“Thanh Ninh cũng là con gái của ta, chẳng lẽ nó làm sai, phụ thân này còn không thể giáo dục nó sao?” Thành Minh bất mãn cằn nhằn một câu. Thành phu nhân liếc nhìn ông “Ninh nhi có mẫu thân này giáo dục là được, lão gia vẫn là dạy dỗ tốt con gái lớn của mình trước đi!” “Phu nhân, bà bảo vệ con nhóc này như vậy, chẳng lẽ thật sự chờ hoàng thượng tức giận, liên lụy trên dưới Thành phủ chúng ta, bà mới chuẩn bị giáo dục nó sao?”
Thành Minh giận đến rung cả râu, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm Thành Thanh Ninh, nếu Thành phu nhân không ở đây, chỉ sợ là một bạt tay tán thẳng lên mặt cô rồi! “Không cần lão gia lo lắng, chuyện này ta sẽ đích thân vào cung, nói rõ với Mặc Tông Bình.” Thành phu nhân thu lại ánh mặt, bưng ly trà bên tay lên, không khách sáo lên tiếng đuổi người “Ta còn lời muốn nói với Ninh nhi, lão gia nếu không còn chuyện gì, thì ra ngoài đi.”
Thành Minh không lấy được chút lợi nào, cuối cùng chỉ có thể thui thủi ra ngoài. Nhìn bóng lưng của ông như một con sói kẹp đuôi bỏ chạy. Thành Thanh Ninh bất giác cười lên, đưa ngón tay cái ra với Thành phu nhân “Mẫu thân uy võ!” Lí ma ma không nhịn được cười tiếp lời “Phu nhân nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, nhị tiểu thương đương nhiên chưa thấy qua lúc phu nhân tức giận. Đổi lại là tính khí lúc trước của phu nhân, hôm nay lão gia chỉ e là sẽ bị phu nhân lấy chổi lông gà đuổi ra ngoài đó!”
“Ồ? tính khí của mẫu thân ta lúc trước nóng nảy vậy sao?” Thành Thanh Ninh có chút tò mò, xoay đầu nhìn về phía Thành phu nhân đã hồi phục bộ dạng dịu dàng ôn nhu. Rất khó tưởng tượng, mẫu thân tính khí nóng nảy là bộ dạng gì! “Cái gì nóng nảy hay không chứ, lúc đó chẳng qua là hành sự nông nỗi mà thôi.” Thành phu nhân khẽ cười, đặt ly trà xuống chậm rãi nói “Bây giờ chẳng qua là già rồi, trải qua sự cô động của tuổi đời, cũng hiểu rõ hơn không ít đạo lí mà thôi.”
Vừa nói, Thành phu nhân vừa thời dài với Thành Thanh Ninh “Ninh nhi, ngày mai con cùng mẫu thân vào cung.” “Mẫu thân người thật sự muốn nói chuyện này với hoàng thượng sao?” Thành Thanh Ninh có chút bất ngờ, bất giác nói đến “Mẫu thân, Mặc Tông Bình là một bạo quân, nếu thật sự chọc giận hắn, liên lụy trên dưới Thành phủ ta phải làm sao?” Thành phu nhân dường như lâm vào trong hồi ức nào đó, nhất thời không trả lời.
Ngược lại là Lí ma ma, an ủi Thành Thanh Ninh một câu “Nhị tiểu thư yên tâm đi, bất luận phu nhân muốn làm gì, hoàng thượng cũng không dám nói nửa chữ không.” Nghe vậy, Thành Thanh Ninh càng thêm kinh ngạc! Thấy sắc mặt kinh ngạc của Thành Thanh Ninh, Lí ma ma cuối đầu cười “Đợi ngày mai gặp qua hoàng thượng, thì nhị tiểu thư sẽ biết lão nô có nói dối hay không.” Thành Thanh Ninh đương nhiên không nghi ngờ lời của Lí ma ma, chỉ là không ngờ, mẫu thân của cô oai phong như vậy? Mặc Tông Bình là vua của một nước đó!
Sau cả đêm Thành Thanh Ninh suy đoán, cũng không đoán ra được gì, trời sáng. Sau khi Thành Thanh Ninh cùng Thành phu nhân ăn qua bữa sáng, xe ngựa của Thành phủ đung đưa chậm rãi tiến vào cung. Lúc này, Thành Minh cũng đang ở trong cung thượng triều. Ông vốn tưởng Thành phu nhân nói hôm nay vào cung nói rõ với Mặc Tông Bình, chẳng qua là lời tức giận nhất thời của Thành phu nhận. Không ngờ, sau khi bước ra điện Tần Chính thật sự nhìn thấy Thành phu nhân! Hai mẹ con dắt tay nhau vừa đi qua, không ít đại thần quen Thành phu nhân, đều đến thăm hỏi thỉnh an bà.
Danh tiếng của phu nhân hộ quốc công không đến mức khiến chúng triều thần cung kính với bà như vậy, sự thật là vì trong số những đại thần này, không ít người đều là học sinh của Chu thái phó ngoại tổ phụ của Thành Thanh Ninh đích thân dạy ra! Sau khi Thành phu nhân trả lễ từng người, căn dặn Lục công công vào trong thông báo với Mặc Tông Bình. Sau khi Lục công công nhìn thấy Thành phu nhân, sắc mặt bỗng chốc trở nên kì lạ.
Ông cung kính thỉnh an Thành phu nhân, bước chân như bay vào điện Tần Chính. Rất nhanh, cửa lớn của điện Tần Chính mở ra, Mặc Tông Bình đích thân ra nghênh đón Thành phu nhân! “Mẫn tỉ tỉ.....” Mặc Tông Bình mặt đầy khẩn trương, lúc nhìn thấy bụng nhỏ của Thành phu nhân hơi nhô lên, đột nhiên thần sắc càng thêm khẩn trương, đưa tay ra có ý đích thân đỡ lấy Thành phu nhân. Phát hiện ra động tác của bản thân hình như có chút không thích hợp, Mặc Tông Bình nhớ ra bản thân nay là vua của một nước, không còn là đứa trẻ nhỏ quay quần sau lưng bà như ngày xưa nữa, vội rụt tay lại “Mẫu tỉ tỉ, mời vào trong.” Thấy vậy, Thành Thanh Ninh càng kinh ngạc hơn!
Các đại thần còn ở bên ngoài điện Tần Chính chưa đi xa, thấy cảnh này hình như không lạ gì. Không ít người thần sắc trên mặt lâm vào trầm tư, chỉ có một số triều thần trẻ, mặt đầy kinh ngạc. Thành Minh đứng trong đám người, sắc mặt phức tạp cuối đầu. Sau đó, chờ ở một bên. Sau khi vào điện Tần Chính, Mặc Tông Bình vội căn dặn người để đệm mềm lên ghế, để Thành phu nhân ngồi thoải mái hơn chút. Trước lúc này, không ai nhắc đến việc bảo Thành phu nhân thỉnh an cả. Trong lòng Thành Thanh Ninh vô cùng kinh ngạc, sau khi hơi cuối người thỉnh an Mặc Tông Bình, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Thành phu nhân.
“Tông Bình, ta nghe nói ngươi muốn ban hôn cho con gái ta?” sau khi Mặc Tông Bình ngồi xuống, Thành phu nhân đi thẳng vào để tài, ngay cả một câu nhiều lời đều không có. Thành Thanh Ninh cuối đầu, nhìn không rõ thần sắc lúc này của Mặc Tông Bình, lại có thể nghe rõ được sự không vui trong ngữ khí của Thành phu nhân, cùng với sự chột dạ đột ngột của Mặc Tông Bình “Mẫn tỉ tỉ, đây tuyệt đối là hiểu lầm!”
Mặc Tông Bình vội giải thích “Trẫm chỉ là nhìn đứa bé Thanh Ninh này thật sự khiến người ta yêu thích. Cộng thêm hoàng tử của trẫm đều chưa cưới hoàng tử phi, do đó trong lòng mới có ý nghĩ.” “Vậy ta còn nghe nói, ngươi muốn trừng phạt phu quân của ta? muốn phạt trên dưới Thành phủ?” Thành phu nhân ngữ khí nhàn nhạt, nhưng lời chất vấn mang theo một sức ép không cho phép nghi ngờ. Mặc Tông Bình ho nhẹ “Mẫn tỉ tỉ hiểu lầm rồi, trẫm chẳng qua là hỏi Thành quốc công mấy câu mà thôi! cái gì trừng phạt không trừng phạt chứ, tuyệt đối không có chuyện đó.” “Nếu đã vậy thì tốt.” Thành phu nhân nhàn nhạt nhìn hắn “Hôm nay ta vào cung, là vì 2 chuyện này.”
“Ninh nhi nhà ta tuy đã đến tuổi hôn phối, nhưng ta còn chưa dự tính tìm nhà chồng cho nó. Một là vì Ninh nhi còn nhỏ, tính tình nóng nảy, ta sợ nó gả vào nhà chồng, không hiểu chuyện...... hai là, người làm mẹ này, cũng không nỡ nó gả sớm như vậy.” Lời này của Thành phu nhận, tuy nghe ra là đang nói Thành Thanh Ninh không hiểu chuyện, nhưng thật ra là đang bảo vệ cô. Đồng thời, cắt đứt ý nghĩ Mặc Tông Bình muốn ban hôn cho cô. Mặc Tông Bình vội trả lời “Mẫn tỉ tỉ nói có lí.”
Thành Thanh Ninh trong lòng cảm thấy kì lạ. Mặc Tông Bình này ngày thường một bộ dạng cao cao tại thượng, bộ dạng đế vương duy ta độc tôn, sao ở trước mặt mẫu thân, giống như một thằng nhóc hèn mọn vậy? Nếu Mặc Tông Bình sợ Thành phu nhân, hoặc là có qua gì đó với Thành phu nhân, theo lí mà nói sẽ không đối với Thành phủ như vậy mới đúng. Nhưng khăng khăng, hắn vì uy hiếp Thành Minh tận trung cho hắn, không tiếc dùng Thành phủ trên dưới, cả tính mạng họ hàng Thành phủ uy hiếp Thành Minh. So với thái độ trước mắt đối với Thành phu nhân, thật là một trời một vực! Thành Thành Ninh cảm thấy kì lạc, trong đây chẳng lẽ còn có ẩn tình gì?