Thành Thanh Ninh quan sát phát hiện thái độ của Thành phu nhân đối với Mặc Tông Bình luôn nhàn nhạt, nhưng Mặc Tông Bình đối với bà lại giống như vô cùng kính trọng. Thật ra là khiến Thành Thanh Ninh cảm thấy khó hiểu. Cuối cùng, dưới “sự cố gắng” của Mặc Tông Bình, Thành phu nhân cuối cùng cũng buông lỏng miệng. “Nếu các hoàng tử của người có thể khiến Ninh nhi động lòng, nều nó tự nguyện gả vào hoàng thất, ta sẽ không ngăn cản. Nhưng trước lúc đó, người không thể lấy hoàng quyền áp bức, ban hôn cho Ninh nhi.” “Được.”
Sắc mặt của Mặc Tông Bình đột nhiên buông lỏng, cười đáp, lại hỏi Thành phu nhân “Mẫn tỉ tỉ, đứa bé sắp chào đời rồi nhỉ?” Thành phu nhân cuối đầu nhìn bụng mình, cười một cách hiền từ “Còn khoảng hai ba tháng nữa.” “Đại phu xem qua chưa? là nam hay nữ?” Mặc Tông Bình mặt đầy nhiều chuyện hỏi, đâu còn uy nghiêm của vua một nước? Thành phu nhân nhìn hắn “Là nam là nữ thì có quan hệ gì? chỉ cần là con của ta! tương lai có thể đỡ đần cùng Ninh nhi, thì ta cũng yên tâm rồi.”
Thấy Thành phu nhân không nguyện nói, sắc mặt của Mặc Tông Bình ngượng ngùng “Cũng đúng, cũng đúng.” Mục đích vào cung hôm nay của Thành phu nhân đã đạt được, nên cũng không nói nhiều với Mặc Tông Bình, đứng lên cáo từ. Thành Thanh Ninh vội lên trước đỡ bà, hai mẹ con ra khỏi điện Tần Chính. Mặc Tông Bình tiễn đến cửa điện tần Chính, nhìn hai mẹ con đi ra, mới thu lại ánh mắt, sắc mặt phức tạp đóng cửa lại.
Thành Minh chờ ở bên ngoài cửa cung của điện Tần Chính, nhìn hai người đi ra, sắc mặt khẩn trương nghênh lên “Phu nhân, hoàng thượng nói thế nào?” Thành phu nhân mặc kệ ông, hừ nhẹ một tiếng dẫn Thành Thanh Ninh rời đi. Sắc mặt của Thành Minh có chút ngượng ngùng, vội nhấc chân đuổi theo. Ai ngờ, đến ngã tư ngự hoa viên, nghênh mặt có một đội nghi trượng đi đến. Thành Thanh Ninh định hình nhìn qua, đây chẳng phải là nghi trượng hoàng hậu sao?
Nhưng hai bên của họ là vườn hoa, phía sau là con đường dài hẹp cũng không thể lùi lại, nhìn nghi trượng của hoàng hậu tiến gần, mới dừng lại. Triệu hoàng hậu thân mặc phụng bào, trang điểm vô cùng long trọng. nhìn gương mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta nín thở của Thành phu nhân, không nhịn được nắm chặt hai tay, hít một hơi thật sâu, cười nhẹ mở miệng nói với Thành phu nhân “Thì ra là Mẫn tỉ tỉ à! nhiều năm không gặp, phong thái của Mẫu tỉ tỉ vẫn như xưa!”
Cho dù là nhiều năm đã qua, cho dù là phủ thái phó đã lụy tàn, nhưng người đàn bà này, vậy mà còn có thể xinh đẹp như vậy! Bà cứ như là được ông trời ưu ái chiếu cố vậy, tuổi xuân dường như không để lại bất cứ dấu vết nào trên mặt bà. Ngược lại nhìn mình, từ sau khi làm hoàng hậu, tam cung lục viện này, phi tần vô số, cả ngày câu kết tính kế, trông già hơn trước không ít! “Hoàng hậu cũng vậy.” Thành phu nhân không hành lễ, cũng không nhìn bà ta thêm, chỉ nhàn nhạt ứng tiếng.
Thấy vậy Triệu hoàng hậu càng giận đến nghiến răng, nhưng còn phải giả vờ cười, từ trong kẽ răng thốt ra một câu “Hoàng thượng sớm đã hạ lệnh, Mẫn tỉ tỉ gặp bất cứ người nào cũng không cần thỉnh an hành lễ. Bổn cung khi nãy quên mất, thiếu chút trách Mẫn tỉ tỉ không hiểu quy tắc rồi!” “Xem ra chuyện hậu cung của hoàng hậu quá bận rộn, khiến cho trí nhớ kém đi.”
Thành phu nhân vốn không muốn đeo bám nhiều với bà ta, nhưng thấy Triệu hoàng hậu cắn chặt không buông, không khách sáo nói “Nay ta có mang, nếu hoàng hậu cần, cũng có thể hành lễ chú mục với hoàng hậu.” Sắc mặt Thành Minh ngượng hơn nữa. Đều nói sự tranh đấu giữa đàn bà, đàn ông tuyệt đối đừng lo chuyện bao đồng, không thì bản thân sẽ trở thành mục tiêu tấn công của mọi người. Nhưng trước mắt, một người là phu nhân của ông, một người là hoàng hậu đương triều, hai người này tranh chấp lên...... Thành Minh chỉ có thể quản phu nhân nhà mình.
Nhưng mà vừa nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Thành phu nhân, Thành Minh thật thà ngậm miệng. Thành Thanh Ninh hiếu kì nhìn Thành phu nhân, qua chiêu với Triệu hoàng hậu, trong lòng bất giác thấy vui. Lúc nãy trong lời nói của Triệu hoàng hậu, cô phân tích ra hai điểm quan trọng. Một, Thành phu nhân tuy ở lâu trong hậu viện Thành phủ, chưa từng qua lại nhiều với bên ngoài, nhưng ở Thương quốc, địa vị của Thành phu nhân không thấp.
Chỉ dựa vào một điều hoàng thượng hạ lệnh không để bà hành lễ thỉnh an với bất kì ai, thậm chí bao gồm bản thân hoàng thượng cùng Triệu hoàng hậu, thì có thể nói rõ. Hôm nay thái độ của Mặc Tông Bình đối với Thành phu nhân, càng khiến cho Thành Thanh Ninh khẳng định điểm này. Thứ hai, Mặc Tông Bình đối với Thành phu nhân, nhất định có tình ý! Không thì, sao lại cho Thành phu nhân đặc quyền lớn như vậy?
Sao lại cứ làm khó Thành Minh, thậm chí cô thân là con gái của Thành Minh?! vả lại thái độ dè chừng của Triệu hoàng hậu đối với Thành phu nhân, cũng có thể nhìn ra được một hai. Thành phu nhân lâu không vào cung, hôm nay chân trước vừa bước ra khỏi điện Tần chính, chân sau Triệu hoàng hậu đã vội vả đi về bên này. Trang điểm long trọng như vậy, thậm chí không tiếc lấy ngôi vị hoàng hậu để áp bức Thành phu nhân. Nghe lời của Thành phu nhân, Triệu hoàng hậu giận đến mặt trắng bệch, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
“Mẫn tỉ tỉ nói gì vậy! nay tỉ có mang, đương nhiên là không cần hành lễ.” Triệu hoàng hậu cắn răng nói. “Nếu đã vậy, phiền nghi trượng của hoàng hậu lùi hai bước, chúng tôi mới có thể đi qua.” Thành phu nhân cũng không khách sáo, trực tiếp nâng cằm, thị ý Triệu hoàng hậu lùi về phía sau, không thì đứng sang bên. Đường phía sau họ rất chật hẹp, phía sau Triệu hoàng hậu chính là ngã rẽ. Về tình mà nói, Triệu hoàng hậu nên lùi một bước; nhưng về lí mà nói, Triệu hoàng hậu là hoàng hậu một nước, cũng thật là họ nên nhường đường. Nhưng Thành phu nhân lại thẳng thắng như vậy, trực tiếp bảo Triệu hoàng hậu nhường đường cho họ.
Triệu hoàng hậu thiếu chút nữa bị giận đến ngã ngửa! Từ xưa đến nay, làm gì có hoàng hậu nhường đường cho người khác?! Bà lúc nãy vì thể hiện ngôi vị hoàng hậu của mình, luôn ngồi trên kiệu không xuống đất. Ai ngờ người đàn bà này vẫn là khó bám như vậy, trực tiếp bảo bà lùi ra! làm gì có lí đó! Triệu hoàng hậu giận đến bốc khói, hận mở miệng căn dặn người trong cung “Lùi về sau hai bước!”
Ngoại trừ lùi, bà còn có thể làm thế nào?! lòng đầy không cam cũng chỉ có thể đè nén trong lòng, chỉ sợ Mặc Tông Bình biết, lại tức giận. Thành phu nhân mặt không đổi sắc dẫn Thành Thanh Ninh đi qua từ bên cạnh kiệu của Triệu hoàng hậu, nói nhẹ một câu với bà “Đa tạ hoàng hậu.” Thành Minh bất an đi theo, giống như là người hầu của hai mẹ con vậy.
Cho đến khi bước ra khỏi cửa cung, sau khi lên xe ngực, Thành Minh mới dám nhỏ giọng trách móc “Phu nhân lúc nãy cũng quá lỗ mãn rồi! ai không biết Triệu hoàng hậu trước giờ là người có thù tất báo, phu nhân hôm nay chọc giận bà ấy, Thành phủ chúng ta e là.....” Lời còn chưa nói hết, đã bị Thành phu nhân chán ghét cắt đứt “Sao hả, lão gia đây là sợ rồi?”
“Triệu hoàng hậu có thù tất báo thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng qua là người đàn bà ở sau nhà. Lão gia là quan viên trước triều, chẳng lẽ còn sợ một người đàn bà mặc giày nhỏ cho ông sao?” Thành phu nhân cười lạnh nói “Nếu bị người khác ức hiếp đến trên đầu còn không biết đánh trả, cũng đừng trách móc bị người ta ăn hiếp nữa!” Thành Thanh Ninh vội vỗ tay kêu tốt, mặt Thành Minh càng đen hơn nữa.