Ads
Thanh Hoa
thành nổi tiếng với cảnh vật xinh đẹp, đất đai trù phú, dân cư tấp nập và sự phồn
hoa của nó. Nói đến Thanh Hoa thành không thể không nhắc đến Lạc Phủ. Lạc đại
gia chủ – Lạc Vũ Anh, từ lúc hai mươi tuổi đã bắt đầu kinh thương, cho đến nay
đã gần mười lăm năm, trong thương giới không ai là không nghe đến tên của ông.
Vơi bản lĩnh của mình, y đã đưa Lạc thị, từ một gia tộc nhỏ trở thành nhất đại
thủ phủ của Thanh Hoa thành.
Thuở còn
thiếu niên, kiệt ngạo bất tuân, với vẻ ngoài anh tuấn hơn người, y trở thành
tình lang trong mộng của không biết bao nhiêu tiểu thư đài cát, nhưng thiếu
niên ấy lại duy độc chung tình với một nữ tử, thề phi khanh không cưới. Trong
quan niệm cổ đại, nam tôn nữ ti lúc bấy giờ, có thể có một nam nhân chung tình
như thế, âu cũng là hiếm có
Phu thê Lạc
Vũ Anh, có thể nói là cử án tề mi, ân ái lâu năm, tuyệt không có người thứ ba
chen vào, người bên ngoài không ít kẻ ghen tị nhưng là nhiều hơn chính là hâm mộ.
Song, cuộc sống đôi khi có những lúc, một chút lầm lỗi, đó là….. mang hận một đời.
Trong một chuyến cùng thương đội đi lấy hàng tại một nơi rất xa, một lúc say rượu,
bị người kê đơn, y đã chung chăn gối cùng một nữ tử khác….
Nữ tử lúc ấy,
chỉ mới mười chín tuổi, nhưng phi thường ngông nghênh kiêu ngạo, tuyệt không giống
tiểu thư khuê cát. Nàng nói : “ ta cùng ngươi bị người hại, ngươi không tình ta
chẳng nguyện, há có thể bắt ngươi chịu trách nhiệm. Dung Tố Y ta, tuyệt không cần”.
Nói đoạn, phất áo ra đi, chỉ để lại bóng lưng quật cường cho Lạc Vũ Anh. Lạc Vũ
Anh khi đó, vừa thẹn vừa hận, thẹn là có lỗi với nương tử cùng với vị cô nương
lạ mặt này, hận là đám người kê đơn y, nhưng nghe thấy Dung Tố Y như vậy, y
không khỏi sửng sốt, đến khi định thần lại, người đã không còn. Đó như là một
giấc mơ, một giấc mơ vậy…..
Mãi nhiều
năm sau, Lạc Vũ Anh cũng không còn nhớ nổi việc ấy nữa, thì Dung Tố Y lại tìm đến.
Khi ấy, nàng bị thương rất nặng, chỉ kịp trao cho y đứa bé gái mới bảy tuổi và
nói đó là hài tử nàng có thai sau đêm ấy, và cầu y chăm lo cho hài tử của nàng.
Lạc Vũ Anh, kinh ngạc vô cùng, nhưng đứng trước lời cầu xin của nữ tử ấy, y mềm
lòng, gật đầu đồng ý. Dung Tố Y nhẹ cười, nhắm mắt….
Cho đến cuối
cùng, hơi thở không còn, bàn tay của nàng vẫn còn siết chặt lấy tay nữ nhi của
mình
Lạc Vũ Anh
an tán Dung Tố Y, sau đó ôm hài tử ấy về nhà của mình, đồng thời chuyện đó gây
nên sóng gió không nhỏ trong Lạc phủ
Phu nhân của
y – Liễu Nhàn, sau khi nghe sự thật của tám năm về trước, mặc dù biết không phải
phu quân phản bội mình, nhưng là tình cảm trong nàng, đã có vết rách. Nức nở rồi
khóc thành tiếng, nước mắt của nàng cứ lặng lẽ lăn dài trên má, không tiếng động
như đang lên án y vậy. Lạc Vũ Anh yêu Liễu Nhàn tận xương, nhìn thấy nước mắt của
ái thê, không khỏi lòng đau như cắt, nhưng không biết nói gì, chuyện năm đó…. Nếu
như y cẩn thận một chút, có chăng sẽ không hại vị cô nương kia một đời, hại cho
thê tử của mình đau lòng như vậy?!….
Cuối cùng
thì, Liễu Nhàn cũng thỏa hiệp. Mặc dù hài tử là vô tội, nhưng là nàng không cao
thượng đến mức yêu thương đứa bé gái ấy như là hài tử của mình được. Nữ hài tử
sống trong biệt việt phía tây trong phủ, có người chăm sóc cẩn thận. Liễu Nhàn
không muốn quản đến, mà Lạc Vũ Anh vì áy náy với thê tử của mình cho nên cũng
không để ý đến nữ hài tử ấy
Lạc thủ phủ,
xưa nay chỉ có nhị tiểu công tử, thông minh hơn người cùng với một tiểu cô
nương khả ái đáng yêu, nay đột ngột xuất hiện một nữ hài tử mới bảy tuổi, không
khỏi khiến cho mọi người bàn tán xôn xao. Ba hài tử của Liễu Nhàn cùng Lạc Vũ
Anh, xưa nay phi thường nhu thuận nghe lời, nhưng từ lúc nữ hài tử xuất hiện, mọi
thứ cũng trở nên khác trước. Thấy mẫu thân của mình ngày ngày không vui, ba hài
tử mới bắt đầu trưởng thành, ý nghĩ hãy còn non nớt lắm, cho nên vô cùng chán
ghét nữ hài tử kia, mới đầu là những trò nho nhỏ bắt nạt, sau này dần dần trở
nên hiểm ác hơn rất nhiều….
Lại nói đến
nữ hài tử kia, đứa bé này phi thường tĩnh, tĩnh đến mức không giống một đứa nhỏ
bình thường. Mới bảy tuổi, rời xa mẫu thân, đến một nơi xa lạ, lại không hề một
lần khóc, không một lần cau mày vì những trò đùa dai bắt nạt của mấy vị huynh
muội cùng cha khác mẹ, mới đầu bà vú cứ tưởng đứa bé ấy nhu thuận nhưng là dần
dà bà vú cũng cảm thấy khác thường, báo lại tin cho quản gia nhưng cũng không
thấy động tĩnh….
Thời gian cứ
yên lặng trôi đi, thấm thoắt mới đó mà đã ba năm, nếu như không phải bởi ‘trò
đùa dai dẳng’ của tam tiểu thư Lạc phủ, khiến cho nữ hài tử ấy bị rơi xuống hồ
sen đóng băng, thì có lẽ… Lạc phủ chủ nhân biết đâu cũng đã quên mất, đã có một
hài tử bị y bỏ quên nơi này, từ rất lâu….
Đại phu
khám nói, chỉ bị phong hàn bình thường, mọi người không cần lo lắng. Liễu Nhàn
thở phào nhẹ nhõm, thăm hỏi vài câu, sau đó xoay người bước đi quay về phòng của
mình, răn dạy tiểu nữ nhi của mình vài câu. Với nàng, trẻ con đùa giỡn với nhau
thì không có gì nghiêm trọng. Nằm trên giường nữ hài tử yên lặng nhìn trên trần
nhà, đôi con ngươi đen sâu thẳm không thấy đáy, cứ như vậy…. yên tĩnh nằm đó…..
Khi Lạc Vũ
Anh chạy đến, trời đã khuya….
Nhìn nữ hài
tử yên lặng ngủ dung, ngài chợt thở dài. Mấy năm nay ngài không hề đoái hoài đến
hài tử này, một phần là vì áy náy với nương tử, một phần cũng là không biết đối
mặt ra sao với nữ hài tử này. Nữ hài tử chợt mở mắt, đôi con ngươi đen láy nhìn
Lạc Vũ Anh, ánh mắt chăm chú cũng khiến cho thương nhân lão luyện như y phải thảng
thốt không dám nhìn thẳng
“ Nghe nói…
con bị phong hàn…” Lạc Vũ Anh nhẹ giọng nói
Nữ hài tử
nghiêng đầu sang một bên, nhắm lại mắt, không có ý định để ý đến lời nói của Lạc
Vũ Anh, thấy vậy Lạc Vũ Anh cũng không nói gì thêm, xoay người bước ra ngoài
“ Ngài…. Có
từng nhớ đến mẫu thân của ta?!” Lạc Vũ Anh vừa bước chân ra khỏi cửa, nghe
chính là thanh âm bình thản của nữ hài tử, thanh âm bình thản đến mức khiến cho
y không khỏi giật mình, liệu nữ hài tử này… chỉ mới mười tuổi?! Lạc Vũ Anh
không trả lời, im lặng, không gian tĩnh mịch đến khó thở. Nữ hài tử nhẹ giọng
cười….
“ Ta…. Sẽ
không bao giờ thừa nhận ngài là phụ thân của ta, cho nên ngài cũng không cần
quan tâm đến ta, đừng đến nơi này….. đợi đến khi ta trưởng thành sẽ rời khỏi
nơi này, Lạc gia chủ….” Nữ hài tử thanh âm rõ ràng, gằn từng tiếng….
Lạc Vũ Anh
quay đầu nhìn nữ hài tử, nữ hài tử vẫn im lặng nằm trên giường, nhắm mắt…..
Môi khẽ mấp
máy, muốn nói lại thôi, đến cuối cùng…. Lạc Vũ Anh không nói thêm lời nào, xoay
người bước ra khỏi phòng, văng vẳng đâu đây cũng chỉ là tiếng thở dài thườn thược….
Bạch y nữ
hài tử, khuôn mặt nhỏ nhắn tuy không thể nói là phấn điêu ngọc mài nhưng vô
cùng thanh tú, tuy vậy sắc mặt không mấy tốt lắm, mang vài phần bệnh tật càng
khiến cho nữ oa nhi ấy càng thêm chọc người trìu mến, nhưng là nhìn kỹ lại mới
thấy, nữ oa nhi đôi mắt đen thăm thẳm tĩnh lặng đến kỳ lạ, luôn nhìn chăm chú một
hướng, xung quanh tạo nên một cảm giác tĩnh lặng như nước.
Phía sau biệt
việt, có một gốc Lê thụ ngàn năm, thân cây cao lớn, già cỗi nhưng là hoa lê cây
này đặc biệt đẹp. Từng đóa hoa nở rộ trắng muốt, thánh khiết vô cùng, cánh hoa
rơi lả lướt trong gió, một trời đầy hoa rơi lả tả, lãnh hương thấm đượm lòng
người. Nữ hài tử tiến lại gần gốc cây, vươn bàn tay bé xíu nhẹ nhàng vuốt ve
thân cây xù xì, khóe miệng cong cong, khẽ thì thầm : “ ta đã đến rồi….”
Tức thì, thật
kỳ lạ, thân cây như khẽ rung một cái, lá cây xì xào trong gió, như ca như hát
và những đóa hoa lê trắng muốt, rơi nhẹ khắp xuống người bạch y nữ hài tử ấy. Từ
trong thân cây, chợt lóe nên ánh sáng trắng kỳ lạ, và rồi một cái chớp mắt, lại
xuất hiện một tiểu hài tử khác
Phải nói
sao về tiểu hài tử này nhỉ?! Mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng,
phần điêu ngọc mài, mới nho nhỏ tuổi mà đã như ẩn như hiện nét khuynh thành
khuynh quốc sau này. Hài tử đó, lam y xanh biết thanh nhã, một đầu tóc bạc dài
đến chấm đất, và đôi tử mâu trong suốt đẹp vô cùng. Hài tử nhoẻn miệng cười, chạy
đến bên nữ oa nhi vươn hai tay ôm chặt lấy nữ hài tử, thanh âm non nớt : “ Nhan
Nhan! mấy hôm nay Nhan Nhan đi đâu vậy….”
“ Bị ốm….”
nữ hài tử trả lời
“ Bị ốm..?!
bị ốm?!” Lam y tiểu hài tử mở mắt to kinh ngạc, cứ xoay quanh nhìn nữ hài tử,
lo lắng hỏi : “ vậy… có đau hay không?!” Nữ hài tử khẽ lắc đầu…..
“ Mấy hôm
nay ngươi thế nào rồi?!” nữ hài tử nghiêng đầu hỏi
“ Ân, rất tốt,
Phượng Ca sắp tích đủ linh khí của trời đất rồi, khi đó có thể biến thành người
nha?!” Tiểu hài tử híp mắt cười, mười phần xinh đẹp. Nữ hài tử chỉ có thể lắc đầu
không nói, câu nói này từ lúc ba năm về trước luôn lặp đi lặp lại a, cũng đã
thuộc rồi!!
Từng cánh
lê hoa rơi trắng muốt, phủ đầy mặt đất, như mơ như ảo, thời gian phảng phất
quay về ba năm về trước…..
“ Ngươi là
ai nha?! Sao lại nằm ngủ ở trước nhà ta vậy?!” thanh âm mềm mềm, đồng âm trẻ
con mười phần dễ nghe. Bạch y nữ hài tử đang ngủ, cảm giác ai đó giật giật lấy ống
tay áo của mình, thanh âm trĩ khí bên tai, không khỏi khiến cho bạch y hài tử mở
mắt. Chỉ thấy một hài tử khác tuổi cũng tầm tầm ngang mình, ngồi chồm hỗm bên cạnh,
mở đôi mắt tròn xoe nhìn mình….
“ Nhà của
ngươi?!” Bạch y hài tử ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn tiểu hài tử kia, không khỏi cảm
thấy kỳ lạ. Tiểu hài tử thật sự xinh đẹp, hơn thế nữa lại có một đầu tóc trắng
muốt thật dài, và đôi con ngươi màu tím ma mị, bất giác bạch y hài tử vươn tay,
nắm lấy một lọn tóc của tiểu hài tử kia….
“ Đúng vậy
a, nhà của ta!” Tiểu hài tử gật gật đầu, đầu ngón tay chỉ về phía gốc lê thụ
nói. Bạch y hài tử nhìn nhìn gốc lê hoa, lại nhìn tiểu hài tử kia, mới xê người
ra một bên, tiếp tục nằm dài trên cỏ, phơi nắng….
Tiểu hài tử
kia, dường như rất hứng thú với bạch y hài tử, lại tiếp tục chạy đến bên cạnh bạch
y hài tử, tiếp tục tò mò : “ ngươi… không sợ ta sao?!” lúc trước, đã rất lâu, rất
lâu… nó thấy những hài tử khác chơi với nhau rất vui cho nên cũng tò mò chạy đến,
nhưng đổi lại là tiếng thét chói tai của mấy hài tử đó cùng với tiếng khóc và sự
hoảng sợ, khiến cho nó giật mình chạy trốn đi, mấy hài tử đó gọi nó là yêu
quái, đến bây giờ nó vẫn còn nhớ rất lâu đâu….
Bạch y hài
tử nghiêng đầu lại nhìn hài tử kia, buồn bực hỏi lại : “ tại sao phải sợ
ngươi?!”
“ Vì ta
không phải là người nha?!” Tiểu hài tử buồn khổ nói. Nó muốn là người, nó tu
luyện đã rất lâu rồi, từ lúc chỉ là một gốc cây lê nho nhỏ, mới đó mà đã trôi
qua mấy ngàn năm rồi đó, không biết khi nào nó mới trở thành người
“ Vậy ngươi
là gì?” Bạch y hài tử nhíu mi hỏi
“ Là yêu…!
Là yêu thụ đó….” Hài tử ngây thơ trả lời, rồi lại lo lắng nhìn sang bạch y hài
tử nói : “ ngươi…. Sẽ không sợ ta chứ?!” Bạch y hài tử nghe vậy, khẽ nhíu mi một
chút, nghĩ nghĩ một lát lại nói : “ chính là gốc cây này?!” nói đoạn vươn tay vỗ
vỗ vào gốc cây Lê hoa ngàn năm. Tiểu hài tử gật gật đầu, vẻ mặt mong đợi nhìn bạch
y hài tử
Bạch y hài
tử trầm mặc không nói, tiếp tục nằm dài trên cỏ phơi nắng…..
Gió nhẹ thật
nhẹ, mơ màng như muốn chìm vào trong giấc nhủ, thì bạch y hài tử cảm thấy mặt của
mình chợt lạnh, như là nước rơi vào mặt, là…mưa sao?!
“ Ngươi….
Ngươi khóc cái gì?!” Mở mắt ra, trời vẫn trong xanh a, nhưng là tiểu hài tử ngồi
bên cạnh, đôi con ngươi màu tím đẫm lệ mông lung, hai hàng nước mắt cứ lăn dài
trên má, những giọt nước mắt phảng phất như chứa hàng ngàn sức nặng trong đó,
đè ép khiến cho bạch y hài tử khó chịu đến phát hoảng. Ẩn ẩn tiếng nức nở, tiểu
hài tử vừa khóc vừa nói : “ ngươi chán ghét ta…”
“ Không
có…!” Bạch y hài tử khẳng định
“ Vậy sao
ngươi nằm im không nói”
“ Là vì
không biết nói gì?!”
“ Ngươi
chính là chán ghét ta, vì ta không phải là người…” tiểu hài tử oán giận nói, vẻ
mặt rất chi là tội nghiệp nhìn bạch y hài tử, vươn bàn tay nho nhỏ níu chặt lấy
ống tay áo của hài tử ấy, mở miệng nói : “ ngươi đừng sợ ta, ta… ta không phải
là yêu quái, ta…. Ta không có ăn ngươi… ta chỉ là.. chỉ là ăn linh khí của trời
đất mà thôi”
“ Ừ!…” bạch
y hài tử gật đầu
“ Vậy… vậy
chúng ta có thể kết bạn được không?!…. ta.. ta rất cô đơn…!!”
Bạch y hài
tử tiếp tục trầm mặc
Tiểu hài tử
lại khóc, tiếp tục khóc….
“ Được rồi,
ngươi đừng khóc nữa….” bạch y hài tử nhíu mi nói, tay cũng không quên lấy khăn
tay lau nước mắt cho hài tử, động tác nhìn có vẻ thô lỗ nhưng tiểu hài tử đặc
biệt cảm thấy thật ôn nhu
“ Ngươi tên
gì?!” Bạch y hài tử hỏi
“ Tên?!….
không.. không có!” Tiểu hài tử ấp úng đỏ mặt nói
“ Không
có?!”
“ Ừ!…
ngươi… ngươi đặt tên cho ta !” tiểu hài tử mắt sáng rực lên, hăm hở nhìn bạch y
hài tử
“ Đặt
tên….” Bạch y hài tử thì thào
“ Ta… không
biết!” bạch y hài tử vô lực cúi đầu, tiểu hài tử thật đẹp, cho nên phải có một
cái tên thật đẹp mới xứng a, bèn nói : “ để ta về nhà xem sách, sẽ đặt cho
ngươi một cái tên thật đẹp được không?!”
“ Ừ! ừ…” tiểu
hài tử liên tục gật đầu, lại nhìn bạch y hài tử, hỏi : “ vậy… ngươi tên là gì
nha?!” Bạch y hài tử nhạt nhẽo đáp : “ Lạc…. Khanh Nhan!” thay vì họ Lạc nàng vẫn
muốn lấy họ Dung hơn, hà cớ gì mẫu thân lại mang nàng đến nơi này chứ….
“ Ngươi đi
đâu vậy?!” thấy bạch y hài tử đứng dậy, tiểu hài tử vội vàng hỏi. Bạch y hài tử
vươn tay xoa xoa đầu tiểu hài tử, lên tiếng : “ đến giờ rồi, ta phải về, hôm
sau sẽ tìm đến ngươi”
“ Ân! Ngươi
nhất định phải nhanh quay lại nha….” Tiểu hài tử kéo kéo ống tay áo của bạch y
hài tử, nhỏ giọng nói, Bạch y hài tử mỉm cười, gật đầu!!
Hôm sau
“ Nhan Nhan
đến rồi!” bạch y hài tử vừa đến, thì thân lê thụ bật sáng rồi chợt tắt, tiểu hài
tử đột ngột xuất hiện, đến lúc này thì bạch y hài tử mới tin thực sự rằng tiểu
hài tử kia chính là Lê thụ ngàn năm a, nhưng mà ngàn năm tuổi hà cớ gì giống đứa
nhỏ như vậy chứ >”
“ Nhan
Nhan?!” bạch y hài tử kinh ngạc với cái cách gọi này.
“ Ừ! Nghe rất
hay mà….” Tiểu hài tử nhoẻn miệng cười, vươn hai tay tiếp tục kéo kéo áo của bạch
y hài tử, nhỏ giọng hỏi : “ tên?!”
“ Dung….
Dung Phượng Ca!….” bạch y hài tử thấy tiểu hài tử nhoẻn miệng cười, chợt thốt
lên như vậy.
“ Dung Phượng
Ca?!…” tiểu hài tử lặp lại lần nữa, nở nụ cười thật to, nụ cười hài đồng thật
ngây thơ và thuần khiết, tiểu hài tử nói : “ tên thật hay, cảm ơn Nhan Nhan!”
“ Ừ!….” bạch
y hài tử mím môi gật đầu…
Từ lúc ấy,
tiểu hài tử cứ quấn quýt lấy bạch y hài tử, mà bạch y hài tử dù không nói,
nhưng hằng ngày vẫn đến gốc Lê thụ kia….
Cứ như vậy,
Lê hoa khai rồi tẫn, hoa bay đầy trời rồi tàn rụng đi chỉ còn lá cây xơ xác
tiêu điều, bình thản trôi đi cũng đã…. ba năm….
“ Phụ thân,
con nói thật đấy, ngài nhất định phải tin con…..” mười tám tuổi, Lạc Mộ Tích –
tam tiểu thư của Lạc Phủ, xinh đẹp hơn người, khiến cho không ít thanh niên tài
tuấn trong thành nguyện khuynh tẫn tất cả chỉ vì miệng cười của mỹ nhân. Nhưng
là dạo gần đây, Lạc Mộ Tích tinh thần không được tốt lắm, cứ hay la hét, miệng
lẫm bẩm, nói rằng trong phủ có ma… khiến cho Lạc Vũ Anh cùng Liễu Nhàn không khỏi
lo lắng cho tình trạng lúc này đây cho nữ nhi của mình
“ Tích Nhi,
trong phủ xưa nay làm gì có chuyện ma quái, con đừng nói bậy….” Lạc Vũ Anh đau
đầu nói. Liễu Nhàn cũng nhẹ giọng khuyên bảo : “ đúng vậy, Tích Nhi… chắc con
đã nhìn lầm rồi, đừng lo lắng, chỉ cần nghỉ ngơi sẽ ổn cả thôi”
“ Phụ thân,
mẫu thân! Sao hai người lại không tin con kia chứ…!!” Lạc Mộ Tích oán giận, nức
nở khóc : “ Con thấy bóng trắng ấy cứ lờn vờn mãi, hơn thế nữa còn nghe tiếng
cười khanh khách của nó, thật là đáng sợ….”
Nhìn thấy nữ
nhi của mình ngày càng tiều tụy, Liễu Nhàn cùng Lạc Vũ Anh không khỏi thở dài,
cho mời một vị đạo trưởng về để ‘trừ ma’ cho nữ nhi của mình an tâm. Nhưng khi
vị đạo trưởng đến phủ, bấm độn, xem xét phong thủy trong phủ, khẽ nhíu mày trầm
ngâm một lát, sau đó nói ra từ biệt ra về. Đạo trưởng nói : “ trong phủ, tịnh
thổ sạch sẽ, thiên linh địa khí tràn đấy, tuyệt không hề có thứ u ám trong phủ,
họa chăng….” Nói đến đây, đạo trưởng cũng chỉ nhàn nhạt cười khẽ, không có ý định
nói tiếp. Liễu Nhàn cùng Lạc Vũ Anh dù nghi vấn nhưng cũng không hỏi gì thêm,
cho người tiễn bước đạo trưởng….
Và, sau
ngày hôm đó, dường như trong phủ cũng không còn nghe tiếng thì thầm, lẫm bẩm của
tam tiểu thư nữa, có lẽ tất cả mọi chuyện chỉ là vì vị tiểu thư xinh đẹp này
hoa mắt mà thôi. Liễu Mộ Tích cũng khá an tâm, tự an ủi bản thân mình, nhanh
chóng lấy lại tinh thần….
Mười bốn tuổi,
Lạc Khanh Nhan đã bắt đầu trưởng thành, dung mạo của nàng không xinh đẹp như Lạc
Mộ Tích, chỉ là đơn giản thanh tú mà thôi, nhưng là nét đẹp đó thực sự khiến
cho người khác càng nhìn càng trầm mê. Mi gian sắc bén, tràn đầy anh khí, mũi
cao kiêu ngạo, bạc môi tà mị mỗi khi khẽ cười đôi con ngươi lãnh đạm một mảnh
quang hoa, khiến cho người khác không khỏi ngẩn ngơ. Song nhiều hơn là anh khí,
ít đi vẻ nhu hòa của nữ nhi, nếu như này là một thiếu niên quả thật có thể nói
là tuấn mỹ vô trù nha, tiếc thay khuôn mặt này là của một nữ nhi, chính vì thế,
cũng được xem là tạm tạm thanh tú mà thôi….
Trái lại với
Lạc Khanh Nhan, Dung Phượng Ca mỗi lúc trưởng thành, càng thêm xinh đẹp, một đầu
tóc bạc dài đến chấm đất, luôn bất giác tỏa một thứ ánh sáng trắng huyễn hoặc
khiến cho y thêm một phần huyền bí, đôi tử mâu câu hồn người, nhẹ nhàng lưu
chuyển cũng đủ khiến cho bất cứ kẽ nào nhìn vào không khỏi bật thốt tán thưởng,
đôi môi đỏ mọng gợi cảm mười phần. Qủa thật dung nhan mười phần họa thủy, nếu
như y chỉ đứng yên đó không lên tiếng, lam y thanh nhã phiêu dật, người ta
không khỏi cúng bái vị trích tiên này nhưng một khi y mở miệng, thì tất cả hình
tượng nhất định sụp đỗ a…
Chẳng hạn
như lúc này đây, vừa thấy Lạc Khanh Nhan bước đến, đã ào ào chạy đến, nhảy lên
người Lạc Khanh Nhan khiến cho nàng suýt ngữa ngã nhào ra sau, ổn định thân
hình, giữ chặt lấy thắt lưng của hắn, Lạc Khanh Nhan bực mình nói : “ ngươi lúc
nào cũng hấp tấp như vậy, coi chừng té ngã”
“ Hì hì, chẳng
phải Nhan Nhan lúc nào cũng tiếp được sao….” Dung Phượng Ca híp mắt cười, đáng
yêu giống vô cùng
“ Ngươi
nha, đừng tưởng là ta không biết, mấy hôm nay Lạc Mộ Tích xảy ra chuyện, là
ngươi làm…” Lạc Khanh Nhan bình thản nói. Dung Phượng Ca le lưỡi, bĩu môi nói :
“ ai biểu nàng ta bắt nạt Nhan Nhan chi”. Tuy là y không tận mắt nhìn thấy
nhưng là lâu lâu Nhan Nhan bị thương, hay vô cớ bị trách mắt…. điều là do nàng
ta, cái người gọi là Lạc Mộ Tích đó, thật là đáng ghét. Cho nên y mới lợi dụng
trăng tròn, khi mà linh khí trong y thịnh nhất, sẽ thoát ra khỏi biệt viện này,
chạy đến phòng ở của Lạc Mộ Tích, dọa dọa nàng ta một chút. Chẳng phải con người
hay sợ ma quái sao, dù y không phải là ma quỷ nhưng dư sức dọa được nàng ta, chỉ
cần phủ đầu tóc, quần áo trắng muốt, cười vài tiếng, nói vài câu đáng sợ…. nhất
định dọa nàng ta chết khiếp, mà dĩ nhiên kết quả rất khiến y hài lòng a. Nghĩ đến
đây, Dung Phượng Ca càng thấy mình thật là thông minh ^^
“ Chỉ là những
trò đùa dai trẻ con, không chết được….” Lạc Khanh Nhan cười mỉa, đối với việc Lạc
Mộ Tích dăm ba lần làm khó nàng, nàng cũng không chấp, nàng không nông cạn ngu
ngốc, thiếu thiển cận như nàng ta, dù không thích nhưng nàng được Lạc phủ nuôi
lớn, cho nên nàng không muốn làm khó bọn họ, chỉ cần hai năm nữa, nàng trưởng
thành sẽ đi khỏi nơi này, từ đó tái không quan hệ
“ Không được
đâu, Nhan Nhan sẽ bị thương đó…” Dung Phượng Ca không đồng ý, chỉ cần y dọa
nàng ta sợ hãi, thì sẽ chẳng còn thời gian để mà trêu chọc quấy phá Nhan Nhan của
y nữa
“ Ngoan
ngoãn nghe lời ta, dù gì ngươi cũng là Yêu thụ, nếu như để Lạc gia phát hiện ra
ngươi, nhất định họ sẽ đốt trụi ngươi luôn đó…” Lạc Khanh Nhan cười cười hù dọa
y. Dù gì, con người xưa nay luôn e sợ những gì khác bọn họ, không phân biệt trắng
đen, sai trái đã phủ nhận cái đó, hủy diệt đi mới an tâm không phải sao?! thế
gian này, đơn giản có mấy ai chấp nhận hắn đâu…
Lạc Khanh
Nhan nhìn Dung Phượng Ca, khẽ thở dài….
Dung Phượng
Ca nghe vậy, rụt cổ lại một chút, sau đó mới lớn tiếng nói : “ ta…. Ta mới
không sợ đâu, Nhan Nhan sẽ bảo vệ ta, đúng không?!” Nói xong còn tặng thêm một
nụ cười rực rỡ, xinh đẹp vô song. Lạc Khanh Nhan chùn lại một chút, mới vươn
tay chạm nhẹ vào mái tóc trắng muốt như cánh lê hoa của y, khẽ nói : “ Ừ! Ta sẽ
bảo vệ ngươi….”
Ta sẽ bảo vệ
ngươi….!!!
Đơn giản mấy
từ ấy thôi, nhưng sao để làm được điều đó sao mà quá khó khăn. Lạc Khanh Nhan
chưa bao giờ nghĩ rằng, nàng cùng hắn, lại dễ dàng cách nhau xa đến như vậy,
càng không thể nghĩ rằng, hóa ra chỉ một lời nói đùa hù dọa hắn thôi lại trở
thành sự thật
Bàng hoàng
giật mình chợt nhận ra, nguyên lai nàng…. Lại yếu đến như vậy, không thể bảo vệ
hắn….
Cuối cùng
còn lại, họa chăng là
Đau lòng
Thống khổ
Căm hận
Và….
Khắc cốt
tương tư………