[ Liễu Hạ Huệ: Liễu Hạ Huệ là một người sống ở nước Lỗ vào thời Xuân Thu. Một hôm vào đêm đông giá rét, có một người phụ nữ vô gia cư đến nhà ông tìm nơi trú ẩn nhờ. Liễu Hạ Huệ lo ngại rằng cô gái này có thể sẽ chết vì lạnh, nên ông đã để cô vào trong nhà mình.
Hơn nữa, do tình trạng sức khỏe của cô gái ấy, ông đã để cô ngồi trên đùi, quấn áo mình quanh người của cô và áp cơ thể của cô vào mình để cô gái đỡ lạnh. Họ đã ngồi như vậy suốt đêm và ông đã không làm bất kỳ điều gì không đứng đắn. =>Người quân tử gặp “sắc dục” mà tâm không bị nhiễu loạn (Theo trithucvn.org)]
Cố Lan Tức hoảng sợ.
Động tác của Vân Ngạo Tuyết cũng làm hắn dở khóc dở cười.
Cảnh tượng hôm nay này, vừa rồi mới trình diễn một lần, đương nhiên một cái là chủ động, một cái là bị bắt.
Hắn không nghĩ tới Vân Ngạo Tuyết thần thức không rõ, đầu còn rất thông minh, thế nhưng nghĩ tới một cái phương pháp cầu tiếp như vậy, chỉ tiếc hắn không thể để nàng cởi ra, nếu không chờ Vân Ngạo Tuyết tỉnh lại, mặc kệ giữa hai người có phát sinh cái gì hay không, chỉ sợ là ngay cả bằng hữu cũng không làm được.
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Cố Lan Tức không chần chờ nữa, từ bên hông rút ra một đao lá liễu mỏng như cánh ve, đây cũng là vũ khí phòng thân hắn sử dụng hàng ngày, cũng không chịu dễ dàng để người khác thấy.
Không riêng gì thế, lưỡi đao lá liễu này ở bên hông cũng có vỏ đao mềm như kim tơ tằm, tinh tế mềm mại, bình thường thoạt nhìn chính là một cái đai lưng tạo hình độc đáo.
Chỉ thấy Cố Lan Tức tay phải khẽ điểm, tạm thời điểm huyệt đạo của Vân Ngạo Tuyết, để cho nàng không thể loạn động, liễu diệp đao rút ra đón tiếng gió rào rạt mà đến, kình phong nơi mũi đao còn cắt đứt một ít tóc vụn trên trán nàng.
Tiếp theo Liễu Diệp Đao nhẹ nhàng xẹt qua động mạch tay trái Vân Ngạo Tuyết, tơ máu đỏ thẫm rơi xuống, trên bàn có chén trà, Cố Lan Tức dùng mũi đao nhẹ nhàng nhấc lên, chén trà liền đoan chính bày biện ở dưới cổ tay.
Thẳng đến khi máu tràn qua đáy chén, Cố Lan Tức mới dừng tay, dùng khăn mặt đem cổ tay bao lấy cầm máu cho Vân Ngạo Tuyết.
Nói đến cũng kỳ quái, quả nhiên chỉ thấy Vân Ngạo Tuyết không giống như vừa rồi kìm lòng không đậu, trên mặt như say rượu ấp hồng cũng tiêu tán một chút, hô hấp cũng dần dần có xu hướng vững vàng.
Lại qua nửa chén trà công phu, Vân Ngạo Tuyết sắc mặt như thường, cả người xụi lơ, lần thứ hai mơ mơ màng ngủ thiếp đi.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, liền nhìn thấy trước cổ Vân Ngạo Tuyết bị kéo ra một chút quần áo, tay dừng một chút, rốt cuộc vẫn vươn ra đem quần áo rộng mở của nàng một lần nữa kéo kín lại.
Thấy hô hấp của nàng dần dần bình tĩnh, Cố Lan Tức lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
<!-- PC_Midle1 -->
Vừa rồi hắn dùng một phương pháp thô sơ nhất, năm đó lúc hành binh đánh giặc, ở trong rừng núi gặp chướng khí, lúc ấy rất nhiều binh lính đều thần trí không rõ, dược liệu chuẩn bị lại không đủ, rất nhiều người đều phát cuồng, vẫn là quân y đi theo lúc ấy nghĩ ra một biện pháp, ở thiên khu huyệt của con người dùng liễu diệp đao cắt ra một lỗ nhỏ, thứ nhất có thể kích thích thần kinh trung ương của người, mà cảm giác đau đớn có thể làm cho người ta thanh tỉnh.
Chướng khí nhập thể, máu độc khiến người ta phát cuồng, lấy máu cũng là cách nhanh nhất.
Cố Lan Tức không phải đại phu, hiểu không nhiều lắm, gặp phải tình trạng của Vân Ngạo Tuyết như thế này chỉ có thể thử một lần, ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa.
Không nghĩ tới thấy hiệu quả rất nhanh, ít nhất Vân Ngạo Tuyết cũng không giống như dây mây gắt gao quấn chặt lấy hắn.
Hiện tại thời gian cấp bách, không cho phép hắn làm nhiều hơn, hắn đoán chừng tính toán thời gian, Cố Phi Trì chắc hẳn cũng sắp đến nơi này rồi.
Hắn suy nghĩ một chút, ngón trỏ tay phải cùng ngón giữa khép lại, ở huyệt thiên trì của Vân Ngạo Tuyết điểm một cái, lúc này mới đóng cửa lại, đi ra ngoài. [Ý nghĩa tên gọi Huyệt Thiên Trì đó là: Thiên = trời, chỉ phần trên của cơ thể. Trì = ao nước. huyệt ở chỗ lõm bên cạnh ngực, nơi đó sữa chảy qua thường đọng lại giống như cái ao chứa nước, vì vậy gọi là Thiên Trì (Trung Y Cương Mục).]
Từ sau khi Cố Phi Trì cùng Vân Ngạo Tuyết nói kế hoạch ‘gậy ông đập lưng ông’, Vân Ngạo Tuyết tuy rằng đối với cách làm của người có tiền như hắn cười nhạt, bất quá cũng không nói thêm gì nữa.
Có lẽ cũng cảm thấy kế hoạch này là khả thi.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, mấy ngày gần đây hắn vô luận làm chuyện gì, luôn theo bản năng lại không tự giác muốn đi trưng cầu ý kiến của Vân Ngạo Tuyết một chút, lại còn dưỡng thành thói quen.
Không nghĩ tới thói quen là một chuyện phi thường đáng sợ, tỷ như hắn mới cùng Vân Ngạo Tuyết tách nhau ra không đến một ngày, hắn thế nhưng bắt đầu có chút nhớ nàng...
Ngay khi Cố Phi Trì còn đang rối rắm có nên đi Tĩnh Viễn Hầu phủ một chuyến hay không, trước cửa có gã sai vặt đến báo, nói người Tịnh Viễn Hầu phủ yêu cầu gặp hắn.
Đây thật đúng là vừa mới muốn ngủ gật liền gặp được gối đầu, Cố Phi Trì vội vàng cho mời người vào.
Người vừa tiến vào Cố Phi Trì liền phát hiện không đúng.
Người nọ ăn mặc hoàn toàn không phải người nhà quan, cửa khách đến chỗ Cố Phi Trì ngồi còn có khoảng cách nhất định, từ bước chân của người nọ mà xem, hẳn là một người biết võ.
Cố Phi Trì không chỉ là một vương gia ăn chơi trác táng, hắn du sơn ngoạn thủy lâu như vậy, luyện được một đôi mắt độc, người nọ là thiện hay ác, hắn cơ hồ có thể liếc mắt một cái liền phân biệt.
Người này, không phải người của Mục phủ.
Cứ như vậy, Cố Phi Trì càng nghi hoặc, nếu không phải người của Mục phủ, vậy vì sao phải lấy danh nghĩa Mục phủ?
Cố Phi Trì bất động thanh sắc nhìn người tới.
“Gặp qua Vương gia, Vân tiểu thư ở biệt uyển uống rượu say, hiện tại mời ngài đi qua một chuyến, đón nàng trở về.”
Người nọ nói ngắn gọn ý muốn, ánh mắt Cố Phi Trì tối sầm lại, ban ngày khi Mục Âm Âm tới, thái độ kia rõ ràng không biết thân phận của hắn, như thế nào Vân Ngạo Tuyết mới đi người Mục phủ liền biết thân phận của hắn?
Hơn nữa dựa theo sự hiểu biết của hắn đối với Vân Ngạo Tuyết, Vân Ngạo Tuyết không phải người miệng rộng, sẽ không biết che miệng tự tiện tiết lộ thân phận người khác, cho nên người này làm sao nhìn ra lai lịch của hắn, đáng giá miệt mài nghiên cứu.
Cố Phi Trì bất động thanh sắc, nhàn nhạt nói một chữ ‘Được’.
“Đây là địa chỉ biệt uyển, một mình Vương gia đi là được.” Hắn còn một mình nhấn mạnh một mình, tâm Cố Phi Trì trầm xuống một chút.
“Lời thuộc hạ đã mang đến, cáo từ trước.”
Giọng điệu nói chuyện của người này cũng không phải người hầu quan gia nên có, Cố Phi Trì nháy mắt với người hầu hạ bên cạnh, người nọ sau khi lĩnh mệnh liền nối gót chân đi theo.
Kết quả không đến nửa chén trà, người đi theo héo hon trở về.
“Sao rồi, mất dấu?”
Sắc mặt Cố Phi Trì bình tĩnh, phảng phất đã sớm đoán được kết cục sự tình.
“Thuộc hạ vô năng, mong rằng Vương gia thứ tội.”