Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 130: Chương 130: Dược Tính Mãnh Liệt




Còn không đợi Nguyên Hoằng đại sư nói tiếp, Cố Phi Trì lại thở dài một tiếng tiếp tục nói, “Lần này bổn vương đã đem tất cả Ý Nhân Thảo nhà kho hữu đều đưa tới, không biết một đoạn thời gian gần đây đại sư có nghe thấy tiếng gió gì hay không??”

Cố Phi Trì hỏi như vậy tự nhiên là có lý do của hắn, vốn dĩ nơi xuống ngựa của trấn Thanh Khê là tuyến đạo giao thông quan trọng nhất phía Tây Bắc, ban đầu buôn bán của quán trà này tốt đến nỗi ngày nào cũng phải dọn bàn đến tận đường cái mới có chỗ ngồi, chỉ là hiện giờ trước cửa lại có thể giăng lưới bắt chim, xem ra sự tình còn phức tạp hơn so với hắn tưởng tượng.

Giữa mặt mày hắn đều là nồng đậm lo lắng.

“Hiện tại Đại Yến thật vất vả mới phục hồi tinh thần lại, quốc khố hư không, rốt cuộc không chịu nổi nửa điểm sóng gió.”

Nếu như quốc khố không bạc, xui xẻo đầu tiên chính là hoàng thân quốc thích.

Cố Phi Trì vốn dĩ không phải đau lòng bạc, bạc không có có thể lại kiếm, nhưng là chiến sự thì khác, ngày lành của hắn có lẽ không còn.

Nguyên Hoằng đại sư lại đổ thêm trà cho hắn một lần nữa.

“Vương gia thật ra không cần lo lắng, câu cửa miệng nói đầy ly thì tràn, trăn tròn sẽ khuyết, ngược lại cũng thế.””

Một đoạn này của Nguyên Hoằng đại sư tựa thật tựa giả mà nói, Cố Phi Trì còn đang nghiền ngẫm dụng ý của ông ta, vừa ngẩng đầu phát hiện Nguyên Hoằng lại đang đóng gói hành lý.

“Ông lại muốn đi đâu?”

Như thế nào hắn vừa tới, cái lão lừa trọc này lại muốn đi?

“Vương gia, lời nên nói bần tăng đều đã nói xong, lại nói nữa chính là tiết lộ thiên cơ, nhớ rõ, Vân Ngạo Tuyết người của Vân gia, chính là ngươi chuyển cơ, lần này ngươi phải nắm lấy cho thật chắc.”

Ông ta đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy, làm tay Cố Phi Trì hơi hơi khựng lại, câu nói kế tiếp cũng đã quên hỏi.

Chỗ khiến Cố Phi Trì kinh ngạc cũng ở chỗ này, lần này hắn cố ý tới đây rồi tách ra với Vân Ngạo Tuyết, tới nơi này gặp lão ta cũng là một mình một người, nhưng Nguyên Hoằng giống hệt như biết bói toán, vậy mà trực tiếp vạch trần.

Cái này làm cho Cố Phi Trì đột nhiên nhớ tới một cái truyền thuyết trước kia về Nguyên Hoằng đại sư, đồn đãi ông ta là Văn Khúc Tinh* chuyển thế, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, lúc trước là đại sư tiếng tăm lừng lẫy của Yến quốc, chỉ là mười sáu năm trước nói cái gì phải quy ẩn, Yến Đế vừa đấm vừa xoa đều không thể làm người này thay đổi chủ ý, may mà ông ta giống như vẫn luôn ở Yến quốc du sơn ngoạn thủy, lại kiến tạo chùa miếu vì bá tánh cầu phúc quảng thi ân đức, dần dà, Yến Đế cũng để kệ ông ta.

Thời gian ông ta quy ẩn quá dài, nhưng truyền thuyết trên giang hồ vẫn còn ở.

<!-- PC_Midle1 -->

Cố Phi Trì nhìn bóng dáng lão, bỗng chốc giống như nhớ tới cái gì, cao giọng nói, “Nàng cũng tới, ngươi không đi gặp? Bổn vương nghe nói nàng vẫn luôn muốn gặp ngươi.”

Muốn gặp được ngươi sau đó đánh chết ngươi.

Nguyên Hoằng bước chân không ngừng, giống như còn nhanh thêm chút, “Hết thảy đều có duyên pháp, hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.” [ có duyên xa mấy cũng gặp lại, vô duyên đối diện lướt qua nhau]

Trơ mắt mà nhìn Nguyên Hoằng rời đi, Cố Phi Trì cười nhạo một tiếng, “Cáo già, vậy mà đem bản thân phủi đến sạch sẽ!”



Phó thúc dựa theo lời Vân Ngạo Tuyết phân phó đem tiểu Chính nâng ra tới phơi nắng, không bao lâu sau, Vân Ngạo Tuyết liền đã trở lại.

“Phó thúc, dược liệu này ta cầm đi sắc trước, để tiểu Chính uống xong rồi quan sát hiệu quả.”

“Năm cây đậu đỏ, một củ tỏi, năm củ gừng, một cây thượng lộ căn*, dập nát rồi đun nước sôi.” Vì tiết kiệm thời gian, vừa rồi lúc ở bờ sông, dược liệu đều được nàng rửa sạch sẽ.

Tuệ Nhi đi theo Vân Ngạo Tuyết mưa dầm thấm đất, hiện giờ cũng là một tay sắc thuốc lành nghề, lập tức liền dựa theo phân phó đi làm.

Dược thực mau liền nấu xong, Vân Ngạo Tuyết bưng một chén thuốc đen thui đi đến trước mặt Phó thúc, thần sắc ngưng trọng, tuy rằng biết lời nói sắp tơi của mình có khả năng ông ấy không thể tiếp thu ngay được, nhưng hiện tại nàng cần thiết muốn nói.

“Phó thúc, theo bước đầu quan sát của ta, trong bụng tiểu Chính sợ là có thứ không sạch sẽ, trước mắt chỉ có thể dùng dược này thử trước xem, về phần có thể gách vác được hay không, thì phải xem ý nghĩ muốn sống của hắn.”

“Nước thuốc này dược tính mãnh liệt, ngài phải có chuẩn bị tâm lý.”

Vân Ngạo Tuyết nói tuy rằng nói ra uyển chuyển, nhưng là Phó thúc vừa nghe đã hiểu.

Mấy tháng nay vì chữa bệnh cho Tiểu Chính, những biện pháp có thể thử đều đã thử, Phó thúc đã không cầu Tiểu Chính có thể khỏi, hiện tại bất kể là phương thuốc mới hay là phương thuốc cổ truyền, chỉ cần có một đường hy vọng, Phó thúc đều nguyện ý thử một lần.

“Tiểu thư, ngài cứ yên tâm mạnh tay thử, đại phu khác đều từ bỏ tiểu Chính, chỉ có ngài không có, bất kể như thế nào, lão nô đều cảm tạ ngài.”

Nghe phó thúc nói chuyện, là một người hiểu lý lẽ, Vân Ngạo Tuyết cũng liền an tâm rồi, “Vậy được, ta sẽ tận lực.”

“Kia làm phiền đại tiểu thư.” Phó thúc hai mắt phiếm nước mắt, đối với chuyện không biết, trước mắt ông ta chỉ có thể buông tay đánh cược một lần, cũng không còn biện pháp.

Việc này không nên chậm trễ, Vân Ngạo Tuyết bảo Tuệ Nhi cùng Phó thúc một trái một phải giữ chặt tiểu Chính, cánh tay gầy suy nhược của tiểu Chính phảng phất vừa đè lên sẽ bị bẻ gãy.

Tuệ Nhi còn có chút không đành lòng, không nghĩ tới thái độ của đại tiểu thư thập phần kiên quyết, nàng đành phải làm theo, hết thảy chuẩn bị ổn thoả, sau đó tay phải của Vân Ngạo Tuyết bưng một chén nước dược đen sì, tay trái nắm cằm tiểu Chính, khiến cho hắn hé miệng, chậm rãi đem nước thuốc một giọt cũng không thiếu toàn bộ rót vào trong miệng tiểu Chính.

Tiểu Chính hôn mê bất tỉnh, sau khi Vân Ngạo Tuyết đem toàn bộ thuốc đút cho hắn, lại phân phó Phó thúc nói, “Đi tìm một cái dây thừng thô to tới, phải nhanh!”

Phó thúc không hiểu rõ, “Đại tiểu thư ngài đây là…”

Chẳng lẽ hai người giữ chặt tiểu Chính còn chưa đủ sao?

Vân Ngạo Tuyết mí mắt cũng chưa nâng, “Trói chặt hắn.”

Phó thúc tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng mà vẫn làm theo, đem tiểu Chính gầy yếu đặt lên ghế dựa, bên này Tuệ Nhi cũng không nhàn rỗi, dựa theo Vân Ngạo Tuyết phân phó, lại dựa theo phân lượng dược vừa rồi đi nấu thêm một bát để bên cạnh dự phòng.

Ước chừng công phu nửa chén trà nhỏ, chỉ thấy tiểu Chính vừa rồi còn hôn mê bất tỉnh chân mày nhíu chặt, sắc mặt cũng càng ngày càng thống khổ, tiếp theo đó tay chân phát run như là ở trong mộng gặp phải chuyện gì cực kỳ đáng sợ giãy dụa muốn thoát đi,

Phó thúc vừa muốn đi qua, lại bị Vân Ngạo Tuyết duỗi tay ngăn cản, “Đừng đi qua đi, hiện tại còn chưa đến lúc.”

Bên này tiểu Chính vặn vẹo càng thêm lợi hại, tiếp theo bùm một tiếng vang, cả người cả ghế cùng ngã xuống mặt đất, không riêng như thế, toàn thân hắn đột nhiên cuộc tròn thành một cục, ở trên mặt đất liều mạng quay cuồng kêu rên.

Thanh âm thê thảm giống như tiếng gào cuối cùng của con thú bị mắc kẹt.

Phó thúc gấp đến độ sắp không chịu được nữa, lại bởi vì bị Vân Ngạo Tuyết ngăn cản, cũng chỉ có thể ở một bên lo lắng suông, chỉ thấy tiểu Chính lăn lộn vài vòng ở trên mặt đất rồi dừng lại, toàn thân bắt đầu kịch liệt vặn vẹo run rẩy, hắn nhắm chặt hai mắt, mồm miệng khẽ nhếch, một lát sau thế nhưng ‘ ọe ’ vài tiếng, phun ra vài ngụm máu đen!

[*Văn Khúc Tinh - Văn Khúc Tinh Quân, Văn Khúc Tinh quân là vị tinh tú chuyên cai quản công danh và thi cử của con người thế gian. Truyền thuyết kể rằng Tỉ Can, Phạm Trọng Yêm, Bao Chửng, Văn Thiên Tường đều là Văn Khúc Tinh Quân hạ phàm chuyển thế. Cũng không phải mỗi lần đều thông qua phương thức chuyển sinh để hạ phàm, có những lúc cũng trực tiếp giáng hạ, biến hóa thành hình tượng của những người bình thường. Hãy đọc trên dtruyen để ủng hộ dịch giả.

*Thượng lộ căn - Shinglu, rất tiếc là mình không tìm được thông tin gì. ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.