Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 165: Chương 165: Dọa




Đừng nhìn nàng tung tăng nhảy nhót cả ngày, kỳ thực lúc ngủ đặc biệt ngoan, cứ giống như thay đổi thành một người khác, toàn bộ thân mình cuộn tròn lại với nhau, nho nhỏ gầy gầy làm người đau lòng.

Rì rầm nói chuyện trong miệng cũng là đứt quãng, mắt nhắm lại tay kéo kéo người ta lại gần, làm nũng còn rải thập phần đúng chỗ, lẩm bẩm nói, “Con rất nhớ người nấc...”

Vân Ngạo Tuyết cảm nhận rất rõ ràng người nọ khựng lại một chút, nàng vui vô cùng, cho rằng bản thân làm nũng hiệu quả, quả nhiên là chiêu tốt nhất, làm nũng thế này lần nào cũng linh.

Muốn cúi đầu, tới gần bên môi nàng nghe xem nàng nói cái gì.

Nàng nói chính là, “Viện chưởng mụ mụ, con sai rồi, lần sau con nhất định sẽ dành nhiều thời gian đến thăm người.”

Như là nghiệm chứng độ tin cậy trong lời nói của mình, Vân Ngạo Tuyết còn dựng ba ngón tay lên thề.

Cố Lan Tức trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Vân Ngạo Tuyết bị hạ dược sẽ...lảm nhảm như vậy.

Từ lúc bắt đầu ôm nàng lên giường nghỉ ngơi, hình như miệng nàng lải nhải vẫn chưa từng dừng lại.

Không chỉ như thế, nàng còn không mở mắt nhìn xem hắn là ai, cứ như dây mây cuốn lấy hắn, nói một ít lời lung tung rối loạn hắn không hiểu.

Lấy cái lí do nam nữ thụ thụ bất thân này thoái thác ở trước mặt nàng là không được việc.

Cố Lan Tức tránh thoát nhiều lần, vẫn không có biện pháp đem cổ tay áo của mình từ trong tay Vân Ngạo Tuyết túm ra ngoài.

<!-- PC_Midle1 -->

Trong lúc nàng mơ ngủ không có ý thức, kéo mạnh mà nói lại sợ cậy mạnh làm bị thương đến nàng, chỉ có thể để kệ nàng thôi.

Cũng may nơi này bố trí cũng không tệ lắm, khăn lông nước ấm đầy đủ mọi thứ, duỗi tay là có thể lấy được đầu đủ, hắn đem khăn lông tẩm nước ướt nhẹp sau đó vắt khô, cẩn thận dán lên trán Vân Ngạo Tuyết.

Ngọc Hợp Tán là xuân dược, có thể làm nhân tình không động đậy nhưng ức chế, dược tính thả ra hung mãnh, thời gian phác tác lại cực nhanh.

Thời điểm nàng nói chuyện nhả khí như lan, đà hồng trên mặt càng ngày càng nặng, rất rõ ràng dược đã bắt đầu thấy hiệu quả.

Cũng may Cố Lan Tức phản ứng thực nhanh, vừa rồi cũng đã thi châm cho Vân Ngạo Tuyết, bức ra chút độc, lại mở cửa sổ ra làm gió lạnh thổi tan nhiệt khí trong phòng, không khí lưu thông, dược tính phát tác thong thả, cũng không đến mức hại thân.

Nhưng dù vậy, hai má ửng hồng của Vân Ngạo Tuyết càng ngày càng nặng, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.

Kỳ thật lúc này Vân Ngạo Tuyết mơ mơ màng màng đang cảm giác như hai cực nóng lạnh, ký ức hai đời của nàng đều ở trong đầu quay cuồng chồng chéo, nàng đã không còn phân biệt rõ bản thân đang ở nơi nào.

Nàng chỉ cảm thấy hiện tại toàn thân trên dưới như đang bị nướng trên dung nham, bức thiết yêu cầu một thức gì đó lạnh lẽo để làm nhiệt độ cơ thể mình giảm xuống.

Tay Vân Ngạo Tuyết vô ý thức đưa tay ra, vừa lúc chạm vào đầu ngón tay của Cố Lan Tức.

Cố Lan Tức có hàn độc trong người, quanh năm suốt tháng cho dù là hạ tam phục hay là đông tam chín, nhiệt độ cơ thể vẫn luôn thấp hơn không ít so với người thường, đầu ngón tay lạnh như hàn thiết, người bình thường e sợ tránh còn không kịp, nhưng lúc này đối với Vân Ngạo Tuyết mà nói, hắn chính là cộng rơm cứu mạng.

Đã cố rất nhiều lần không được, Vân Ngạo Tuyết mơ mơ màng màng không muốn để thứ thư giải duy nhất cũng biến mất, nam giống như nam châm, không khỏi phân trần gắt gao giữ chặt cuốn lấy Cố Lan Tức, cái đầu nhỏ chui vào trong ngực hắn.

Cố Lan Tức đã bao giờ gặp qua hoàn cảnh này.

Nữ nhân bình thường không tới gần được thân hắn, nữ tử có thể tới gần hắn cũng không dám làm giống như Vân Ngạo Tuyết vậy.

Vật nhỏ nhưng lực mạnh, Cố Lan Tức không chú ý, bị nàng va chạm, thiếu chút nữa bị đâm cho ngã ngửa, phía sau Cố Lan Tức chính là giường, lay động vài cái rốt cuộc chịu đựng không nổi, thẳng tắp ngã ra phía sau.

Hắn ngã xuống không quan trọng, mấu chốt chính là theo quán tính, kéo Vân Ngạo Tuyết cũng ngã ra sau, vì thế liền thành cái tư thế nam dưới nữ trên.

Càng muốn mệnh chính là, Vân Ngạo Tuyết còn không có mở mắt.

Nàng nhả khí như lan theo hơi lạnh của nơi này, vẫn luôn chui vào lồng ngực Cố Lan Tức.

Cố Lan Tức trán xuất hiện mấy cái vạch đen.

Chưa từng có một nữ nhân nào dám đối với hắn như vậy, càng muốn mệnh chính là, hắn thế nhưng không hề chán ghét!

“Vân Ngạo Tuyết, ngươi tỉnh tỉnh!” Cố Lan Tức cánh tay như cũ vẫn không rút được ra, lật vòng eo, cà người như cá chép lộn mình xoay người, mang theo Vân Ngạo Tuyết thay đổi một cái tư thế, hai ngươi hơi hơi có chút khoảng cách.

Nhưng cũng may so với tư thế mắc cỡ vừa rồi tốt hơn nhiều, Cố Lan Tức điều chỉnh một chút hô hấp của mình, mới rút tay ra vỗ nhẹ lên mặt của Vân Ngạo Tuyết, “Ngươi nếu như...còn như vậy, ta sẽ không khách khí.”

Đây đương nhiên là hù dọa Vân Ngạo Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.