Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 61: Chương 61: Trêu chọc




Lời này từ trong miệng Cố Hành Chu nói ra, Cố Phi Trì một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Người ở trên đỉnh quyền lực, tầm mắt cùng kiến thức đều không phải người thường có thể so sánh nổi, mọi người đều nói cao xử bất thắng hàn [chỗ càng cao thì càng lạnh], nhưng ai cũng đều muốn bò lên trên, nhìn xem phong thái nơi tối cao bễ nghễ thiên hạ.

“Chuyện này thì ngươi không hiểu, một người sau khi nếm được mùi vị mà quyền lực mang cho mình, lòng người sẽ thấy không đủ như rắn nuốt voi, muốn thu hoạch càng nhiều, được rồi, cứ dựa theo lời bổn vương nói đi làm.”

“Vâng lệnh.”

Mới vừa đi hai bước, cố Hành Chu lại ngừng lại.

“Sao vậy, còn có việc?”

Cố Hành Chu do dự một chút, vẫn là nói, “Vương gia, ngài không trở về phủ sao? Mới vừa rồi Xuân Phong Thập Lí Vũ cô nương phái người tới nói nàng mới học một tấu khúc, phải diện kiến đàn cho ngài nghe.”

Cố Phi Trì phong lưu phóng khoáng hồng nhan tri kỷ không cần quá nhiều.

Đương nhiên, nữ nhân có thể khiến cho Cố Hành Chu đề cập đến trước mặt Cố Phi Trì thì cũng không phải người bình thường.

‘ Gió xuân mười dặm đường Dương Châu, cuốn rèm ngọc lên cũng không bằng ’*. Tên của thanh lâu Xuân Phong Thập Lí tiếng tăm lừng lẫy trong kinh chính là lấy tù bài thơ nảy, những cô nương trong lâu lấy cầm kỳ thư họa dung mạo tuyệt diễm để nổi tiếng kinh thành.

[ Bàithơ này được nhà thơ Du Mưu viết vào năm 835 sau Công Nguyên. Khi đó, tác giả được ký sứ Hoài Nam Cửu Châu thăng chức quan giám sát, rời Dương Châu đến Trường An, từ biệt những cô gái hát đã từng gặp gỡ ở Dương Châu. ]

Các cô cô nương bên trong quốc sắc thiên hương, vừa đến buổi tối ân khách nối liền không dứt, làn gió thơm phiêu tán vài dặm, hấp dẫn văn nhân mặc khách nhã sĩ hậu duệ quý tộc vào cửa nối liền không dứt.

Mà trong đông đảo các cô nương, đặc biệt là Vũ cô nương đứng đầu bảng nhung nhan xuất chúng, cầm kỳ thư họa có thể nói là nhân tài kiệt xuất ở trong đó.

Xuân Phong Thập Lí là thanh lâu, các cô nương bên trong rất thanh cao, chỉ bán nghệ không bán thân, Vũ cô nương càng là mỹ nhân vung tiền như rác cầu cũng khó gặp, dù vậy, quan lớn quý nhân trong kinh theo đuổi nàng như đuổi vịt, trân phẩm vàng bạc tài bảo quý báu đều không thể khiến nàng động tâm, mấy phen lấy lòng đều ăn quả đắng, dần dần liền có lời đồn đãi nói nàng không thích nam nhân.

Vị Vũ cô nương này tính tình cứng rắn, cũng không vì một ít đồn đãi vớ vẩn mà làm ra nửa điểm thay đổi, ngược lại vẫn như cũ làm theo cách của mình, đối với những người nói xấu sau lưng nàng, trực tiếp sai người mang lễ vật cùng kẻ đó ném ra ngoài, một chút mặt mũi cùng đường sống cũng không lưu lại cho đối phương

Đang lúc mọi người đều nói nàng chỉ là giả thanh cao, thì Cố Phi Trì xuất hiện, hắn chưa từng đưa Vũ cô nương bất luận kỳ trân dị bảo gì, mà chỉ ở trên hội giám thơ Xuân Phong Thập Lí làm một câu tặng cho Vũ cô nương, câu thơ được Vũ cô nương viết lại đặt ở trong phòng ngủ thì cũng thấy được vị trí phi thường đặc biệt

Kia hai câu thơ đại ý sâu sắc ‘Mạn bả thi tình phóng kỳ cảnh, diễm hoa nùng tửu chúc nhàn nhân ’[ Thơ tình khắp nơi tìm kỳ cảnh.

Hoa tươi rượu nặng người thảnh thơi ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.