Ads
Nhan Nhan,
cuối cùng nguyên anh trong cơ thể của Phượng Ca cũng sắp hoàn thành rồi, chỉ cần
hai tháng, hai tháng bế quan tu luyện nữa thôi, Phượng Ca sẽ trở thành người
đó, sau đó sẽ cùng Nhan Nhan đi ngao du khắp chân trời góc bể được không…
Nhan Nhan,
trong thời gian luyện, không thể ra ngoài gặp Nhan Nhan được, Nhan Nhan đừng buồn
nha
Nhan Nhan,
Phượng Ca rất nhanh sẽ trở lại, Nhan Nhan nhất định phải chờ Phượng Ca đó….
Nhan Nhan….
Nhan
Nhan……….
Văng vẳng
bên tai, là đồng âm của hắn, mềm mại thanh lãnh như là tiếng chuông gió, thật
là dễ nghe biết mấy…..
Hai tháng,
không còn bóng dáng Lam y nhân, đứng dưới gốc Lê Hoa để đợi một người
Hai tháng,
không còn tiếng nói chuyện, thầm thì nho nhỏ, và cả tiếng cười hòa tan trong
gió trong biệt viện hẻo lánh kia….
Nhưng là….
Hai tháng
này, vẫn có một bạch y nhân, lẳng lặng đứng dưới gốc Lê hoa, vươn tay chạm vào
thân cây, khẽ cười, nói nhỏ
Hai tháng
này, Lạc Khanh Nhan vẫn điều điều đến nơi hai người gặp mặt, bình thản ngồi đó,
tựa đầu vào gốc Lê Hoa, như đợi ai đó quay về….
Bức tranh ấy
thật đẹp, quá đẹp đẽ….
Hà cớ gì, lại
đốt cháy nó đâu……
Tam tiểu
thư đột ngột bệnh nặng, hết thuốc chữa chỉ còn chờ chết, không khí Lạc phủ bỗng
dưng u ám bao trùm, chuyện xảy ra quá mức đột ngột, Lạc Mộ Tích bỗng dưng sau một
đêm tỉnh dậy ngơ ngơ ngẩn ngẩn như là người không có linh hồn, ba hôm sau sốt
cao rồi hôn mê, danh y nào đến cũng chỉ lắc đầu thở dài…..
Lạc Vũ Anh,
ngắn ngủn chỉ mấy đêm thôi, tóc đã trắng nhiều hơn…
Liễu Nhàn,
đã khóc sưng mắt cả rồi…..
Hai vị
huynh trưởng của Lạc Mộ Tích, đi khắp nơi tìm kiếm danh y chữa trị cho em gái
mình, nhưng tất cả dường như là vô ích
Cho đến
khi, cho một vị đạo trưởng già nua, đi đến Lạc phủ, nói rằng trong phủ có yêu
khí, quấn quanh tam tiểu thư, chính vì vậy mới bỗng dưng bệnh nặng không dứt, nếu
như không nhanh chóng chữa trị nhất định mạng vong
Nửa tin nửa
không, nhưng dù gì đã hết cách rồi, Lạc Vũ Anh mời vị đạo trưởng đó vào phủ, đạo
trưởng dạo quanh khắp phủ, cuối cùng dừng lại biệt viện của Lạc Khanh Nhan…
Nhìn gốc Lê
thụ ngàn năm tuổi, xum xuê cành lá, hoa lê trắng muốt nở rộ, lãnh hương quanh
quẩn khắp nơi, vị đạo sĩ già nua nở nụ cười, đôi con ngươi tràn đầy quang mang
tham lam, nhưng tất cả liễm đi, chỉ con lại ánh mắt hiền từ, như là phổ độ
chúng sinh
Đạo trưởng
nói : “ gốc Lê thụ này, ngàn năm tuổi đã hóa thành yêu, chính là nguyên nhân
gây ra bệnh của tam tiểu thư, muốn cứu người phải phong ấn cây này, và đốt đi,
như thế bệnh tức khắc sẽ khỏi”
Ái nữ sốt
ruột, phu thê Lạc Vũ Anh không nói hai lời gật đầu đồng ý, để cứu mạng nữ nhi
dù là khuynh bại gia nghiệp bọn họ cũng sẵn sàng huống chi chỉ là đốt gốc lê
hoa vô dụng này?! đạo trưởng vuốt râu, mỉm cười gật đầu, nói : “ vậy thì, sau
ba hôm nữa, đúng lúc trăng non, là khi linh lực của yêu thụ này yếu nhất, tại hạ
sẽ phong ấn nó….”
“ Làm phiền
đạo….” Lạc Vũ Anh chưa nói hết lời, thì bỗng một giọng nói xen vào, tràn đầy lạnh
lùng : “ không được..!!”
“ Khanh
Nhan, sao con lại ra đây?!” Lạc Vũ Anh kinh ngạc nhìn Lạc Khanh Nhan, nữ hài tử
này xưa nay đối với bọn họ vốn lãnh đạm như người dưng, đối y cũng chẳng khác
nào người lạ, cũng ít khi mở miệng nói với y điều gì, đột ngột lại xuất hiện
xen vào, không khỏi khiến cho Lạc Vũ Anh kinh ngạc
Lạc Khanh
Nhan vừa đến nơi, chính là nghe cuộc trò chuyện này, không khỏi kinh hoảng cùng
giận dữ, mới xen vào. Nhìn lão đạo trưởng, lại quay sang nhìn Lạc Vũ Anh, thanh
âm gằn từng tiếng : “ gốc Lê hoa này là của ta, không ai có thể động đến, nếu
muốn hủy nó, trước hết bước qua xác của ta….”
Lạc Vũ Anh
cùng Liễu Nhàn sững sốt, lắp bắp kinh hãi. Lạc Vũ Anh bèn khuyên giải : “ Khanh
Nhan, chuyện này có quan hệ đến tính mạng của tỷ tỷ, con đừng hồ nháo”. Không
hiểu sao, đối diện với ánh mắt lãnh đạm của nữ hài tử, Lạc Vũ Anh không thể lớn
tiếng được, có lẽ là… áy náy!!
“ Đúng vậy,
Khanh Nhan! mặc dù thường ngày hai đứa không hòa thuận nhưng nay Tích Nhi đang
nguy hiểm đến tính mạng a…” Liễu Nhàn cũng xen vào
“ Hừ, ta
không có tỷ tỷ, từ xưa đến nay trong phủ vẫn yên ổn, hà cớ gì chuyện này xảy ra
lại đổ tội cho gốc Lê hoa này chứ?!” Lạc Khanh Nhan trào phúng cười, đôi con
ngươi sắc bén nhìn về phía lão đạo trưởng, rồi lãnh đạm nhìn sang Lạc Vũ Anh,
bình tĩnh nói : “ ngài đã từng nói với ta, trong biệt viện này, mọi thứ điều là
của ta, không phải sao?! gốc Lê hoa này cũng vậy, ngài có thể hủy bất cứ cái gì
tuyệt đối không được đụng đến nó, nếu không dù có chết ta cũng không bao giờ
tha cho ngài, Lạc Vũ Anh!!”
Này…. Lạc
Vũ Anh khó xử, vì bù đắp áy náy đối với đứa bé này, ngài đã hứa như thế, nhưng
là…..
“ Lão gia,
chẳng lẽ ngài đành lòng nhìn nữ nhi của chúng ta chết thảm sao?!” Liễu Nhàn thấy
Lạc Vũ Anh do dự, khóc thét lên, thanh âm tràn đầy phẫn nộ, oán hận nhìn Lạc
Khanh Nhan, nàng nói : “ ta ngày thường cũng không khó xử ngươi, dù Tích Nhi
đôi lúc nghịch ngợm làm bị thương ngươi, ta điều răng dạy nó….. ngươi, ngươi
sao lại nhẫn tâm nhìn Tích nhi của ta tử kia chứ, chỉ là gốc lê thụ thôi mà, nếu
ngươi muốn ta sẽ cho ngươi trăm ngàn gốc cây, đừng làm khó chúng ta….”
Lạc Khanh
Nhan yên lặng nhìn Liễu Nhàn, đôi con ngươi tĩnh mịch không chút gợn sóng, mãi
một lúc sau, nàng mới nở nụ cười : “ hắn…. chỉ là một gốc lê thụ ngàn năm, đơn
thuần vô hại xưa nay chưa từng làm hại đến ai, ngay cả một con kiến cũng không
nở ra tay…..”
“ Như vậy,
sao lại làm hại đến nữ nhi của ngài chứ, Liễu phu nhân?!….”
“ Lão gia,
phu nhân! Yêu thụ xưa nay có khả năng mê hoặc lòng người, nói không chừng vị tiểu
công tử này cũng bị nó mê hoặc rồi, nếu như không hủy e rằng người trong phủ, lần
lượt sẽ bị nó…” lão đạo trưởng thở dài, nhìn Lạc Khanh Nhan, rồi quay sang nói
với Lạc Vũ Anh cùng Liễu Nhàn
“ Câm miệng,
lão đạo sĩ đáng chết, là ngươi ham nguyên đan ngàn năm của hắn, cho nên mới bày
kế hãm hại đúng không?!” Lạc Khanh Nhan tức giận nói, đừng tưởng là nàng không
rõ, với một kẻ tâm thuần xích tử như hắn, nguyên đan ngàn năm tu luyện thiên
linh địa khí mà thành chính là báu vật vô giá, bất cứ kẻ tu đạo nào cũng muốn
có. Vị đạo sĩ lúc trước đến đây đã từng nói với nàng như vậy, nếu như nguyên
đan bị hủy nhất định hồn siêu phách tán, vĩnh viễn không thể luân hồi. Nghĩ đến
đây, Lạc Khanh Nhan ánh mắt tràn đấy phẫn nộ nhìn lão đạo sĩ. Lão đạo sĩ bị chọc
trúng tâm sự, không giận phản cười, cười rất chi là hiền từ : “ vị tiểu công tử
này đã nhầm, lão đạo xưa nay giang hồ hành tẩu, giúp người vô số, tuyệt không
có ý hại ai bao giờ”
“ Khanh
Nhan, đừng vô lễ….!!” Lạc Vũ Anh quát khẽ, sau đó cúi đầu hành lễ với lão đạo
sĩ, nói : “ đạo trưởng đừng giận, xin mời đạo trưởng về phòng nghỉ ngơi, ba
ngày sau xin cứu lấy tính mạng của nữ nhi tại hạ”. Liễu Nhàn nghe vậy, thở phào
nhẹ nhõm, mà lão đạo trưởng chỉ ôn hòa mỉm cười gật đầu. Liễu Nhàn đưa lão đạo
trưởng đến biệt viện khách phòng khác.
“ Lạc Vũ
Anh…” Lạc Khanh Nhan gầm lên, thanh âm tràn đầy oán giận, phẫn nộ cùng….. hận…
“ Khanh
Nhan, đừng nói nữa, chỉ là một gốc yêu thụ mà thôi, nếu con muốn ta sẽ cho người
tìm về nhiều hơn nữa…” Lạc Vũ Anh thở dài nói
“ Ta không
cần, ta chỉ cần hắn…” Lạc Khanh Nhan giận dữ nói : “ ta xưa nay chưa từng quan
tâm ngài thiên vị ai, nhưng lần này ngài chính là vì nữ nhi của ngài muốn ta chết
có phải hay không?! Đừng quên lời hứa của ngài đối với mẫu thân của ta, Lạc Vũ
Anh! Mẫu thân của ta chưa từng nợ ngài, là ngài nợ mẫu thân của ta, ngài có hiểu?!”
Lạc Khanh
Nhan cảm thấy như có cái gì đó, tràn đầy trong lồng ngực khó thở đến phát điên,
phát tiết mọi tức giận trong lòng
“ Bảy năm,
bảy năm ta ở trong phủ, ngài đến gặp ta được mấy lần?!”
“ Bảy năm,
ngài có mấy lần nói chuyện với ta?!”
“ Bảy năm,
ngài có từng nhớ đến ngài cũng có một nữ nhi khác là ta hay không?!”
Lạc Khanh
Nhan bật cười, bật cười đến chua chát
“ Ta đã nói,
ta… sẽ không thừa nhận ngài là phụ thân của ta…”
“ Ha hả…,
nhưng là ta…. Cũng sẽ đau lòng đấy…….”
Lấy trong
lòng một túi gấm đỏ đưa ném cho Lạc Vũ Anh, Lạc Khanh Nhan khe khẽ cười, cười rất
nhẹ, thanh âm từ giận dữ chuyển sang nhẹ hẫng, bình thản đến kì lạ
“ Năm đó, mẫu
thân của ta tuy không thể nói là võ công xuất chúng nhưng cũng thuộc hạng cao
thủ, há có thể dễ dàng cùng ngài mà không thể phản kháng?! Là mẫu thân của ta
cam tâm tình nguyện dùng thân mình giải độc cho ngài….”
“ Yêu Mị!
thiên hạ đệ tam kỳ độc, chỉ có thể hợp hoan mới có thể giải, nhưng độc lại chuyển
sang người cùng mình ….”
“ Độc của
ngài chuyển sang mẫu thân ta, như vậy…. ngài yên ấm hạnh phúc bên hiền thê của
mình tám năm, mẫu thân của ta lặng yên chịu độc dược hành hạ tám năm, không hối
không oán….”
“ Lạc Vũ
Anh, đến cuối cùng…. Là ngài phụ mẫu thân của ta, là ngài… có lỗi với mẫu thân
của ta, là ngài… nợ mẫu thân của ta, một đời….”
Lạc Vũ Anh,
bàn tay run rẫy mở túi gấm đỏ, lấy ra trong đó một bức thư, một nửa mảnh ngọc bội
Gặp nhau là
duyên
Yêu nhau là
nợ
Tình thâm
duyên thiển
Còn lại
cũng là day dứt không nguôi
Vũ Anh, Thiếp
rốt cuộc muốn hỏi chàng có còn nhớ hay không dưới tán Lê hoa năm ấy, tính vật định
tình, kết nối tơ hồng, duy nguyện cùng quân sinh đồng sàng tử cùng huyệt, cuộc
đời này bất ly bất khí…..
Chẳng biết
khi nào, lệ nhòa nơi khóe mắt, những giọt nước mắt nóng hổi muộn màng vô thanh
vô tức rơi, ướt đẩm lá thư người gởi…..
Bàn tay run
rẫy nắm chặt lấy nửa mảnh ngọc bội kia, tay kia lấy mảnh miếng nửa ngọc còn lại
kia từ trên cổ xuống, ghép lại thành một vòng ngọc chỉnh thể….
Năm tháng
thoi đưa, cuốn trôi đi bao ký ức, nay chợt ùa về, tan thành từng mảnh nhỏ, tựa
như từng mảnh dao sắc lẹm đâm vào trong đầu của y, khắc cốt minh tâm chính là
đau đớn tột cùng….
Khi thiếu
niên, kiệt ngạo bất tuân, coi mình là lớn nhất vô tình đắc tội mới người, bị
người đuổi giết, tính mạng hiểm nguy là lúc, chợt xuất hiện bóng giáng y nhân.
Hồng y rực lửa, kiêu ngạo như mẫu đơn, bướng bỉnh nghịch ngợm nhưng võ công hơn
người, cứu y khỏi họa sát thân
Từ đó kết bạn
đồng hành, cùng vào giang hồ, như là bằng hữu như là…. yêu nhân
Mười bảy tuổi,
tình đầu non nớt, cũng là đơn thuần nhất, đậm sâu nhất….
Y nhân mất
tích, thiếu niên nổi điên tìm kết, kết cục cũng là bị thương mất trí nhớ..
Cho đến khi
y nhân quay lại tìm người yêu, mới hay người xưa đã quên đi tất cả, hạnh phúc mới
đã có…
Dung Tố Y
khi đó, kiên cường không cúi đầu trước bất cứ ai, đã khóc…
Duy nhất một
giọt nước mắt, lại thắt chặt tâm can….
Quay đầu bước
đi, dù là yêu nhưng duyên đã tẫn, hà tất cưỡng cầu?!
Nhưng là, tạo
hóa trêu người, gặp lại cũng là lúc y trúng Yêu Mị, đành lòng nhìn y chết sao?!
Dung Tố Y
không đành lòng
Một đêm hoan
lạc, có được một sinh mệnh mới chào đời….
Tám năm
sau, sức cùng lực kiệt, cuối cùng cũng phải trao nữ nhi của mình cho người mình
yêu nhất, muốn y chăm sóc cho nữ nhi của bọn họ nhưng là Dung Tố Y đã quên mất
một Liễu Nhàn, đã quên mất những hài tử khác của Lạc Vũ Anh….
Để rồi, cho
đến ngày hôm nay, bí mật mà Lạc Khanh Nhan định chôn vùi mãi mãi vì phẫn nộ mà
thốt ra, khiến cho Lạc Vũ Anh day dứt một đời….
“ Dung… Tố
Y….” Lạc Vũ Anh thì thào…
Tình thâm
duyên thiển, còn lại chỉ là… day dứt không nguôi….
Lạc Khanh
Nhan nhìn Lạc Vũ Anh, nước mắt rơi như mưa, khẽ mím môi, cố nén đi đau xót u uất
trong lòng. Xin lỗi mẫu thân, nếu không là bất đắc dĩ ta sẽ không đem chuyện
này nói ra. Lúc trước mẫu thân giao túi gấm cho nàng, dặn dò cẩn thận chỉ được
đưa nó khi mà Lạc Vũ Anh sắp mất mà thôi. Mẫu thân, ngài một đời vì người nam
nhân này, yêu không hối không oán, sợ phá vỡ hạnh phúc hiện tại của ông ta,
có.. đáng hay không….
“ Lạc Vũ
Anh…! Đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng, ta cầu xin ngài, nể tình mẫu
thân của ta, đừng… hủy đi hắn!!” Lạc Khanh Nhan nhẹ giọng nói
“ Ta…” Lạc
Vũ Anh ngẩng đầu nhìn Lạc Khanh Nhan, không thốt thành tiếng
Một bên là
người y yêu, là nữ nhân của bọn họ, người mà y đã bỏ quên mấy mươi năm…
Một bên là
ái thê, là nữ nhi mà y sủng ái nhiều năm như vậy….
Nhìn đôi mắt
của nữ hài tử, tĩnh mịch không chút giao động, Lạc Vũ Anh không dám nhìn thẳng….
Đầu ngón
tay run rẫy, vươn đến muốn đụng vào Lạc Khanh Nhan, nghẹn ngào thốt lên hai tiếng
xin lỗi. Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt tránh đi, trầm giọng nói : “ ta không cần
ngài xin lỗi, ta chỉ cần một lời khẳng định của ngài”
“ Là ngài
có lỗi với mẫu thân của ta, không phải là ta…”
Lạc Vũ Anh
vẫn trầm mặc, Lạc Khanh Nhan nhẹ cười, đôi con ngươi nhìn Lạc Vũ Anh, cũng đã
không còn hi vọng gì rồi…..
Bước đến
bên gốc cây, nàng ngồi xuống, bình tĩnh nhìn Lạc Vũ Anh, lạnh lùng nói : “ vậy
thì ngài thiêu luôn ta đi….”
“ Sao con lại
cố chấp như vậy chứ?!” Lạc Vũ Anh nặng nề lên tiếng
Lạc Khanh
Nhan cười nhạt : “ đơn giản bởi vì….”
“ Hắn, là
người duy nhất yên lặng bên cạnh làm bạn cùng ta”
“ Sẽ, tức
giận khi ta bị thương”
“ Sẽ, lo lắng
khi ta mệt mỏi”
“ Và, cũng
chỉ có hắn nói rằng sẽ cùng ta suốt cuộc đời này, không rời xa”
“ Hơn thế nữa…”
Lạc Khanh Nhan khẽ nhắm mắt “ ta đã hứa… sẽ bảo vệ hắn…”
Bình thản,
kiên định, dứt khoát…..
Lạc Vũ Anh
thực sự khó xử, không biết phải làm thế nào, hai hôm nay ngài giống như kẻ mất
hồn, hay thảng thốt giật mình, tối ngủ cũng thường giật mình tỉnh dậy, Liễu
Nhàn không khỏi lo lắng vô cùng. Nàng nhìn trượng phu của mình, thở dài : “ lão
gia, ngài vẫn do dự sao, Tích Nhi sắp không chịu được nữa rồi, lúc nãy ho ra
máu, lão gia! Thiếp thực sự lo lắng a”. Nói đoạn nước mắt cũng không khống chế
được nữa chảy ra….
Lạc Vũ Anh
nhìn thê tử chăn gối mấy mươi năm của mình, yêu nàng là điều không thể phủ nhận
nhưng y cũng … đã từng rất yêu Dung Tố Y
Yêu hai nữ
nhân! Lạc Vũ Anh cười khổ….
“ Phu
nhân!… ta…” Lạc Vũ Anh thở dài
“ Thiếp biết,
ngài là áy náy với Khanh Nhan, nhưng là… chỉ là một gốc lê thụ mà thôi, sau này
ngài muốn cho hài tử ấy gì cũng được, dù là cả cơ nghiệp này thiếp cũng không
nói một lời nhưng xin ngài, cứu… cứu nữ nhi của chúng ta đi….”
Lạc Vũ Anh
nhắm mắt, gật đầu…
Sau chuyện
lần này, ngài sẽ bù đắp cho nữ hài tử đó, dù là bất cứ chuyện gì…..
Nhưng là Lạc
Vũ Anh đã lầm
Có những
chuyện, không thể bù đắp lại được, vĩnh viễn không được…
Còn lại,
cũng chỉ là uất hận mà thôi….
Ba ngày
nay, Lạc Khanh Nhan không rời khỏi gốc Lê thụ dù chỉ là một bước, ngồi dưới gốc
cây, tâm bình thản đến kỳ lạ…
Những cánh
hoa trắng muốt, dường như rơi nhiều hơn, phủ khắp người nàng, trên mái tóc đen
huyền, và vạc áo trắng muốt…. tựa như lời tâm tình an ủi
Đầu ngón
tay chạm nhẹ vào cánh hoa, chợt cười nhẹ…
Yên tâm! Ta
đã hứa bảo vệ ngươi, nhất định… sẽ bảo vệ ngươi….
Đêm nay, thật
là đẹp
Vầng trăng
khuyết mờ ảo, tỏa một thứ ánh sáng huyễn hoặc, những vì tinh tú lấp lánh trên
màn đêm đen tối
Gió hiu hiu
thổi, thanh âm côn trùng, văng vẳng… thật khiến cho người ta cảm thấy nhẹ lòng
nhìu lắm
Nhưng là,
không khí yên tĩnh đó, đã bị phá vỡ rồi….
Lạc Khanh
Nhan nhìn Lạc Vũ Anh, chậm rãi nói : “ cuối cùng, đây là lựa chọn của ngài
sao?!”
Lạc Vũ Anh
không dám nhìn thẳng Lạc Khanh Nhan, quay đầu ra hiệu cho đám người hầu, đưa Lạc
Khanh Nhan về phòng
Lạc Khanh
Nhan nắm chặt lấy chuôi kiếm, tuốt kiếm khỏi vỏ, gằn từng tiếng : “ chẳng phải
ta đã nói, muốn hủy hắn, trước hết phải bước qua xác ta ?!”
Lạc Khanh
Nhan học võ….
Không giống
nữ nhi khác, thích cầm kỳ thư họa, nhảy múa thiêu thùa, nàng duy độc hứng thú,
chỉ có võ học.
Mười tuổi,
tình cờ được một cao nhân chỉ điểm một hai, bốn năm luyện võ cho đến nay, cũng
được một chút thành tựu song đối phó với một hai kẻ tầm thường thì dư sức nhưng
đối với lão đạo sĩ – một kẻ già đời trong chốn giang hồ thì sức lực quả thật
không đủ….
“ Tiểu công
tử, đắc tội rồi!” lão đạo sĩ cười cười, điểm huyệt Lạc Khanh Nhan đưa cho hai
gã sai vặt. Lạc Khanh Nhan không cử động được, đôi con ngươi đen thăm thẳm nhìn
lão đạo sĩ, như là… muốn ghi nhớ thật kỹ khuôn mặt kia. Đôi con ngươi bình tĩnh
vô ba, không oán, không hận, vô cảm xúc….
Lão đạo sĩ
làm một loạt động tác, vài chiếc bùa hình thù kỳ quái, dán lên thân cây, sau đó
cho người, châm lửa….
Đám hỏa diễm
rực cháy, lửa càng lúc càng lớn…..
Chợt…. gió
thổi mạnh….
“ Dung Phượng
Ca…”
“ Dung Phượng
Ca………”
Lạc Khanh
Nhan hét lớn, thanh âm khản đặc….
“ Chạy đi…”
Ngươi……có
thể chạy được không…..
Nhan Nhan
biết không, yêu thụ không thể rời khỏi nguyên hình của mình trong vòng bảy bước,
cho nên Phượng Ca cũng chỉ ở đây một mình mà thôi, rất lâu… rất lâu, thật là buồn
Chỉ khi
trăng tròn, thiên địa linh khí dày đặc, Phượng Ca mới có thể cách xa nguyên thần
của mình nửa dặm, nhưng thời gian không nhiều đâu….
Như là đáp
lại tiếng thét của Lạc Khanh Nhan, gốc lê thụ khẽ động….
Cả một trời
hoa rơi trắng muốt, như là khuynh tẫn tất cả sức lực, nở rộ…….
Âm ĩ, là tiếng
than nho nhỏ, nức nở… như là một tiểu hài tử oán giận….
“ Thật nóng
quá…!! Nhan Nhan…. nóng quá…”
“ Phượng Ca
đau quá…. Rất đau……….”
Lửa, càng
lúc càng lớn…..
Mà không biết
tự lúc nào, đôi con ngươi đen thăm thẳm tĩnh mịch kia, lưu lại cũng chỉ là lửa,
rực cháy, yêu diễm….
Như một nguồn
sức mạnh bùng nổ, phá tan huyệt đạo, Lạc Khanh Nhan đánh bay hai gã sai vặt, chạy
đến gốc cây, muốn lấy đi lá bùa trên đó, lại bị gã đạo sĩ không chút lưu tình
đánh một chưởng, bay ra ngoài….
Lạc Vũ Anh
kinh hãi, vội vàng chạy lại đỡ lấy…….
Lạc Khanh
Nhan đẩy Lạc Vũ Anh, nhếch miệng cười……..
Tiếu dung
tràn đầy thị huyết, khiến cho Lạc Vũ Anh tâm trầm xuống
Thanh âm của
gốc lê thụ đã im bặc từ lâu……
Lửa, như nuốt
gọn cả một gốc cổ thụ to lớn………..
Lão đạo sĩ,
đứng trước ngọn lửa, ánh sáng bập bùng phản chiếu gương mặt, thần thái tràn đầy
tham lam của lão
Lửa, dần dần…
nhẹ dần…….
Cả một gốc
cây mấy ngàn năm, hoàn toàn đổ sập xuống……
Cánh hoa,
trắng muốt, vẫn rơi….
Lác đác,
cũng chỉ vài hoa…..
Lão đạo sĩ
thỏa mãn cười, thu lấy nguyên đan của yêu thụ, quay đầu nhìn Liễu Nhàn nói : “
chúc mừng phu nhân, yêu thụ đã chết, bệnh của tiểu thư sẽ nhanh chóng hồi phục.
Nói xong phất tay áo rời đi….”
Trời, đã
không còn đẹp nữa rồi
Mây đen ùn
ùn kéo đến, những hạt mưa nặng trịch rơi xuống….
Đám lửa
khói còn xót lại, cũng bị mưa cuốn trôi đi, chỉ còn một đống hoang phế….
Đám người
đã rời đi, Liễu Nhàn vội vã đến thăm Lạc Mộ Tích, còn Lạc Vũ Anh đứng đó muốn đỡ
dậy Lạc Khanh Nhan, nhưng Lạc Khanh Nhan không có ý định để cho vị ‘phụ thân’
kia đụng đến nàng
“ Đi đi….”
Lạc Khanh Nhan khàn khàn lên tiếng…
“ Khanh….”
Lạc Vũ Anh muốn nói gì thêm nhưng đổi lại cũng chỉ là ánh mắt lạnh lùng của Lạc
Khanh Nhan
“ Câm miệng,
Lạc Vũ Anh! Từ hôm nay về sau, ta với ngài tuyệt không liên quan, thù này ta nhất
định sẽ trả, tuyệt đối không buông tha cho bất cứ ai….” Lạc Khanh Nhan cười lạnh,
gằn từng câu từng chữ
Lạc vũ Anh,
đứng trong mưa… rất lâu………
Yên lặng
nhìn bạch y nhân kia, ngồi đó, không chút động đậy
Mãi cho đến
khi, Liễu Nhàn chạy đến nói Liễu Mộ Tích đã tỉnh, mới hốt hoảng chạy đến phòng
của Liễu Mộ Tích
Mưa, vẫn cứ
rơi, cứ rơi……
Vươn tay ôn
nhu chạm vào đống phế tích kia, Lạc Khanh Nhan nở nụ cười
Cười…….
Thanh âm,
chợt nghẹn ngào đi lên
Dung Phượng
Ca…
Dung Phượng….
Ca…
Ngươi… đi
đâu rồi….
Ta ….không
tìm thấy ngươi
Làm sao…
bây giờ…
Nàng, đã
khóc….
Nước mắt,
hòa cùng mưa, rơi rất nhiều…..
Đắng
chát……….
Mười bốn tuổi,
rốt cuộc nàng cũng đã học xong, thế nào là hận. Và cũng đã nếm thứ, thế nào
là…. Đau đến không thở nổi
Một ngụm
máu phun ra, nhanh tức khắc đã bị nước mưa cuối trôi đi
Vươn tay
lau đi khóe miệng, Lạc Khanh Nhan đứng dậy, bước chân lảo đảo….
Từ sau đêm
hôm đó, Lạc Khanh Nhan mất tích, Lạc Vũ Anh huy động tất cả lực lượng tìm kiếm
nhưng vô ích, dường như Lạc Khanh Nhan biến mất khỏi thế gian này vậy……