không chút oán trách. Nàng muốn vươn tay chạm vào người
trước mặt, muốn nhìn rõ người kia, nhưng là đổi lại chỉ là thật sâu vô lực, lần
đầu tiên trong đời, nàng thấy bản thân của mình vô dụng đến như vậy
“ Nhan Nhan
đừng buồn, rất nhanh rất nhanh, Phượng Ca sẽ đến tìm Nhan Nhan mà, cho nên Nhan
Nhan phải giữ gìn sức khỏe, được không ?!” thanh âm nhỏ dần nhỏ dần, rồi im bặc,
xung cảnh quanh nàng chợt bừng sáng lên, chỉ thấy vạc áo lam bào rồi thoắt biến
mất, trước mắt nàng lúc này đây, là cả một vườn cây cổ thụ, yên tĩnh đứng đó.
Lê hoa đã bắt đầu nở, lãnh hương thanh lãnh quanh quẩn khắp nơi, vương vấn nơi
chóp mũi, một cơn gió vô tình đi ngang qua, những đóa hoa trắng muốt vỡ tan,
tung mình bay trong gió, cả một trời hoa trắng muốt thành khiết lả tả rơi, phủ
xuống cả mặt đất, vô thức nàng vươn tay ra giữa không trung, vài cánh hoa nhẹ
nhàng rơi xuống lòng bàn tay của nàng
Văng vẳng
đâu đây, cầm âm vang lên, dìu dặt chập chờn, thanh âm như một khúc thanh tâm
chú khiến cho lòng người tĩnh lại….
Nàng cười…..
dịu dàng thanh nhã, hốt nhiên thiên địa cũng ảm đạm thất sắc…..
va3
“ Nha đầu
kia còn chưa tỉnh dậy sao?!” lão giả lên tiếng hỏi người bạn già của mình. Người
kia gật đầu, đáp lại : “ ừ! Nha đầu này mệnh lớn thật, đã trúng đoạn tình vong
ưu. Lại bị thương mất máu nhiều như vậy, trôi nổi trên biển thời gian cũng
không nhỏ, nhưng vẫn còn giữ lại được mạng nhỏ”
“ Gì cơ, nha
đầu này trúng Đoạn tình vong ưu?!” Lão giả giật mình thốt lên
“ Đúng vậy
a! nhưng đứa nhỏ lại không có dấu hiệu lục phủ ngũ tạng bị thương tổn, trái lại
nội lực ẩn ẩn có xu hướng tăng lên, lão đầu, chuyện này đúng là kỳ lạ thật trừ
phi…..” người bạn già của lão giả suy đoán
“ Là thất sắc
thanh liên….” Cả hai đồng thời cũng thốt ra. Đoạn tình vong ưu, là trên đời này
kỳ độc cũng là kỳ dược, khiến cho người ta quên đi mọi ưu sầu trần thế nhưng lại
khiến cho cơ thể thương tổn rất nhiều, song cũng ít ai biết được, có thể chống
cự được Đoạn tình vong ưu, chính là thất sắc thanh liên, hai cái này tác động lẫn
nhau, khiến cho ưu điểm của Đoạn tình vong ưu phát huy đến cực hạn, không chỉ
gia tăng khiến cho cơ thể tăng lên nội lực đồng thời cũng khiến cho người ta
quên đi mọi ưu sầu của thế gian này, chân chính thành một kẻ vô tâm vô tình
“ Người ta
nói vong ưu khiến cho đời người khoái hoạt nhưng là đã là con người, không có
ưu sầu, không có tình vướng bận, thì làm sao còn có gì bận tâm để là thủ hộ, để
mà sinh tồn. Người ta nói, đoạn tình vong ưu là kỳ dược, nhưng ta thấy nó chính
là thiên hạ tối tàn nhẫn độc dược thì đúng hơn….” Lão giả kia chợt thở dài, mi
gian nặng trĩu ưu sầu
“ Nhưng
cũng có một số người, thà vô tâm mà sống, cũng là một loại hạnh phúc” người còn
lại cười nhẹ giải thích. Cả hai không nói gì nữa, sau đó bước ra ngoài, để lại
căn phòng yên lặng tĩnh mịch như lúc ban đầu
Hai người vừa
bước ra, thì trên giường người đang nằm cũng có động tĩnh. Đầu ngón tay khẽ giật
giật, mãi một lát sau, hàng mi mắt mới lay động, cố mở ra nhưng dường như có thứ
gì đó nặng nề chèn ép, phải mất một ít thời gian, mới có thể mở mắt to ra được,
người nằm trên giường, nặng nề đánh giá khung cảnh xung quanh, muốn ngồi dậy
nhưng sức lực hầu như không còn, đánh phải yên lặng nằm đó…..
Một dòng nước
ấm trong cơ thể chảy xuôi, rồi dồn về phía đan điền, như là quen thuộc tràn khắp
cơ thể, khiến cho nàng lấy lại sức lực một cách từ từ. Hai canh giờ trôi qua,
nàng mới có thể tự mình ngồi dậy, đôi con ngươi lặng yên, đăm đăm tràn đầy suy
ngẫm. Chợt cánh cửa lại một lần nữa mở ra, lão giả mang theo chén thuốc vào
phòng, thấy nàng ngồi yên lặng dựa vào đầu giường, dường như cả thiên địa đọng
lại trước thân hình kia, lão giả sững lại một chút, nhưng rất nhanh đạm cười,
bước vào : “ nha đầu, tỉnh rồi sao, uống thuốc đi!”
Nàng vươn
tay nhận lấy, uống một hơi, mới ngẩng đầu nhìn lão giả, nói hai tiếng cảm tạ, rồi
im lặng, không nói gì thêm. Lão giả âm thầm đánh giá người mà ba hôm trước ngài
đi đánh cá, cứu lên được. Nữ oa nhi này, rất tuấn tú , dung mạo thuộc loại
trung tính mỹ khiến cho người ta rất dễ nhận lầm, hơn thế nữa vô hình mang theo
một loại khí chất vương giả, không giận tự uy khiến cho người khác không dám mạo
phạm. Nha đầu này quả thật nhân trung long phượng nha, nhưng khiến cho ngài ấn
tượng nhất chính là đôi mắt của nữ oa nhi này, mênh mông sâu thẳm, không có điểm
kết thúc, dường như là vô hỉ vô bi, tĩnh lặng không một chút gợn sóng, quả
nhiên là trúng đoạn tình vong ưu cho nên mới như vậy, phải không?!
“ Nha đầu,
ngươi tên gì?” Lão giả lên tiếng hỏi
Nàng yên lặng,
một lát sau mới khàn khàn lên tiếng : “ Phượng… Nhan!” trong mơ nàng nghe thấy
người kia gọi mình hai tiếng Nhan Nhan?! thì lấy tên này đi. Lão giả lại nói tiếp
: “ nha đầu, ngươi còn nhớ gì không?!”
Lạc Khanh
Nhan, à không! Bây giờ tạm gọi là Phượng Nhan đi, lắc đầu. Trong ký ức của nàng
thực sự trống rỗng, không có chút ấn tượng. Lão giả thở dài : “ ngươi trúng đoạn
tình vong ưu, nhưng lúc trước ngươi đã dùng qua thất sắc thanh liên nên tính mạng
không có gì nguy hiểm, nha đầu ngươi quả thật là phước lớn mạng lớn”. Thất sắc
thanh liên, ngàn năm xuất hiện một đóa, lại bị nha đầu này dùng hết, chính vì vậy
mà tuổi nhỏ như thế đã thâm sâu nội lực
“ Đoạn tình
vong ưu?! Thất sắc thanh liên….” Phượng Nhan hỏi lại
“ Đúng vậy,
đoạn một đời tình, vong đi mọi ưu phiền, danh như ý nghĩa, ngươi bây giờ thực sự
không có chút ham muốn, cũng như không dậy nổi hứng thú với bất cứ cái gì, tâm
như chỉ thủy, đúng không ?!” lão giả nghiền ngẫm, lại tiếp lời : “ thất sắc
thanh liên, bông hoa sen bảy màu, hiếm thấy kỳ dược, khiến cho nội công tu vi
tăng chín mươi năm, đồng thời giải được bách độc, sống trong hàn đầm, từng một
thời làm điên đảo võ lâm”
“ Thất sắc
thanh liên….” Phượng Nhan nhỏ giọng lẫm nhẫm, hàng mi mắt rũ xuống.
Là ai, liều
mạng nhảy xuống hàn đầm chỉ vì đóa thanh liên bảy màu kia
Là ai, cười
khẽ ôn nhu vì nàng không ngại hiểm nguy?!
Trong một
sát na, vài hình ảnh như là tia chớp xoẹt qua trong đầu nàng, nhưng rất nhanh
liễm đi, không còn chút vết tích
Phượng Nhan
không trả lời, lại hỏi : “ nơi đây là đâu?!”
“ Hoàng
Thiên quốc” lão giả đáp
Hoàng Thiên
quốc, Hoàng… Thiên quốc!! phải rồi, nàng cần phải đến Hoàng Thiên quốc để tìm một
thứ…. Phượng Nhan khẽ nhíu mi, là thứ gì đâu?!
Lão giả thấy
Phượng Nhan không lên tiếng nữa, thở dài bước ra ngoài!
Đoạn tình
vong ưu, liệu có thể hoàn toàn quên đi tình, quên đi ưu sao?!
Nếu tình có
thể đoạn, ưu có thể vong thì nhân sinh còn gì lưu luyến nữa đây?!
“ Sao đệ lại
đến …đây?!” Âu Dương Liên khẽ cau mày nghi vấn, lời chưa kịp dứt đã nhận được
cú đánh của Âu Dương Triệt, không nghĩ đệ đệ của mình có hành động này cho nên
Âu Dương Liên không kịp tránh, mà nội lực của Âu Dương Triệt đâu phải là bình
thường, vì lẽ đó, một cú đánh cũng đủ khiến cho vị Hàn Thanh đế của chúng ta lảo
đảo về sau, và trên mặt ngay lập lức hiện lên một vòng xanh tím. Âu Dương Liên
đùng đùng nổi giận, nghiến răng nghiến lợi quát : “ ngươi phát cái gì điên?!”
Âu Dương
Triệt nắm lấy cổ áo của Âu Dương Liên, nổi giận đùng đùng : “ ngươi… ngươi sao
có thể như vậy đối nàng, làm sao…. có thể?!” Thanh âm không dấu nỗi phẫn nộ
cùng căm hờn. Lần đầu tiên trong đời, Âu Dương Triệt lại thấy huynh trưởng của
mình thật đáng chết, hận không thể ngay một kiếm đâm chết y. Khó khăn lắm, y mới
truy tìm được tung tích của nữ tử kia, khó khăn lắm mới sắp xếp bỏ qua hết thảy
mà đến nơi đây, nhưng đổi lại chính là tin tức kia, mà kẻ gây ra chuyện này lại
là vị huynh trưởng mà y yêu kính, hỏi sao không oán, không hận. Nữ tử kia chính
là cao ngạo như vậy, dù y có bá đạo có có muốn độc chiếm nàng đến đâu, vẫn có
vài phần kiêng kỵ, không dám làm hành động quá mức, sợ sẽ có một ngày như vậy.
Dù y có lãnh khốc tàn nhẫn như thế nào, nhưng chung quy điều y để ý nhất vẫn
chính là tính mạng của người kia.
“ Ngươi nói
cái gì?!” Âu Dương Liên quả thật khó hiểu, hiếm khi thấy vị đệ đệ lãnh tình này
của y có cảm xúc gì, nay lại không kiềm chế được nổi giận, mà đối tượng là y,
Âu Dương Liên quả thật cảm thấy mình đủ oan, không rõ vì lý do gì. Lại thêm mấy
hôm nay vất vả tìm kiếm tung tích của người kia, lại không có chút manh mối khiến
cho vị đế vương bình thường ôn hòa như mộc xuân phong này, nổi cáu, đôi ưng mâu
lạnh như băng nhìn về phía Âu Dương Triệt, tràn đầy lãnh khí
“ Ngươi
không biết Lạc Khanh Nhan chính là Lạc Vân Linh” Âu Dương Triệt nổi giận quát lớn.
Dù nhiều năm trôi qua, dung mạo kia thay đổi khá nhiều, nhưng là làm sao có thể
không biết đâu?! Nhưng Âu Dương Triệt đã quên rằng, Âu Dương Liên cũng chỉ mới
gặp qua Lạc Vân Linh một hai lần, hơn thế nữa ấn tượng không sâu cho nên không
lắm để ý, mà thực sự gặp Lạc Khanh Nhan chỉ mới một lần ở hội chùa, khi ấy Lạc
Khanh Nhan cố ý che dấu nên thật sự cũng không nhớ rõ lắm. Huống chi bây giờ Lạc
Khanh Nhan chỉ vận nam trang, che dấu đi nữ nhi kiều thái, còn lại cũng là anh
khí bừng bừng, tuấn mỹ vô trù, nào giống một Lạc Vân Linh ôn nhu nhu nhược khi
xưa?!
“ Không thể
nào….” Nghe Âu Dương Triệt nói vậy, Âu Dương Liên sững người. Làm sao có thể,
làm sao có thể?! Người kia sao có thể là vị vương phi mất tích đã lâu của đệ đệ
hắn được. Hắn… lại đi động tâm với đệ muội của mình, đúng là đủ buồn cười. Mà
nhiều năm về trước, chính hắn lại đẩy người kia cho đệ đệ của mình, Âu Dương
Liên bật cười, có chút điên cuồng, lại tràn đầy chua xót, bỗng dưng Âu Dương
Triệt cũng không thể ra tay được nữa, bàn tay dang dở giữa không trung, ão não
rơi xuống, Âu Dương Triệt nhìn Âu Dương Liên, tràn đầy thất vọng : “ hoàng
huynh! Dù như thế nào đi chăng nửa, sao huynh lại có thể dùng Đoạn tình vong ưu
đâu?!” Biết rõ nó rất nguy hiểm kia mà, sao huynh lại có thể dùng thứ đó đối
nàng kia chứ…
“ Ta…” Âu
Dương Liên cũng không thể thốt nên lời biện minh cho mình, dù y dùng Ngân Hương
để áp chế đi độc tính của Đoạn tình vong ưu, nhưng rốt cuộc, y cũng đã làm tổn
thương đến ngươi kia, nhưng là y còn cách khác sao?! ánh mắt bỗng dưng mờ mịt
nhìn về phía Âu Dương Triệt, y nhỏ giọng nỉ non : “ ta…. lần đầu tiên biết như
thế nào thích một người, nhớ thương một người, yêu một người….”
Vì là lần đầu
tiên, cho nên không biết cách yêu
Vì là đế
vương chí cao vô thượng, không gì không có cho nên không biết trả giá để dành
được, chỉ biết chiếm đoạt để dành lấy
Vì là ghen
tỵ cho nên điên cuồng dù phương pháp tối tàn nhẫn nhất
Và…. vì thời
gian của y vốn không còn nhiều, người kia đã bắt đầu nghi ngờ y….
Khi nào thì
y bắt đầu động tâm với nữ tử kia?!
Rõ ràng, rõ
ràng ngươi kia không giống nữ nhân một chút nào
Quá mạnh mẽ,
bá đạo, kiêu hãnh, kiệt ngạo như một con ngựa hoang, không ai kiềm chế nỗi
Lạnh lùng
tàn nhẫn lại thâm độc ngay đến cả y cũng kinh ngạc
Lãnh khốc
vô tình, có thể tính kế với bất cứ ai, dù là đối với bản thân mình, thậm chí
khi y bị thương sắp chết cũng chỉ vô tình liếc mắt không lưu lại cảm xúc nếu
không phải Dung Phượng Ca muốn cứu y thì có lẽ giờ này y đã chết lâu lắm rồi
Hơn nửa
năm, hơn nữa năm y ở đằng sau nữ nhân này, yên lặng làm ám vệ, yên tĩnh như một
cái bóng, đối với y nàng ta cũng chỉ dùng ngữ khí mệnh lệnh, thậm chí là không
mấy ưa y, nhưng vì Dung Phượng Ca vẫn lưu mạng của y lại, dẫu nhiều lắm nghi ngờ
Vì nàng, y
tình nguyện chịu thương, cản đi mũi tên trong mật thất, nhưng nữ tử đáy mắt dù
một chút thương xót hay một chút áy náy cũng không có
Nữ nhân
này! đủ lãnh, đủ độc…. nhưng là y lại không kiềm chế được lòng mình
Vì cái gì
đâu?!!!
Có chăng là
vì ánh mắt của nàng từ đầu đến cuối khi nhìn về Dung Phượng Ca, ôn nhu ấm áp đến
như vậy, khiến cho y rúng động tâm can
Có chăng là
vì, tiếu dung của nàng dịu dàng sủng nịnh đối với Dung Phượng ca, khiến cho y
ngây ngốc ngẩn ngơ
Có chăng là
vì, bôn ba khắp nơi, tìm kiếm kỳ vật vì Dung Phượng Ca, không ngại cửu tử nhất
sinh, khiến chi y hâm mộ
Có căng là
vì bốn chữ : “đời đời kiếp kiếp” của nàng hứa với Dung Phượng Ca khiến cho y
lòng dậy sóng
Hay là vì nữ
tử này có thể lợi dụng tính kế với bất cứ ai lại duy độc chân thành với Dung
Phượng Ca
Hay là vì….
Vì nhiều lắm, nữ tử đối với người bên ngoài lãnh nhẫn tàn khốc bao nhiêu thì
bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu nhu tình quyến luyến, hầu như tất cả mọi tình cảm
của nàng, điều trao hết cho Dung Phượng Ca, khiến cho y… ghen tỵ… thật sâu ghen
tỵ…
Phải chăng
chính vì vậy, mà y lại để tâm đến nữ tử kia nhiều đến như vậy?! rồi si mê lúc
nào không hay?! Đợi đến khi tỉnh ngộ, muốn vùng vẫy thoát ra, muốn trốn tránh
nhưng tất cả đã muộn rồi, tâm của y đã bị đánh mất, mà vĩnh viễn có lẽ sẽ chẳng
bao giờ y lấy lại được
Lạc Khanh
Nhan…. rốt cuộc phải làm như thế nào nàng mới có thể nhìn ta, dù là một ánh mắt?!