Ads
Lê hoa lại
khai rồi lại tẫn
Đông qua
xuân đến hạ về thu lại chập chờn sang
Nhân sinh,
tựa như một giấc mộng
Thoắt đó, lại
là mười năm nữa trôi qua……..
Mùa thu năm
nay dường như đến sớm quá, lê hoa đã nở rộ cả rồi
Bầu trời
đem huyền bí, cũng là vầng trăng non mở ảo, cũng là những vì tinh tú tấp lánh
trên tấm lụa đen thiên nhiên…..
Tể tướng phủ,
không náo nhiệt như những phủ đệ quan lại khác, lúc nào cũng lạnh thanh, tràn
ngập lãnh hương hoa lê, và tiểu đình trong vườn là nơi duy nhất tướng gia đến
Khắp nơi
trong vườn, đèn lồng rực rỡ…..
“ Khụ khụ….”
Tiếng ho khản đặc, Lạc Khanh Nhan mệt mỏi tựa lưng vào cột đình, máu từ trong
khóe miệng cứ liên tục tuôn ra, lau đi sắc đỏ quá mức yêu diễm kia, Lạc Khanh
Nhan khẽ nhắm mắt, mái tóc đen huyền rũ xuống. Người chỉ ba mươi bốn tuổi thôi,
nhưng thần thái sao mà mỏi mệt quá
Đôi con
ngươi mở ra, không có tĩnh mịch, không có lạnh lùng, họa chăng còn lại cũng là
mê mang, tràn ngập đau thương
“ Nhan
Nhan….” thanh âm văng vẳng vọng lại, Lạc Khanh Nhan quay đầu nhìn lại, dưới tán
Lê hoa, những cánh hoa trắng muốt rơi lả tả, lam y thiếu niên, bạch phát tử
mâu, nhoẻn miệng cười…..
Thiên ngôn
vạn ngữ, chợt ứ đọng nơi cổ họng, khó khăn vươn tay bước lại gần nơi ấy….
Hoa vẫn
rơi, lãnh hương vấn vít nơi chóp mũi nhưng là ảo ảnh chợt tan, còn lại chỉ là
cánh tay vẫn còn dang dở trên không trung
Mâu quang,
một thoáng mông lung, như là có nước tràn ngập đôi con ngươi tĩnh mịch ấy….
Đầu ngón
tay run rẫy, chạm vào thân Lê hoa, ánh mắt là nhu tình tha thiết, là quyến luyến
khó buông….
Lê hoa, ta
đã trồng nhiều như vậy….
Hà cớ gì,
ngươi…. Vẫn không xuất hiện đâu….
Dung Phượng
Ca…..
“ Khụ…khụ….”
Máu lại tiếp tục chảy, bước chân mệt nhọc quay lại tiểu đình
Bàn nhỏ, một
bức tranh
Dung nhan
người trong họa, phải mất rất nhiều năm, mới có thể vẽ thành, bởi vì Lạc Khanh
Nhan phải mất đến mười lăm năm để học vẽ, chính tay vẽ một bức bích họa duy nhất….
Tay, ôn nhu
chạm vào khuôn mặt người trong tranh, nhẹ nhàng mơn trớn
Ta nhớ
ngươi lắm…..
Vô thức,
tay kia siết chặt túi gấm đeo trên cổ……
Đầu áp vào
bức tranh, gió vẫn nhè nhẹ thổi, hương hoa vẫn thoang thoảng đâu đây và từng
cánh hoa trắng muốt ấy, vẫn cứ rơi điều….
Ánh mắt mệt
mỏi, dần dần khép lại, trên môi máu đã khô…..
Vương vấn
đâu đây, là tiếu dung ôn nhu như nước
Một giọt nước
mắt, từ trong khóe mắt, lăn dài xuống đôi gò má trắng bệch, rơi nhẹ xuống bức
tranh
Túi gấm người
đeo trên cổ, chợt lóe ánh sáng, thứ ánh sáng xanh huyễn hoặc, rồi lớn dần, lớn
dần. Túi gấm mở ra, viên nguyên đan lăn trên bàn nhỏ, chạm vào bức tranh, tiểu
đình rực sáng….
Người trong
phủ thấy vậy, vội vã chạy đến, khi đến nơi thấy tướng gia của bọn họ, nằm trên
bàn, lại gần mới thấy tướng gia tự bao giờ, đã không còn hơi thở nữa rồi. Một
trong những người chạy đến, kinh ngạc thấy người trong tranh, lam y nhân ánh mắt
như là…. Muốn khóc…
Hai hàng
thanh lệ, lặng lẽ rơi….
Hoảng thần,
lắc lắc đầu, người kia nhìn lại mới thở phào nhẹ nhõm, có lẽ chỉ là ảo giác mà
thôi….
Đêm hôm ấy,
lê thụ của đế đô, một đêm như là khuynh tẫn hết sức lực, nở rộ tất cả, hoa bay
đầy trời, phiêu linh man mác bi ai, một nỗi buồn u uất tràn ngập, sắc trắng
thánh khiết kia, nay chỉ còn là tang thương bất lực…..
Cả đế đô
tràn ngập trong những cánh hoa trắng muốt, chỉ một đêm ngắn ngủi ấy thôi gần
hai ngàn gốc Lê hoa trong tướng phủ héo rũ, một gốc cũng không còn sống….
Hoa sinh
người sinh
Người đi,
hoa cũng héo hon
Hoa vì người
mà khai
Hoa vì người
mà tẫn…..
Hay là người
vì hoa mà sinh…….
Người vì
hoa mà tử…….
Một đời đại
hiền tướng, mười lăm năm vất vả chính sự, quốc thái dân an, qua đời vừa lúc ba
mươi bốn tuổi, đế thương tiếc đau lòng không thôi, đổi niên hiệu thành Hoài
Khanh, đại thần tiễn đưa, cả nước đồng tang ba ngày…..
Một đời người,
đến vội vã, đi cũng vội vã
Đến cuối
cùng, còn lại ai cùng người chung sinh tử……
Hai trăm
năm sau….
Huyền Vũ quốc
Hoàng đô
Thiên hạ đệ
nhất tửu lâu – Túy Phi lâu
“ Các vị,
hôm nay tại hạ mua được một bức tranh quý, xin mời các vị chiêm ngưỡng!” chưởng
quầy của Túy Phi lâu, là một kẻ già đời trong chốn thương giới, làm việc khéo
léo, có thể nói là một trong những nhân vật phong vân trong cái chốn phồn hoa
Hoàng đô này
“ Hảo, chưởng
quầy, ngài xưa nay vốn chẳng để ý đến văn thơ, thi họa sao, lần này sao lại đổi
ý vậy…” một người khách quen thuộc trong lâu, bật cười nói, thái độ sang sảng
mười phần hảo phóng
“ Hì hì, tại
hạ quả thật không có hứng thú với các bức tranh cho lắm, nhưng bức họa này quá
đỗi đặc biệt, khiến cho tại hạ không thể không mua a…” chưởng quầy nở nụ cười,
nói đoạn vỗ vỗ tay, hai tiểu nhị trong tửu quán, mang đến một cái giá treo
tranh, trên đó móc một bức họa cuộn tròn. Chưởng quầy cầm lấy đầu dưới của cuộn
họa, kéo xuống….
Tức thì những
thực khách trong tửu lâu phải tròn mắt kinh ngạc….
Bức họa đã
cũ vàng, có lẽ là đã rất lâu rồi, vết hoen ố nơi một vài góc vẫn còn đó…
Nhưng là,
người trong tranh….
Một đầu tóc
bạc thật dài, xỏa cả bờ vai, phủ đến chấm đất
Lam y thanh
nhã phiêu dật
Ngũ quan
hoàn mỹ như điêu khắc
Tử mâu lưu
chuyển câu hồn cười….
Người trong
tranh, đôi môi như là nhẹ nhàng mỉm cười, quang hoa lưu chuyển….
Thật là đẹp!
đẹp không thể diễn tả thành lời
Rốt cuộc,
người vẽ nên bức tranh này phải mất bao nhiêu tâm tư tình cảm mới có thể vẽ nên
bức tranh sống động tràn đầy thần thái như thế
“ Hảo, hảo…
thật là mỹ đến kinh tâm động phách…..” những thực khách trầm trồ khen ngợi. Dù
người trong tranh, có lẽ chỉ là tưởng tượng mà thôi, nhưng là thần thái, dáng vẽ
kia điều mang theo phong vận, như là….
Mọi người
còn đang bàn tán, tán thưởng về bức họa thì một giọng nói thanh lãnh, lạnh nhạt
vang lên : “ bức tranh này, ta muốn!!” tức thì mọi thực khách quay về phía người
phát ra tiếng nói. Chỉ thấy người này, hắc y bào lãnh mỹ, đôi hoa đào mắt tràn
đấy sắc bén, hàng chân mày tràn đầy anh khí kia nữa, điều khiến cho mọi thực
khách trong tửu lâu, phải cúi đầu kính sợ
Người này,
không ai khác chính là thiên hạ đệ nhất chiến thần tướng quân, đánh đâu thắng
đó, lấy một địch trăm được đế ân sủng đặt cách trở thành nữ tử đầu tiên bước vào
triều làm quan, lại là nắm giữ binh quyền của cả hoàng triều này, khiến cho
không biết bao nhiêu đấng mày râu phải cúi đầu xấu hổ…
“ Tướng
quân, này… bức họa…” chưởng quầy cười cười, nhanh như cắt chạy ra tiếp đón vị
tướng quân được tất cả con dân trong thiên hạ kính nể, nhất là phái nữ. Có thể
nói, vị nữ tướng quân này, dung mạo tuấn mỹ còn hơn cả nam nhân, kinh tài tuyệt
diễm chính là tình lang trong mộng của tất cả nữ tử trong thiên hạ a, nhưng tiếc
thay, tiếc thay….
Hắc y nhân,
bước chân thong dong trầm ổn, gương mặt lãnh tuấn lạnh lùng, không để ý đến
thái độ của chưởng quầy Túy Phi lâu, cứ liên tục bước về hướng bức tranh
Lạc Khanh
Nhan nàng sống cho đến nay, đã hơn hai mươi năm nhưng chưa bao giờ có cảm xúc
dao động như ngày hôm nay. Mười lăm tuổi kham cả một gia tộc, vì báo thù cho phụ
mẫu mà lập khế ước với đế vương, cầm quân đánh giặc, bảy năm đẫm huyết chiến
trường, bao nhiêu lần ra vào sinh tử, chưa từng có chút sợ hãi hay bất cứ cảm
giác nào trong lòng, như là nàng sinh ra bị lấy mất đi cảm xúc vậy. Cho đến
ngày hôm nay….
Một cái liếc
mắt, chỉ là một ánh nhìn kia thôi….
Trái tim
rung động đến kỳ lạ…
Là, nghẹt
thở đau đớn
Là, thổn thức
đến nhói lòng
Như là, mê
mê thực thực…
Dưới tán lê
hoa trắng muốt, hoa bay đầy trời
Lam y, bạch
phát, tử mâu…
Nhoẻn miệng
cười…..
Như là, đã
trôi qua đi mấy đời người, thương hải cũng đã hóa tang điền
Còn lại
cũng là….
Tương tư tận
xương…..
“ Tướng
quân?!” Chưởng quầy lên tiếng, kéo lại thần trí của Lạc Khanh Nhan. Thu hồi mọi
cảm xúc, Lạc Khanh Nhan vươn tay lấy đi bức tranh, động tác nhẹ nhàng như chạm
vào báu vật trân quý nhất thế gian, vẫy vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ đưa ngân
lượng cho chưởng quầy, sau đó xoay người bước đi….
Đến khi chưởng
quầy sực tỉnh lại, người cũng đã đi, tranh cũng không còn, chỉ là trong tay của
y có một tờ ngân phiếu. Mở ra mới lắp bắp kinh hãi với con số ghi trong đó
Mười vạn lượng….
Xưa nay, dù
là đệ nhất kỳ họa của Họa thánh, cũng chỉ đáng giá nhất vạn lượng, nay vị tướng
quân này bỏ ra con số gấp mười lần như thế chỉ để lấy cuộn họa vô danh này
không khỏi khiến cho chưởng quầy nghi hoặc. Dẫu như thế nào chăng nữa, dù bức họa
đó có xuất sắc như thế nào cũng không đến mức để cho vị tướng này…. a!! mà
thôi, mà thôi… chuyện buôn bán lần này, y thật sự có lời, còn là lời lớn à
nha….
Lại nói đến
chuyện Lạc Khanh Nhan mang bức tranh về phủ, mỗi ngày điều ngắm nhìn, cũng
không cảm thấy chán ngán. Càng nhìn lại càng thấy bức họa kia thật là quen thuộc,
quen thuộc đến mức như chính nàng đã vẽ nên nó vậy. Lạc Khanh Nhan cười khổ,
xưa nay nàng vốn đâu có biết vẽ tranh a, có lẽ là dạo này binh bộ công việc quá
nhiều nên nàng mắc chứng hoang tưởng chăng?!
Đầu ngón
tay chạm rất nhẹ vào dung nhan của người trong họa, Lạc Khanh Nhan khẽ thở dài
: “ ngươi… rốt cuộc là ai đâu?!” Hà cớ gì, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt ấy, thần
thái ấy, nàng sẽ cảm thấy đau đến không thở nỗi nhưng lại luyến tiếc không nhìn….
Thế gian điều
biết, vị chiến thần tướng quân của bọn họ, lạnh lùng tàn khốc, giết người không
gớm tay, ngay cả đế vương cũng nể vị tướng quân ấy ba phần, song tướng quân rất
được lòng dân chúng, dân tâm chính là hướng về nàng. Bởi lẽ, khi chiến loạn liên
miên, nhân dân đồ thán, không biết bao cảnh tang thương ly biệt, không biết bao
cảnh mẹ già tiễn con ra chiến trận, vợ hiền chờ chồng về và con thơ phải lìa xa
cha của mình. Trong cái cảnh loạn lạc ấy, máu chảy đầm đìa, ngoại xâm quá mạnh,
khát máu, đi đến đâu cũng gây chết chóc, nữ tử thì bị hãm hiếp, già trẻ thì bị
giết, cướp bóc. Chỉ ngắn ngủn ba năm loạn lạc ấy thôi, Huyền Vũ quốc suy sụp
hoàn toàn, tưởng chừng sẽ mất đi thì xuất hiện một người
Lạc gia từ
xưa đến nay, mỗi đời điều làm tướng, trấn thủ thành trì, nhưng khi giặc đến, vì
thủ thành mà toàn bộ Lạc gia từ trên xuống dưới, điều chết không còn một người,
ngay cả một con chó cũng không tha. Cũng may Lạc Khanh Nhan khi đó bái sư học
võ cao nhân mới thoát được kiếp nạn này, mười lăm tuổi đối mặt với cảnh phụ mẫu
song vong, Lạc Khanh Nhan khi đó một giọt nước mắt cũng chẳng thể rơi. Cầm lấy
binh quyền của phụ thân, huy động dân chúng, bảo vệ Thanh Hoa thành
Bề ngoài giống
như là thiếu niên, nên ít ai biết được thân phận thực sự của nàng, trong vòng nữa
năm với sự quyết tâm của dân chúng cùng chiến lược đúng đắn của nàng, Thanh Hoa
thành giữ được….
Người của Lạc
gia, sinh ra chính là sống vì chiến đấu, có chết cũng chết trong sa trường
Lập khế ước
với Đế vương, lấy ba mươi vạn binh lính còn xót lại lúc bấy giờ, đối chọi với gần
trăm vạn hùng binh của kẻ xâm lược. Trong vòng bốn năm chinh chiến sa trường,
đoạt lại mười hai thành trì giặc đã cướp, trảm đầu mười ba vị tướng giặc, giết
chết mười vạn binh lính cùng bắt được năm vươi vạn tù binh, cuối cùng Huyền Vũ
quốc lấy lại toàn bộ lãnh thổ của mình, giặc thất bại
Đóng binh ở
biên cương thêm ba năm, không một đất nước, quốc gia nào xâm chiếm. Từ đó cái
tên Lạc Khanh Nhan vang vọng khắp Huyền Vũ, nổi danh khắp đại lục, khiến cho tất
cả nam nhi phải cúi đầu xấu hổ. “ Nữ tử thì như thế nào?! Chỉ cần là Lạc Khanh
Nhan muốn, dù có là nghịch thiên mà đi, cũng sẽ làm được”. Mười tám tuổi, đứng
trước toàn bộ binh quyền Huyền Vũ, nữ tử ấy đã nói như thế, từ rày về sau trong
lòng binh lính Huyền Vũ, không có đế vương, không có hoàng quyền, không có binh
phù, chỉ có tướng quân duy nhất của bọn họ – Thiên hạ đệ nhất nữ chiến thần – Lạc
Khanh Nhan.
Năm mươi vạn
tù binh, Lạc Khanh Nhan không lập tức thả họ về nước, mà dùng ba tháng thời
gian điều năm mươi vạn tù binh ấy, khai hoang khắp lãnh thổ Huyền Vũ, nửa năm
ngắn ngủ, khai hoang được gần một trăm vạn mẫu thổ địa. Cuối cùng, lấy chín
trăm vạn cân lương thực, năm mươi vạn lượng hoàng kim cùng hiệp ước trong vòng
mười năm không xâm phạm lẫn nhau của hoàng đế Chu Tước đổi lấy năm mươi vạn
binh lính đó
Với điều kiện
trao đổi như thế, đế vương của Chu Tước quốc dù tức hộc máu cũng không thể làm
gì. Còn Huyền Vũ đế chỉ lạnh nhạt mỉm cười, âm thầm khâm phục. Vị nữ tướng quân
này, không những bày binh bố trận như thần, mà bản chất gian thương cũng thật
khiến cho người ta không rét tự run
Bảy năm
ngoài biên cương cuối cùng cũng quay về cố thổ, ngày hôm sau dạo phố bước vào
Túy Phi lâu mới gặp được bức tranh kia, khiến cho vị tướng quân lạnh lùng xưa
nay vô cầu chợt có hứng thú kỳ lại với Lê Hoa…
Hoàng cung
Ngự thư
phòng
Bàn cờ, ngồi
hai người, một long bào quý khí, giơ tay nhấc chân điều tràn ngập phong thái
hoàng gia. Người kia, hắc y lãnh mỹ, đôi con ngươi sắc bén, thần thái lạnh
lùng…..
Đế vương đặt
một quân cờ xuống bàn cờ mới ngẩng đầu nhìn vị hắc y tướng quân, chợt hỏi : “
trẫm cũng không biết, ái khanh cũng là kẻ yêu hoa”
Lạc Khanh
Nhan nhàn nhạt cười : “ thần xưa nay không tích hoa, cũng không thương hoa, chỉ
là…”
Chỉ là cảm
thấy thiếu thiếu cái gì đó mà thôi, cho nên mới tìm nhiều hoa Lê đến vậy.
“ Xưa nay,
mẫu đơn được xưng là vạn hoa chi vương, ai ai cũng phải thừa nhận, thanh liên
cao quý thanh nhã không hoa nào có thể sánh bằng, đào hoa diễm lệ xinh đẹp khiến
cho người ta ngây ngất….” Đế chậm rãi nói, chợt hồi tưởng lại, khi ấy….
Trong một lần
yến tiệc, sứ giả của các nước đến chúc mừng sinh thần đế vương, có một vị sứ giả
tặng cho Đế một chậu thất sắc mẫu đơn, ung dung hoa quý khiến cho đế vương rất
yêu thích, bèn làm một cuộc thơ bình luận về hoa. Tất cả các quan lại, ai nấy
điều muốn trổ tài, người thì khen tặng nét cao quý của mẫu đơn, người trầm trồ
sự thanh đạm của bạch liên, kẻ lại ca tụng nét diễm mỹ của đào hoa. Đế điều gật
đầu khen ngợi, cũng cho là đúng nhìn sang tướng quân, thấy nàng khẽ nhíu mày,
bèn hứng thú hỏi : “ không biết ái khanh có ý kiến gì?!” Quan lại điều tập
trung về hướng hắc y tướng quân
Lạc Khanh
Nhan ngẩng đầu nhìn Đế, đôi con ngươi tĩnh mịch xưa nay không chút gợn sóng, chợt
một thoáng nhu hòa lại, rồi nhìn sang chậu thất sắc mẫu đơn kia, nàng nói : “
thần, xưa nay không thương hoa, cũng không yêu hoa… nhưng Lê hoa thanh lãnh dịu
dàng, phảng phất chút gì đó mang mác bi thương…. Khiến cho thần…say…”
Cũng không
phải vì hoa, có lẽ là… vì người….
Người kia,
giống như đóa lê hoa nở rộ, thuần khiết biết bao…
Khi hoa tẫn
đi, như mơ như ảo, nàng thấy đôi con ngươi sóng sánh lưu chuyển ôn nhu của người
kia
Như là… ôn
tình tha thiết khó thốt thành lời…
Thật sự, mệt
mỏi…!! Lạc Khanh Nhan thở dài, từ ngày ấy… nàng cứ hay ảo giác như vậy đấy,
nhưng là ảo giác kia thật sự rất thật, rất thật…
Thoảng thoảng
lãnh hương lê hoa, hòa quyện trong gió, mỗi đêm nàng điều nghe thấy, không thể
nhầm lẫn được…
Đế vương sửng
sốt, đại thần quan lại cũng kinh ngạc nhìn vị nữ tướng quân kia…
Bây giờ nhớ
lại, Đế cũng không khỏi bật cười : “ khi đó, ái khanh vừa thốt ra, thật sự khiến
cho trẫm giật mình đấy!!” Lạc Khanh Nhan hạ một quân cờ đen, nhìn Đế nghi hoặc
: “ có chuyện gì mà bệ hạ lại giật mình”. Đế đặt quân cờ trắng, mỉm cười : “ bởi
vì lúc đó, ái khanh nói chuyện như là đang nhớ về ái nhân vậy….”
“ Vậy
sao…?!” Lạc Khanh Nhan than khẽ…..
“ Đúng vậy,
ái khanh năm nay cũng hai mươi hai tuổi, không biết đấng anh hào nào mới xứng
đáng cùng ái khanh sóng vai mà đứng đây?!” Đế như đùa như thật hỏi. Lạc Khanh
Nhan rũ xuống mi mắt, lạnh nhạt nói : “ người đó a…..”
“ Phải là…
Lam bào, bạch
phát, tử mâu….”
“ Ái khanh
nói gì cơ?!” Đế giật mình hỏi lại. Lạc Khanh Nhan chỉ lắc đầu đạm cười : “ thần
chỉ nói đùa thôi, việc đó bệ hạ không cần bận tâm làm gì, việc lập gia đình từ
bảy năm về trước thần đã không nghĩ đến”. Đế nghe thế, thở dài. Hoàng tộc nợ nữ
nhân này, cả Huyền Vũ quốc điều nợ nữ nhân này……
Năm tháng
thoi đưa, lại thêm ba mùa thu nữa trôi qua
Đế băng hà,
trị vì được hai mươi ba năm, thái tử lên ngôi, đổi niên hiệu thành Thuận Đức
Nay đất nước
đã hòa bình, bốn phía phát triển, Tân đế muốn lấy lại binh quyền, nhưng lại sợ
lòng dân không theo, binh lính không phục. Bèn ra chiếu chỉ, phong cho tướng
quân Lạc Khanh Nhan làm hậu. Binh quyền Huyền Vũ làm quà cưới. Lạc Khanh Nhan
nghe tổng quản thái giám tuyên chỉ, chỉ lạnh lùng mà nói rằng : “ Lạc Khanh
Nhan cả đời này, tuyệt không bước vào cung”. Nói xong phất tay áo mà đi. Đế giận
giữ, giam nữ tướng quân vào thiên lao
Dân tình
xôn xao, binh lính phẫn nộ….
Với tình trạng
như thế, tân đế cũng không khỏi lo lắng, bèn gọi thái sư cùng tể tướng bàn bạn
kế sách. Thái sư, nguyên lão hai triều thẳng thắng mà nói rằng : “ chỉ cần một
ngày còn Lạc tướng quân, Huyền Vũ nhất định bình an, nếu như không có Lạc tướng
quân, thì tuyệt đối không được” . Đế tự ái, quát khẽ “ đường đường một đấng nam
nhi há có thể thua một nữ nhân”
Tể tướng vuốt
mông ngựa, dâng kế sách : “ tướng quân tuy có công nhưng ngạo mạn kháng chỉ là
bất trung, sao lại không thể trừng phạt?!” Đế rất hài lòng. Thái sư giận dữ,
quay người bỏ đi, hôm sau nghị triều, dâng tấu sớ, cáo lão hồi hương….
Huyền Vũ mấy
năm lại đi mới ổn định lại dần dần, kinh tế đang lúc phát triển, nay cùng một
lúc tướng quân bị giam, thái sư lại cáo lão hồi hương không khỏi khiến cho dân
chúng thất vọng rất nhiều vào triều đình, vào tân đế…
Một tháng
sau, truy ra tướng phủ có dấu mật thư thông đồng với địch phản quốc, Đế giận dữ
cùng đau lòng vô cùng, phán Tướng quân phản quốc phải tru di tam tộc, niệm tình
công lớn tha chết, trả lại binh quyền. Với tình trạng như vậy, Lạc Khanh Nhan
chỉ bình thản cười, không nói cũng không có ý định tranh cãi
Nàng, đã mệt
rồi, binh quyền hoàng quyền, nàng điều không có hứng thú, muốn lấy lại chỉ cần
nói một tiếng, hà cớ gì phải bận rộn như vậy a….
Nhưng tin
này vừa truyền ra, dân chúng khó có thể chấp nhật được, mà trăm vạn binh lính
dưới tay Lạc Khanh Nhan, không một ai tin tưởng, có người đề nghị Lạc Khanh
Nhan phản, nhưng nàng chỉ lắc đầu cười : “ Hoàng gia dẫu có phụ ta, nhưng Lạc
gia không thể phụ cả thiên hạ này được”. Nàng không để ý đến thanh danh, nhưng
Lạc gia không thể không có. Lạc gia là niềm tự hào của phụ thân nàng, nàng
không thể hủy
Phủ tướng
quân
Đêm khuya
thanh vắng, văng vẳng đâu đây là thanh âm rả rích của côn trùng. Vầng trăng
tròn vành vạch, chi chít hàng ngàn vì sao, đêm nay quả thật rất đẹp a
Thư phòng
Chợt lóe
lên chút ánh xanh rồi nhanh chóng tắt đi, cũng may là không ai phát hiện
Bức tranh
kia, kỳ lạ thật, chỉ là một mảnh giấy trắng, còn người trong tranh đã đi đâu?!
Thấp thoáng
đâu đây, vạc áo xanh lam thanh nhã mờ mờ ảo ảo và mái tóc trắng muốt, cái này
vào lúc ban đêm quả thật dễ dọa chết người nha
“
Nhan…Nhan…” thanh âm như tiếng vọng, man mác như là u linh, lại tràn đầy cảm
tình trong đó, như là quyến luyến, như là.. ỷ lại, như là…. Nhu tình tha thiết
Hai trăm
năm, đã hơn hai trăm năm rồi, y đã ở trong bức tranh từ cái đêm mà Nhan Nhan của
y ra đi ấy, nguyên đan của y còn giữ lại một lũ hồn phách nhập vào bức họa mà
Nhan Nhan vẽ ra, nếu như không phải bức tranh kia nhiều chấp niệm, cố chấp đến
vậy có lẽ giờ khắc này y cũng không còn trên thế gian này rồi. Đợi chờ hai trăm
năm để gặp lại người, hôm nay cũng là đêm trăng tròn là lúc linh khí trong y thịnh
nhất mới có thể thoát ra ngoài, nhưng là Nhan Nhan của y… đâu rồi?!
“ Ta nói tiểu
yêu thụ a, sao ngươi dám bước ra ngoài, nguyên khí của ngươi yếu như vậy nếu
như để lũ câu hồn sứ giả phát hiện sẽ kéo ngươi xuống Diêm vương điện mất” bỗng
một giọng nói khàn khàn vang lên, già nua. Rồi lóe một chút, từ dưới đất chui
lên một lão giả râu tóc bạc phơ, nhưng hơi bị… lùn. Dung Phượng Ca mở mắt to
nhìn lão giả, rồi mới bật thốt lên : “ Thổ địa gia gia, sao ngài đến đây?!”
“ Ta đến để
nói cho nhà ngươi biết, tiểu tình nhân của ngươi đang ở trong địa lao rồi,
không có ở phủ đâu…” lão thổ địa nói
Dung Phượng
Ca khẽ cau mày : “ nhưng là,… Nhan Nhan sao lại bị ở đại lao kia chứ?!”
“ Thì vì
kháng chỉ chứ sao, không chịu lấy Hoàng đế, tiểu hoàng đế tức giận giam vào
lao! sau đó….” Lão thổ đại cười cười đùa giỡn.
“ Nhan Nhan
mới không lấy hoàng đế đâu, Nhan Nhan đã nói sẽ cùng Phượng Ca mãi mãi mà…”
Dung Phượng Ca bĩu môi nói. Hoàng đế đáng ghét, nhất định là thấy Nhan Nhan của
y quá đẹp cho nên mới giở thủ đoạn như thế, gì chứ! Nhan Nhan đường đường là đại
tướng quân mà sao lại đi phản quốc rõ ràng là tên hoàng đế chết tiệt ấy bày mưu
hãm hại, hủy thanh danh của Nhan Nhan
“ Thổ địa
gia gia, ta phải đi tìm chứng cứ chứng minh Nhan Nhan vô tội…” Dung Phượng Ca
kiên quyết nói
“ Không được
đâu, thứ nhất đây là đế vương bày trò hãm hại, tuyệt đối không để lộ sơ xót thứ
hai….” Lão thổ địa nhìn Dung Phượng Ca mới thở dài : “ nguyên khí của ngươi yếu
như vậy, không thể đi ra ngoài quá lâu, sẽ bị hai vị hắc bạch vô thường bắt được,
ngươi đã trốn ở thế gian này suốt hai trăm năm rồi…”
“ Như vậy!
phải làm sao bây giờ…” Dung Phượng Ca miếu máo nói, y không thể đứng nhìn Nhan
Nhan thanh danh bị hoàng đế hủy hoại hết. Hay là… Dung Phượng Ca tủm tỉm cười
nhìn lão thổ địa nói : “ hay là ta sẽ nhập vào Hoàng đế, ra lệnh thả Nhan
Nhan?!”
Tuyệt đối
không thể, lão thổ đại lớn tiếng nói : “ dù hoàng đế hiện giờ không phải là
chân long thiên tử đích thực nhưng cũng có long khí, đối với ngươi sẽ không tốt,
nếu như sơ suất thì chút ít nguyên khí còn lại của ngươi cũng không còn khi đó
nhất định sẽ hồn phi phách tán”
“ Vậy… còn
cách nào khác sao?!” Dung Phượng Ca ão não vô cùng, bây giờ với tình trạng của
y quả thật đủ vô dụng, không giúp được gì cho Nhan Nhan hết, làm sao bây giờ…
làm sao bây giờ, còn hai ngày nữa là kết án rồi, Nhan Nhan sẽ bị đày ra biên
cương, mà nghe nói bị đày nhất định sẽ rất cực khổ, rồi… rồi bị hành hạ… càng
nghĩ càng cảm thấy lo lắng, Dung Phượng Ca bay qua bay lại, cà lơ cà phất quả
thật mười phần u hồn dọa người
“ Chẳng còn
cách nào cả, dù sao chỉ bị đày ra biên cương, không chết được!” lão thổ đại trần
thuật. Với bản lĩnh của nha đầu đó thì trốn thoát cũng chả có vấn đề gì, chẳng
qua nha đầu đó dường như…. Dường như đã quá mệt mỏi rồi…
Lão thổ địa
nhìn Dung Phượng Ca, chợt thở dài, rốt cuộc thì hai tiểu hài tử này, đến khi
nào mới có thể … bên nhau. Rốt cuộc phải quan bao nhiêu năm, bao nhiêu đời người
nữa đây…..
Dung Phượng
Ca khẽ mím môi, hai bàn tay trắng nõn nắm chặt lại, như là quyết định một điều
gì đó, y bay vào lại bức tranh, lão thổ địa cũng chui lại xuống đất, tất cả yên
ắng như lại ban đầu
Hôm sau, tể
tướng phủ được người nào đó gởi đến một bức tranh. Tể tướng ngạc nhiên mở ra
xem, chợt ngã khuỵu xuống, gia nhân hốt hoảng đỡ dậy, một lát sau tể tướng tỉnh,
nói không có chuyện gì đừng làm phiền ngài
Lại ngày
hôm sau nghị triều, quyết định hình phạt cuối cùng cho tướng quân, thì tể tướng
bỗng dưng quỳ xuống trước đế vương, lớn tiếng nói
“….. Thần
xưa nay ghen ghét tướng quân là nữ nhi lại lập chiến chông hiển hách cho nên
nhân cơ hội xét nhà bày kế hãm hại tướng quân, mấy hôm nay thần nằm mơ thấy
tiên đế quay về trách mắng, vô cùng ân hận, nay xin thẳng thắng nói ra sự thật,
mong bệ hạ xét tướng quân vô tội, mọi tội lỗi thần xin chịu trách nhiệm…..”
Quan lại kinh
ngạc mà đế vương mặt mày xanh mét
Cuối cùng,
sau rất nhiều cuộc tranh cãi, thừa tướng bị giáng chức, trở thành bình dân, tướng
quân vô tội phóng thích, dân chúng vui mừng, binh lính thở phào nhẹ nhõm. Đứng
trên Kim loan điện, tướng quân lạnh nhạt giao lại binh phù nói : “ đất nước hòa
bình, thần xin trả lại binh phù, quay về cố hương, từ rày về sau tuyệt đối
không tham gia chuyện triều chính”. Nói xong lạnh lùng quay người đi, để lại Đế
vương thẩn thờ, y không nghĩ nữ nhân kia lại dễ dàng giao binh quyền đến như vậy
Nhưng… rất
nhiều triều thần tâm lạnh ngắt, ngay cả tướng quân xuất sinh nhập tử bao nhiêu
lần bảo vệ bình an quốc gia cũng bị Đế phủ phàng như vậy, huống chi bọn họ. Hơn
thế nữa, nhìn thái độ của tướng quân, thì có lẽ từ rày về sau dù cho quốc gia
có lâm nạn cũng tuyệt không liên quan đến tướng quân rồi. Không ít vị lão thần
lắc đầu thở dài nhìn tân đế. Cơ nghiệp mấy trăm năm của Huyền Vũ không lẽ sẽ sụp
đổ sao, có lẽ Tiên đế anh minh một đời, quyết định không sáng suốt nhất chính
là vị thái tử nối ngôi này
Lạc Khanh
Nhan quay về phủ, điều đầu tiên là chạy đến thư phòng, bức họa vẫn treo đó, lại
không thấy người trong tranh mới hốt hoảng gọi người, nhưng có ai nào biết?!
thư phòng của tướng quân xưa nay nếu không có lệnh ai dám bước vào?! Lạc Khanh
Nhan tâm lạnh ngắt, lạnh đến tái tê, nhìn chăm chăm vào bức họa….
Lại nói về
Dung Phượng Ca, sau khi bày trò nhập vào Tể tướng để xóa tội cho Nhan Nhan, dù
nguyên khí có hao tổn nhưng cũng không đến mức quá suy yếu, vội vàng quay về phủ
tướng quân nhưng là đang trên đường, bỗng dưng xuất hiện hai hắc bạch nhân, một
người quần áo trắng muốt mặt mày cũng trắng luôn nốt, người kia thì ngược lại,
từ đầu đến chân, cái gì cũng đen thui. Dung Phượng Ca hốt hoảng định tháo chạy
thì hắc vô thường nhanh chóng đưa tay ngăn lại, y nói : “ tiểu yêu thụ này,
ngươi đã chạy trốn hơn hai trăm năm rồi, cũng nên quay về là lúc…”
“ Ta… ta
không thể đi…” Dung Phượng Ca thanh âm cơ hồ là khẩn cầu
Bạch vô thường
lạnh nhạt nhìn Dung Phượng Ca, thanh âm không mặn không nhạt, hắn nói : “
nguyên khí của ngươi đã suy kiệt, nếu như còn cố chấp ở lại thế gian này thì có
lẽ ngắn ngủi một vài ngày, mà nhiều lắm một hai tháng, hồn siêu phách tán, vĩnh
viễn không thể luân hồi, có đáng sao?!”
Dung Phượng
Ca cắn môi, nhìn Hắc Bạch vô thường, kiên quyết gật đầu : “ đáng! Chỉ cần có thể
bên cạnh Nhan Nhan, dù là một khắc, một ngày cũng đáng….”
“ Không được,
ta nhận được ủy thác của lão thổ địa, không thể để cho ngươi bị tan đi hồn
phách được” Hắc vô thường lắc đầu, vươn tay : “ đi thôi, đi về cùng chúng ta,
có lẽ một ngày nào đó, tích đủ hồn phách, ngươi sẽ được luân hồi…”
“ Đến bao
giờ mới được kia chứ, người đừng lừa ta, năm đó lão đạo sĩ đánh tan hai hồn bảy
phách của ta, chỉ còn xót lại một phần hồn mà thôi, nếu như… nếu như kết cục là
vĩnh viễn không thể siêu sinh, ta thà… có thể bên cạnh Nhan Nhan, dẫu là một
ngày …” Lời vừa dứt, nhanh như cắt đẩy ra Bạch vô thường, thoắt chốc lại biến mất.
Hắc bạch vô thường vội vã đuổi theo….
Khi Dung
Phượng Ca chạy về tướng quân phủ, nguyên khí đang hao tổn dần, vội vã đi tìm Lạc
Khanh Nhan, ít ra trước khi mất đi, y cũng phải gặp được Nhan Nhan lần cuối ….
“ Nhan
Nhan…..” y hơi thở nặng nhọc dần, tay chống lấy thân cây Lê hoa trong phủ, la
lên, thanh âm văng vẳng đâu đây, như là tiếng…. chuông gió. Lạc Khanh Nhan
trong thư phòng, nghe thấy, hốt hoảng chạy về phía phát ra thanh âm…
Là ai… là
ai đang gọi nàng…
Hai tiếng
Nhan Nhan, thế gian này… ai có thể thốt ra….
Thanh âm
trong trẻo, tràn đầy quyến luyến nhu mộ kia, là của ai…
Nhớ quá….
Nhớ quá một
người…..
Khi mà Lạc
Khanh Nhan chạy đến, chính là thấy dưới tán Lê hoa, người kia
Lam bào, bạch
phát, tử mâu
Khẽ mỉm cười,
vươn tay nhìn nàng…
Trăm ngàn lời
muốn hỏi, ngàn vạn lời muốn nói, giờ khắc này đây, một thanh âm nàng cũng không
thể thốt ra
Tâm, nhức
nhối
Lòng, đau đến
nghẹt thở….
Vươn tay, đầu
ngón tay một thoáng run rẫy, thanh âm khản đăc, tràn đầy chua xót : “ ngươi….
Ngươi là ai?!” Từng bước, từng bước đi đến, bước chân nặng nhọc khôn cùng…. Chỉ
ngắn ngủi mấy bước ấy thôi, như là trôi đi qua mấy đời người, có chăng biển cả
cũng đã hóa thành nương dâu cả rồi
“ Nhan
Nhan… không biết sao?!” người kia không đáp chỉ nhẹ nhàng cười mà đáp lại
Ngươi là….
Người
là……………
Chợt, trên
không trung, xuất hiện hai luồn khói, một đen một trắng, bám lấy người người
kia, Lạc Khanh Nhan hốt hoảng chạy đến, đầu ngón tay, chỉ một chút, một chút nữa
thôi là có thể chạm đến, nhưng tất cả đã tan đi như là sương, là khói…
Văng vẳng
như vọng lại là thanh âm của hắn “…. Nhan Nhan….”
Hoa lê, lại
rơi, lãnh hương vẫn dịu dàng như vậy….
Lạc Khanh
Nhan, cánh tay vẫn còn đang dang dở trên không trung….
Cười, chợt
cười…
Nàng… còn
chưa chạm vào tay của hắn kia mà
Nàng… còn
chưa…. Nắm thật chặt lấy tay của hắn….
Ngươi, đâu
rồi… ngươi đã đi đâu
Ta… lại
không tìm thấy ngươi nữa rồi….
Dung…. Phượng
Ca….
Phượng…Ca……..
“ Ha hả…..”
Lạc Khanh Nhan ngồi bệch xuống đất, ngửa đầu lên trời, cười dài….
Tại sao, tại
sao lại như vậy…?! thế này đến thế khác, kiếp này đến kiếp khác, nàng cùng hắn…
chẳng thể đồng sinh hay sao?!…..
Vậy thì….
Cùng tử……
Được chứ?!…..
Thuận Đức
năm thứ tư, Nữ tướng quân đầu tiên của đại lục, chiến thần đánh đâu thắng đó.
Qua đời vừa lúc niên kỷ hoa hai mươi sáu tuổi, người đầu tựa vào gốc Lê hoa
trong phủ, an tường nhắm mắt, máu trên môi vẫn còn chưa khô, trên môi vẫn còn
vương lại nét cười, chỉ là… hàng chân mày kia vẫn nặng trĩu bi ai…
Dân chúng
bàng hoàng, khóc tang. Khi tiễn đưa, gần một trăm vạn binh lính quỳ lạy, tang lễ
còn huy hoàng hơn cả hoàng đế băng hà. Cả nước đồng tang bảy ngày. Cho đến nhiều
năm sau, mỗi khi nhắc về vị nữ tướng quân kia, dân chúng vẫn không thôi thổn thức,
quả thật là Thiên đố anh tài….
Thuận Đức
năm thứ tám, Chu tước cho năm mươi vạn binh lính tiến đánh Huyền Vũ, nhưng tiếc
thay lần này không có một Lạc Khanh Nhan đứng ra chống đỡ, cho nên ba năm ngắn ngủi,
Chu Tước chiếm hết Huyền Vũ, Đế thẹn với tổ tông, treo cổ tự vẫn. Trước khi kết
thúc cuộc đời của mình, Đế vẫn luôn hối hận một điều duy nhất chính là sự kiện
năm đó
Cuối cùng,
cả một thời đại Huyền Vũ quốc tồn tại suốt bảy trăm tám mươi chín năm kết thúc,
chôn cùng vị nữ tướng quân tài ba kia…..