Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 128: Chương 128: Chân mềm




Chỉ là nàng lại phát hiện một tình huống khả nghi khác, mạch tượng của hắn, tuy là hơi yếu đi chút, thân mình suy nhược đến thế này nguyên nhân căn bản cũng không phải ôn dịch như Phó thúc nói vừa rồi.

Những cái đó đều chỉ là suy đoán của nàng, còn cần chứng thực.

Trong mắt Phó thúc lóe lên ánh sáng mong đợi, khi con người đi đến chỗ cùng đường bí lối, tựa như người chết đuối thì trước mặt xuất hiện một đám lục bình [ bèo Tây], mặc kệ có thể bám vào hay không, đều muốn nắm chặt một tia hy vọng cuối cùng.

Vân Ngạo Tuyết sao lại không biết trong lòng Phó thúc suy nghĩ cái gì, chẳng qua hiện tại nàng cũng không thể hứa hẹn cái gì với ông ấy, chỉ là vòng quanh giường cùng nhà tranh nhìn một vòng, “Tiểu Chính nằm ở trên giường như vậy cũng không phải biện pháp, hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm, dìu đệ ấy ra ngoài hít thở không khí, đem đệm chăn phơi đi, ta trở về chuẩn bị chút dược liệu, buổi trưa một khắc lại đến.”

Vào đông ngày ngắn đêm dài, thời điểm ánh mặt trời mạnh nhất cũng vào buổi trưa, tuy rằng không hiểu được đại tiểu thư rốt cuộc muốn làm gì, lúc này Phó thúc đã không có lựa chọn, chỉ có thể nghe lời.

Những đại phu khác tới đây đều đã lắc đầu, bảo tiểu Chính chờ chết, mà đại tiểu thư chỉ là dò xét mạch tượng nhưng nghe ý tứ của nàng chính là tiểu Chính còn có thể cứu, cái này đã cho Phó thúc hi vọng cuối cùng, có lý gì mà ông ấy lại không đáp ứng, đi qua đi vội vàng đem tiểu Chính nâng lên.

Tuệ Nhi vẫn luôn ở cửa nôn nóng chờ đợi, thấy tiểu thư ra ngoài mới vội vàng đi lên đón, lời nói nhất thiết, “Tiểu thư, ngài có khỏe không?” Còn không đợi Vân Ngạo Tuyết nói chuyện, nàng đã thấy Tiểu Chính gầy trơ cả xương được Phó thúc dắt ra.

Tiểu Chính toàn thân không có hai lượng thịt giống như sứ giả Câu Hồn bộ mặt dữ tợn, vừa ra ngoài đã làm Tuệ Nhi sợ tới mức lùi lại vài bước.

“Tiểu thư…” Tuệ Nhi tuy rằng là một tiểu nha hoàn, cũng là người của phủ Thừa tướng, chưa từng gặp qua loại người chết vừa trắng vừa vàng như vậy, thật là gây ám ảnh tâm lí không hề nhỏ với nàng.

Thân mình mềm nhũn, nếu không phải Vân Ngạo Tuyết đỡ vội, nàng đã sớm một mông quăng ngã ngồi dưới đất.

“Đừng sợ, đệ ấy chỉ là sinh bệnh, ta hiện tại đi tìm dược, muội chiếu cố hắn cho tốt.”

Tuệ Nhi thấy hắn đã sợ hãi, càng không nói đến phải ở chỗ này chiếu cố hắn, lập tức sợ tới mức liên tục lắc đầu, bắt lấy cánh tay Vân Ngạo Tuyết, co rúm lại trốn về phía sau nàng, “Tiểu thư, nô tỳ muốn đi cùng người, không cần để một mình ta ở lại nơi này.”

Lời này từ trong miệng Tuệ Nhi nói ra còn mang theo tiếng khóc nức nở.

Vân Ngạo Tuyết thấy nàng thật sự sợ hãi, cũng không yêu cầu lại, gật đầu đồng ý.

Dặn dò Phó thúc chăm sóc tốt cho Tiểu Chính xong, chủ tớ hai người trực tiếp vòng ra phía sau núi.

Tuệ Nhi vẻ mặt ngốc đi theo đại tiểu thư, không hiểu được nàng rốt cuộc muốn làm cái gì.

“Tiểu thư, nơi này hoang sơn dã lĩnh, Cửu vương gia cũng còn chưa có tới, chúng ta có nên từ từ chờ ngài ấy hay không? Hơn nữa nô tỳ nghe nói có rất nhiều trùng độc, còn có sói đói cùng lợn rừng, đều là thứ ăn người, chúng ta vẫn nên trở về đi…” Tuệ Nhi dù sao cũng chỉ là một tiểu nha hoàn, chưa từng có tình huống cùng tiểu thư lên núi, tiểu thư lá gan lớn như vậy, chân nàng ấy lại càng ngày càng mềm.

Vân Ngạo Tuyết đương nhiên không có khả năng nghe nàng, “Phải trở về thì muội trở về, ta còn phải tìm dược liệu.”

Tuệ Nhi vừa nghe sợ tới mức không được, “Tiểu thư, Cửu vương gia mở ra tiệm bán thuốc lớn nhất Yến quốc, người nghĩ muốn cái gì không có? Nói thêm nữa lúc trước Phó thúc cũng không coi trọng người, người tội gì phải tự mình làm chuyện nguy hiểm như vậy chứ?”

Nàng ấy tuy rằng chỉ là tiểu nha hoàn, nhưng cách nhìn nhận sự tình vẫn rất rõ ràng.

Bụng người cách một lớp da, nhiều năm như vậy, Phó thúc sớm đã tách khỏi Vân gia, thời điểm thừa tướng trình bày chuyện này ở trước mặt bệ hạ cũng không có nói nhất định sẽ phải cứu mạng của ông ấy.

Mạng của đại tiểu thư mệnh so với mạng của bất luận kẻ nào trong bọn họ đều quý giá hơn, trăm triệu lần không thể có sơ xuất, chỉ cần biết rõ tình huống, không cần phải tự đem bản thân lây dính vào. Nàng biết tiểu thư rất có thiện tâm, nhưng nàng nhìn bộ dáng nam tử vừa rồi, cũng là một người sắp chết, đại tiểu thư không cần thiết cứu một người không thể cứu nổi.

Nghe Tuệ Nhi khuyên giải, Vân Ngạo Tuyết không có lên tiếng, tay phải dựng một cái lều dọc theo lông mày [ lấy tay che nắng], híp mắt nhìn về nơi xa xa, thanh âm nghe nhàn nhạt, lại kiên quyết dị thường, “ Muội không biết sao? Ta từ nhỏ đã có mệnh Thiên Sát Cô Tinh, dựa núi núi sập, dựa sông nước chảy, người khác e sợ tránh còn không kịp, ta cũng lười phải đi cầu người khác, vẫn là tự mình động thủ cơm no áo ấm tương đối tốt hơn.” [ dựa núi núi sập dựa sông nước chảy, dựa vào chính mình thì mới không bao giờ gục ngã. Ý nghĩa - con người không nên dựa vào tâm lý, luôn muốn sống dựa vào người khác, mà phải tự chủ, sống hết mình]

“Còn về Cố Phi Trì, nói là cùng một đường với chúng ta, nhưng dù sao hắn cũng là bào đệ của bệ hạ, hắn đi ngang qua sân khấu không quan hệ, nhưng chúng ta không được, nếu chúng ta đã tới, thì không thể thấy chết mà không cứu biết không?”

Nhìn gương mặt kiên quyết của Vân Ngạo Tuyết, Tuệ Nhi biết có khuyên thêm cũng không làm nên chuyện gì, chỉ có thể gật đầu đi theo.

Đường núi khó đi, Vân Ngạo Tuyết lại bước đi như bay, Tuệ Nhi phải cố hết sức mới không đến nỗi theo không kịp.

Chút đường núi này đối với người kiếp trước từng hoành hành sa mạc rừng rậm gió bão như Vân Ngạo Tuyết mà nói thật đúng chỉ như một bữa ăn sáng, chỉ là rốt cuộc cái phó thân mình này chưa từng chịu qua sóng gió to lớn gì, thể chất có chút yếu, mới đi đến giữa sườn núi cũng đã mệt đến thở hồng hộc.

Sau tiết sương giáng cỏ cây trong rừng khô vàng hơn phân nửa, thật vất vả mới tìm được vài cọng phiếm màu xanh lục để dùng, cũng bất chấp tỉ lệ đẹp hay không đẹp, Vân Ngạo Tuyết đem dược liệu nhổ đến tận gốc, vẩy qua bùn rồi cứ như vậy cầm ở trong tay.

Tuệ Nhi vẫn là lần đầu thấy đại tiểu thư lôi thôi lếch thếch không màng dáng vẻ tìm dược liệu như thế, trong mắt khó hiểu, “Tiểu thư, Tiểu Chính kia rốt cuộc là bị bệnh gì, Phó thúc nói không được nguyên nhân, nô tỳ cũng không thấy người hỏi cái gì, người làm sao lại biết dược liệu này dùng được?”

Vân Ngạo Tuyết xoay người lại đặt mấy cọng thảo dược vào trong tay rồi mới nói, “Nào có dễ dàng như vậy, bệnh tình của Tiểu Chính rất phức tạp, dược liệu căn bản có thể chân chính giải quyết còn chưa tìm thấy, trước tìm mấy cây dược tính tương tự đối phó khẩn cấp đi.”

Tuệ Nhi nhìn đơn giản trung thực, vậy mà vừa rồi còn hỏi ra mấy cái vấn đề có trình độ, thời đại này căn bản không có máy móc công nghệ cao nội soi ổ bụng, xem bệnh toàn dựa vọng, văn, vấn, thiết. [ nhìn, ngửi, hỏi, sờ]

Thời điểm vừa rồi nàng bắt mạch cho Tiểu Chính phát hiện bụng hắn hơi hơi phồng lên, thân thể gầy trơ cả xương toàn thân không có hai lượng thịt, duy chỉ có bụng lớn, bộ dáng xanh xao vàng vọt rất có thể là cảm nhiễm cổ trùng. [ giun/sán bụng]

Hơn nữa trong phòng tẩm ướt, vừa rồi nàng còn thấy mấy con rết đi tới đi lui tuần tra, rết là một trong ngũ độc trùng, cho dù là cắn người cũng sẽ có vết thương.

Chỉ là trên người tiểu Chính không có một chút miệng vết thương nào.

Càng kỳ quái chính là thân thể của Tiểu Chính càng ngày càng suy yếu, cho dù là bị độc trùng cắn cũng sẽ không bệnh không dậy nổi như vậy, trừ phi, là phát bệnh từ bên trong cơ thể!

Lúc ấy liền có một cái phỏng đoán lớn mật xuất hiện ở trong đầu nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.