Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 58: Chương 58: Mua bán phi thường có lời




Đại khái là hắn sợ Vân Ngạo Tuyết sẽ thực sự bị che mắt lại nói với tên tiểu nhị kia, “Ngươi cái tên tiểu tử này có lương tâm hay không, vị cô… Công tử này muốn giúp ngươi, ngươi còn cố tình lên giá?” Cố Lan Tức ở một bên thấy Vân Ngạo Tuyết đối với đám thảo dược này cảm thấy hứng thú, hắn cũng chưa nói gì, cứ để Cố Phi Trì tùy ý ra mặt.

Vân Ngạo Tuyết có thể lý giải Cố Phi Trì sợ mình mắc mưu bị lừa,nhưng mà hiện tại không phải lúc để giải thích nàng giữ cánh tay Cố Phi Trì, ý bảo hắn câm miệng, “Đừng có gấp, chờ lát nữa ta nói với ngươi điểm hữu dụng.”

Hai người khoảng cách cực gần, mùi hương thanh nhã trên người Vân Ngạo Tuyết quanh quẩn chui vào trong chóp mũi Cố Phi Trì, làm tâm hắn trong một cái chớp mắt như vậy, những gì còn muốn nói bên miệng bỗng chốc đều quên hết không còn một mảnh, vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện Lan Tức đứng cách đó không xa đang cười như không cười nhìn mình, hắn cảm thấy có chút xấu hổ, liền ra vẻ không có việc gì tránh xa chút.

Vân Ngạo Tuyết không có nghĩ nhiều như vậy, nói xong câu đó liền tùy ý buông tay hắn ra, cầm lấy đám thảo dược đang lộn xộn trên cẩm bàn nhìn, không ngại bàn bùn đất dơ loạn, ngón tay mảnh khảnh cẩn thận vạch bùn đất ra xoa lấy rễ cây.

Một lát sau đám dược thảo cành lá hoa văn rõ ràng hiện lên trước mắt, trong đó có một thứ như tơ như khói, giống như đứt đoạn mà không phải đoạn, cùng ký ức trong đầu mình không khác chút nào.

Không sai, chính là thứ mà nàng muốn tìm.

“Thảo dược này giá ba trăm lượng đúng không? Ta mua.” Lời nói ngoài dự kiến của mọi người, Vân Ngạo Tuyết thế nhưng không có hai lời chuẩn bị móc bạc ra mua.

Nhưng mà không ngờ tới tên tiểu nhị kia lại lắc đầu sắc mặt nhìn có chút khó xử, “Công tử, vừa rồi tiểu nhân nói chưa nói rõ ràng, giá quy định là ba trăm lượng bạc không sai, nhưng nếu ngài muốn mua, thì cần phải thêm chút nữa. ”

“Nhiều hay ít?”

Thị trường bán đấu giá xác thực là như thế, Vân Ngạo Tuyết ngẫm lại cũng là không làm hắn khó xử, đáp ứng thực sảng khoái.

“Năm trăm lượng…”

Ngắn ngủn một lát công phu, liền nâng lên gần gấp đôi, còn không đợi Vân Ngạo Tuyết trả giá, Cố Phi Trì lại phát cáu, “Ngươi dám cố ý lên giá? Mấy cây Kim Ngân Căn này ta có rất nhiều, nếu không phải nhìn thất vị công tử này thích, ngươi cho rằng thứ này có thể bán đi hay sao?”

Tiểu nhị kia bị răn dạy một trận, sắc mặt co rúm lại nhưng vẫn cả gan giải thích:“Công tử có điều không biết, Vạn Bảo Phường có quy củ của Vạn Bảo Phường, giá quy định là giá quy định, nhưng nếu muốn bắt đầu khởi giá, nhất thiết là phải gấp bội, còn mong ngài hiểu cho…”

“Không sao, đây là quy củ, đương nhiên là phải tuân thủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.