Thần Y Độc Phi: Vương Gia, Sủng Thê Xin Khắc Chế

Chương 32: Chương 32: Mặc hàn dạ chính là đồ Khốn




Nghe thấy âm thanh dịu dàng của Thành phu nhân, Thành Thanh Ninh chỉ cảm thấy mọi uất ức bỗng chốc tìm được nơi phát tiết. “Mẫu thân, Mặc Hàn Dạ chính là đồ khốn!” Thành Thanh Ninh vừa khóc vừa mắng “Hắn còn nói với con cái này không được phép cái kia không được phép, còn chiếm tiện nghi của con gái, kết quả còn không chịu trách nhiệm!” “Nay tiểu thư gì đó của Chí Viễn Hầu về Kinh, khắp nơi đều biết.” “Đều nói cái vị tiểu thư của phủ Chí Viễn Hầu đó, là thanh mai trúc mã từ nhỏ với Mặc Hàn Dạ, hai người tình ý thâm hậu.”

“Vậy con là gì? con là đồ dự bị sao?” “Chính vì con gái thích hắn, nên đáng đời bị hắn ức hiếp vậy sao?” “Mặc Hàn Dạ tên khốn này, thật là tức chết con rồi!” Thành Thanh Ninh nằm trong lòng Thành phu nhân oa oa khóc lớn, có lẽ vì tiếng không nhỏ, mặt dán chặt bụng của Thành phu nhân của cô đột nhiên cảm thấy bị người ta đá mạnh một cái. “Đây...” Thành Thanh Ninh ngẩu đầu bất ngờ, ánh mắt ngơ ngác nhìn Thành phu nhân “Mẫu thân, ngay cả đệ đệ cũng ức hiếp con!” Thành phu nhân cười hiền, xoa bụng, cười nói “Ý của đệ đệ con là đợi nó sinh ra lớn lên rồi, nhất định giúp con giáo huấn Sở vương.”

Thành Thanh Ninh bị chọc cười rồi, không nhịn được ngẩn đầu lên “Con chờ đệ đệ ra bảo vệ con đó!” Thấy tâm trạng Thành Thanh Ninh tốt hơn rồi, Thành phu nhân mới nói “Ninh nhi, mẫu thân tin con sẽ tự bảo vệ tốt mình.” “Tâm ý con đối với Sở vương mẫu thân hiểu, nhưng con phải nhớ, bất luận ở trước mặt bất kì ai, con đều là bạn thân con độc nhất vô nhị. Con không cần vì lấy lòng người nào mà khúm núm cuối mình, cũng không cần vì chăm sóc đến tâm trạng của người khác để bản thân chịu ủy khuất.” Thành phu nhân nặng nề nói đến “Con là hạt châu sáng trong lòng bàn tay mẹ, con và đệ đệ con, là người mà mẫu thân quan tâm nhất trên đời này.”

Nhìn sự chăm chú trong mắt của Thành phu nhân, nước mắt dừng lại lúc nãy của Thành Thanh Ninh, lại không nhịn được chảy xuống. “Nhưng mẫu thân, con chính là cảm thấy khó chịu.” Thành Thanh Ninh đưa tay ra, chỉ lòng ngực của mình, thấp giọng nói “Chỗ này rất khó chịu.” “Con biết, Mặc Hàn Dạ có thể không phải lương phối. Con gái cũng cố gắng thuyết phục bản thân, từ bỏ hắn, nhưng mấy năm nay tâm ý đối với hắn, sớm đã thành thói quen rồi.” Thành Thanh Ninh cố nhịn không để bản thân khóc ra tiếng, nghẹn ngào nói “Chỉ là nghe hắn có tiểu biểu muội thanh mai trúc mã gì đó, tim của con gái đã đau muốn chết rồi!” Thành phu nhân đau lòng nhìn cô “Đứa trẻ ngốc, cô nương nào lúc trước không nhìn lầm qua chứ?”

“Chẳng hạn như phụ thân con, năm đó nếu mẫu thân biết ông ấy sẽ sống thành dạng này, năm đó chắc chắn sẽ không gả cho ông ấy.” “Ngô?” Nghe lời này của Thành phu nhân, Thành Thanh Ninh không hiểu. Rõ ràng là mẫu thân đang an ủi cô, sau đến cuối cùng lại thành chê Thành Minh rồi? Còn có câu lúc nãy, cô gái nào lúc còn trẻ không nhìn lầm qua, điều này thật không phải cách nói uyển chuyển của “cô nương nào lúc còn trẻ không có yêu qua tên cặn bã chứ”? Dường như phát hiện bản thân nói lạc, Thành phu nhân ho nhẹ một tiếng “Nếu con đã nói rõ với Sở vương, hai người khẳng định quan hệ. Con có thể trực tiếp đi hỏi nó, xem nó có cách nghĩ gì, đừng làm khó bản thân.”

“Mẫu thân biết trong lòng con khó chịu, đó là vì con thật lòng.” Nghe lời của trưởng bối là chân lí. Thành Thanh Ninh đột nhiên như được khai sáng. Phải đó, sao cô không trực tiếp đi hỏi Mặc Hàn Dạ, hắn và tiểu thư của phủ Chí Viễn Hầu rốt cuộc là quan hệ gì? Thay vì tự mình buồn bã, sao không trực tiếp đi hỏi Mặc Hàn Dạ, những lời hắn nói tối hôm đó, đều là ý gì?

“Mẫu thân lúc trước không phải phản đối con thích hắn sao?” Thành Thanh Ninh nghi hoặc hỏi. “Mẫu thân quả thật là phản đối.” Thành phu nhân mỉm cười, vuốt lại tóc vụn bên tai cô, nghiêm túc nói “Nhưng nếu con thật lòng thích nó... đứa bé đó cũng không phải người xấu, chỉ là tính tình hơi lạnh một chút.” “Mẫu thân tin, tương lai nó nhất định sẽ rất tốt với con.” Lời của Thành phu nhân cho Thành Thanh Ninh dũng khí và lòng tin.

Cô đứng lên, sửa san lại váy áo “Con biết nên làm thế nào rồi mẫu thân, đa tạ mẫu thân đã dạy bảo!” vừa nói, Thành Thanh Ninh xoay người muốn ra ngoài, Thành phu nhân vội gọi cô lại. “Rửa mặt trước, chải chuốt một chút rồi nói, nhìn bộ dạng bây giờ của con.” Thành phu nhân liếc yêu cô một cái, dặn dò ngoài cửa “Đông nhi, lấy thao nước đến cho tiểu thư rửa mặt.” “vâng.” Ngoài cửa truyền đến tiếng đáp của Đông Nhi, Thành Thanh Ninh nhìn kính soi mặt, bất giác đỏ mặt. Lúc này hai mắt của cô hơi đỏ, rõ ràng có thể thấy là khóc qua rồi. Bộ dạng này đi tìm Mặc Hàn Dạ, không bị hắn cười nhạo một phen mới lạ đó!

Thành Thanh Ninh trong lòng thẹn thùng nghĩ đến. Vốn còn nghĩ tên khốn Mặc Hàn Dạ đó cũng không có gì tốt, chỉ là đẹp trai chút mà thôi. Tính khí kém đến cực đỉnh, căn bản không đáng để cô thích, do đó khoảng thời gian này cố ý xa lánh, không đi nhớ hắn. Ai ngờ, cùng với sự trôi qua của thời gian... lại có lẽ là vì thái độ của cô đối với Mặc Hàn Dạ đột nhiên chuyển biến, khiến Thành Thanh Ninh ngược lại có tình ý với hắn sâu hơn. Nếu đã không buông được, vậy thì chủ động đi! Ít ra cô cũng thử một chút, nếu vẫn không thể làm rung động Mặc Hàn Dạ, thì cô chết tâm triệt để.

Nhưng ít nhất, mấy phương thức khiến người ta chán ghét mà lúc trước tin lời của Thành Uyển Nhi phải dừng lại, không thì Mặc Hàn Dạ sẽ chỉ chán ghét cô thêm. Phủ sở vương. Thuận Hòa phu nhân cùng Chí Viễn Hầu phu nhân đang ngồi ở phòng khách uống trà, Chí Viễn Hầu Tần Hải Minh không ngừng đi qua lại trong phòng khách, nhìn bình hoa này, sờ vật trang trí kia. Chí Viễn Hầu phu nhân họ Dư, nhà mẹ là nhà buôn bán. Chỉ nhìn gương mặt này của Dư Thị, đã viết đấy tinh rảnh. Một đôi mày mỏng cong cong, đôi mắt lấp lánh ánh sáng ma mảnh, cùng với đôi môi mỏng, không một thứ nào là không làm tôn lên vẻ ôn hòa cao quý của Thuận Hòa phu nhận. “Ta nói muội muội, phủ Sở vương các người cũng nghèo quá đi!” Tần phu nhân Dư Thị trên mặt mang theo sự khinh bỉ và chê bai, nhìn vật dụng trang trí đơn giản trong phòng khách, đôi mày cong lên càng thêm sinh động.

“Tuy nói mấy năm nay mẫu tử hai người trải qua không ít gió mưa, nhưng cũng không đến mức ngay cả vật trang trí ra hồn cũng không lấy ra được chứ.” Tần phu nhân lấy khăn tay ra, phẩy trước mũi, một bộ dạng xem thường người. Tần Hải Minh xoay người nhìn bà, cũng không ngăn cản bà. Nụ cười trên mặt Thuận Hòa phu nhân cứng ngắt, rất nhanh lại hồi phục như thường, ôn hòa nói “Đại tẩu nói là mấy năm nay, nhưng ta và Dạ nhi cũng đã quen với loại cuộc sống này rồi. Nếu quá sa hoa, ngược lại không quen.”

“Nói cũng đúng.” Tần phu nhân nghiêm mặt, sự khinh bỉ trên mặt không hề che giấu “Nhưng mà nếu bị người ngoài nhìn thấy, khó tránh sẽ bị xem thường.” Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy ngoài cửa truyền đến một âm thanh lạnh lùng “Nếu xem thường, vậy thì cút đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.