Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 129: Chương 129: Cáo già




Đương nhiên bằng chứng có thể có cho ý tưởng của nàng chính là vừa rồi nàng còn phát hiện, ngay cả loài rết thích ẩm ướt cũng còn trốn tránh tiểu Chính, giống như là có thứ gì khắc chế nó, phải biết rằng động vật cũng rất có linh tính, còn có tính cảnh giác với nguy hiểm cao hơn cả con người, nàng rất hoài nghi rốt cuộc là thứ gì có thể làm cho một trong Ngũ Độc chi trùng nhìn thấy cũng phải tránh xa.

Ngay khi Vân Ngạo Tuyết đang đi vòng quanh núi để tìm dược, ở một gian phòng trong quán trà buôn bán ảm đạm tại trấn Thanh Khê, có hai người nam nhân đang ở cùng một gian dùng rèm vải ngăn cách nội thất đánh cờ.

Nơi này là một căn phòng nhỏ thanh tịnh, bày biện bên trong cũng cực kỳ đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, hai chiếc ghế nhỏ, đưa mắt nhìn lại sạch sẽ đến không có một tia bụi bặm, bên trên mặt tường dựa vào bên trong giường viết nghiêm chỉnh hàng chữ trắng trên nền đen Bàn Nhược kinh văn, bàn thờ Phật bên trong khói nhẹ vấn vít, nước sôi cuồn cuộn cạnh lò trà, nắp ấm trà cái bị khí nóng thổi loảng xoảng rung động.

Trên bàn cờ quân cờ trắng đen cũng đang chém giết thảm thiết, vừa lơ đãng là thua hết cả bàn cờ.

“Nghe nói ngươi lại đem sổ con đã đệ lên lấy về?” Ngón tay khô gầy như que củi, giữa ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp một quân đen, lão đã tìm được một chỗ đẹp, hạ tay xuống dưới, quân đen ổn định vững chắc cắt đứt đường ra cuối cùng của quân trắng.

Cờ nhìn như là hạ không chút để ý, lời nhìn cũng như là không chút để ý hỏi.

Tầm mắt hướng lên trên, người mở miệng nói chuyện, rõ ràng là một vị hoa thượng đầu trọc.

Mặc cho ai cũng không thể ngờ được, Nguyên Hoằng đại sư tuyên bố với bên ngoài vân du tứ hải, thế nhưng lại xuất hiện ở một nơi thâm sơn cùng cốc như vậy, cùng ông ấy đánh cờ không phải người khác, đúng là mấy ngày hôm trước phụng hoàng mệnh mà đến Cửu vương gia Cố Phi Trì.

Hai người đánh cờ, không đến thời điểm cuối cùng hươu chết về tay ai rất khó nói.

Cũng đã bị buộc đến tuyệt lộ, Cố Phi Trì giống như một chút cũng không hoảng hốt.

Mặc cho Nguyên Hoằng đại sư cho là nắm chắc thắng lợi, hắn vẫn như cũ ngưng thần tự hỏi, đối với lời ông ấy nói ngoảnh mặt làm ngơ, sau một lúc lâu, cờ trắng trong tay vậy mà lại đặt ở phía sau quân đen Nguyên Hoằng vừa hạ cách ba bước.

Đây là tử cục!

Còn không đợi Nguyên Hoằng nói chuyện, Cố Phi Trì lại liên tiếp ăn của ông ta sáu quân cờ đen, kết cục rõ ràng là phải chết, không ngờ lại khởi tử hồi sinh.

Một quân trắng của hắn thế nhưng có thể đem cục diện hoàn hảo của Nguyên Hoằng đánh đến quân lính tan tác, Nguyên Hoằng không nghĩ tới mấy tháng không thấy, cờ kỹ của Cố Phi Trì thế nhưng đã tinh tiến đến trình độ như vậy.

“Ngươi thua.”

Một quân cờ trắng cuối cùng đặt xuống, Cố Phi Trì cười như không cười, cầm ngọc cốt phiến làm bộ làm tịch quạt gió.

Nguyên Hoằng đánh cuộc chịu thua, chắp tay trước ngực, “A di đà phật, Cửu vương gia cờ nghệ tinh vi, Nguyên Hoằng hổ thẹn không bằng, kẻ sĩ ba ngày không gặp, đúng thật là lau mắt mà nhìn.” [ kẻ sĩ ba ngày không gặp - Đó là một ẩn dụ, ngay cả khi không gặp nhau trong nhiều ngày, nhưng người khác đã tiến bộ, tức là bạn không còn có thể nhìn mọi người bằng con mắt cũ]

Hai người cũng vừa là thầy vừa là bạn, lấy cờ nghệ kết bạn, ba ván thắng hai Cố Phi Trì thực sự thắng được thật xinh đẹp.

“Thế sự như ván cờ mới, đại sư ngoại trừ chúc mừng mặt ngoài, thì không có gì muốn nói thêm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.