Âm thanh này giống như là từ trong địa ngục truyền đến vậy, khiến người ta trong lòng sinh hàn, một ý lạnh bao trùm cả phòng khách. Tần Hải Minh và Tần phu nhân xoay đầu nhìn qua, chỉ thấy Mặc Hàn Dạ một thân áo trắng, sắc mặt âm u đi vào, dường nhưng xem họ như không tồn tại vậy, đi đến trước mặt Thuận Hòa phu nhân. “Mẫu thân, lời nghe không lọt tai thì xem như là chó sủa, không cần để trong lòng.” Nghe thấy lời này phút, phút chốc sắc mặt của Tần Hải Minh lạnh hơn, Tần phu nhân “Vụt” một cái đứng dậy, chất vấn Mặc Hàn Dạ “Sở vương đây là đang rẽ hướng mắng ai là chó đó?” “Ta là cửu mẫu của người, người đối xử với trưởng bối như vậy sao?” Tần phu nhân tức giận nhìn hắn.
“Rẽ hướng? bổn vương là quang minh chính đại mắng.” Mặc Hàn Dạ nhàn nhạt liếc nhìn bà, sự áp bức trong mắt khiến khí thế chợ búa của Tần phu nhân phút chốc giảm xuống “Chạy đến phủ của bổn vương sủa bậy, Chí Viễn Hầu đây là không quản được bà chằn trong nhà, mặc cho bà ta ra ngoài tùy tiện cắn người sao?” Sắc mặt của Tần Hải Minh bỗng chốc cứng đờ “Hàn Dạ.....” “Chí Viễn Hầu chẳng lẽ đã quên rồi, nay bổn vương là Sở vương?”
Mặc Hàn Dạ đột nhiên xoay người qua, mặt lạnh nhạt nhìn ông “Chí Viễn Hầu gặp được bổn vương, theo lý nên thỉnh an.” Tần Hải Minh sắc mặt càng thêm cứng hơn nữa, nửa ngày mới nói ra được một câu “Ta là thúc thúc con.” “Thúc thúc?” Mặc Hàn Dạ mặt đầy trào phúng, mặt lạnh cười lên, giống một luồng gió lạnh thổi qua lòng người “Bổn vương từ khi nào có thúc thúc gì đó? Chí Viễn Hầu có phải là nhận nhằm người rồi không?” “Đây.... người....” Tần Hải Minh không biết nên trả lời thế nào, ánh mắt cầu cứu nhìn Thuận Hòa phu nhân “Muội muội, muội xem.....”
Thuận Hòa phu nhân giống như rất bất lực thở dài một hơi, nhẹ giọng khuyên bảo Mặc Hàn Dạ “Dạ Nhi, không được vô lễ với thúc thúc thúc mẫu của con.” Mặc Hàn Dạ hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là không thèm nhìn Tần Hải Minh. Nhưng lời của Thuận Hòa phu nhân đối với hắn có tác dụng nhất, Mặc Hàn Dạ im miệng, chỉ mặt lạnh ngồi ở một bên, đối với Tần Hải Minh và Tần phu nhân như không nhìn thấy. Lúc này bầu không khí có chút kì lạ..
Tần phu nhân vốn định ở trước mặt Thuận Hòa phu nhân thể hiện một chút, nay phủ Chí Viễn Hầu giàu có bao nhiêu, hào hoa hơn phủ Sở vương không chỉ là một chút. Nhưng nhìn thấy Mặc Hàn Dạ một tôn sát thần này ngồi ở một bên, bỗng chốc giống như là ăn trúng cái gì vậy, một câu cũng không nói ra được. Sắc mặt của Tần Hải Minh và Tần phu nhân vô cùng khó coi. Trong phút chốc, bốn người đều im lặng. Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng cười nhẹ “Mấy người là đang so ai im lặng hơn sao?”
Chỉ thấy Tần Dung một thân cẩm phục màu vàng nhạt, bước chân nhẹ nhàng bước qua bục cửa, đi đến bên Thuận Hòa phu nhân ngoan ngoãn nũng nịu “Chào cô mẫu....” Thuận Hòa phu nhân đời này chỉ có một đứa con trai là Mặc Hàn Dạ, bà không có con gái nên luôn xem Tần Dung là con gái ruột của mình. Cộng thêm bản thân Tần Dung cũng thích đến gần Thuận Hòa phu nhân, do đó càng khiến Thuận Hòa phu nhân yêu thích hơn. “Dung nhi đến rồi.” Thuận Hòa phu nhân từ ái nhìn cô, kéo tay của cô ngồi ở bên cạnh mình “Phụ thân con lúc nãy còn nói con thường nói muốn đến bồi ta.”
“Nay nếu các người đã về Kinh Thành rồi, cũng có thể thường xuyên đến bồi ta rồi.” “Phải đó.” Tần Dung cười nhẹ đáp “Nay trở về rồi, cũng có thể thường xuyên bồi bên cạnh cô mẫu rồi.” Vừa nói, Tần Dung lại đáng yêu nhìn Mặc Hàn Dạ, có chút bất mãn nói “Biểu ca, cô mẫu chỉ có huynh một đứa con trai này, huynh cũng nên bồi cô mẫu nhiều hơn mới đúng.” Thần sắc lạnh băng trên mặt của Mặc Hàn Dạ không đổi, đối với lời nói của Tần Dung giống như không nghe thấy. Sắc mặt của Tần Dung ảm đạm đi đôi chút, nhưng rất nhanh lại cười nhẹ, có chút ai oán nói với Thuận Hòa phu nhân “Cô mẫu người xem! biểu ca sao vẫn là tính tình lạnh băng như vậy!” “Thật là một chút cũng không khiến người ta thích được.” Nghe đến lời này, trên mặt của Mặc Hàn Dạ mới có tia thần sắc. Đêm đó, có người con gái không mời tự đến, đạp mạnh bàn chân của hắn, cắn chặt răng nói với hắn: Mặc Hàn Dạ, huynh thật là khiến người ta không thích nổi!
Nhưng lúc đó, thần sắc trên mặt người con gái nhỏ đó, phong phú hơn nhiều. Ngay cả ngữ khí cũng đáng yêu khiến người ta yêu thích không thôi. Hồi thần lại, Mặc Hàn Dạ bỗng trầm mặt, không vui nhìn Mộ Dung “Bổn vương không cần cô thích.” “Từ nay về sau, đừng để bổn vương nghe thấy lời này từ trong miệng của cô.” Mặc Hàn Dạ không chút khách sao nói. Ngay cả câu nói cũng bá đạo như vậy, người nào đó nếu tương lai thật sự thành thân..... có thể thấy cũng là một cuồng ma sủng thê...... Hắn thần sắc nghiêm túc, sát ý thoáng qua trong mắt, khiến Mộ Dung biết hắn không phải là uy hiếp cô. “Biểu ca, huynh.....”
Tần Dung không biết bản thân chỗ nào đã đắc tội Mặc Hàn Dạ, chỉ thấy hắn nói biến mặt là biến mặt, Mộ Dung khó lòng chấp nhận, bất giác xoay đầu nhìn về hướng Thuận Hòa phu nhân, mặt đầy ủy khuất nói “Cô mẫu, Dung nhi vừa về Kinh Thành, biểu ca đã đối xử với con như vậy!” Thuận Hòa phu nhân trong lòng bất lực, vừa an ủi Tần Dung, vừa ra dấu với Mặc Hàn Dạ. “Dạ nhi, Dung nhi vừa về Kinh Thành, chi bằng hôm nay con dẫn nó đi dạo đi.” Mặc Hàn Dạ không chút suy nghĩ từ chối “công vụ của con rất bận rộn.” Mặt nhỏ của Tần Dung trẳng bệch, thần sắc càng ủy khuất hơn nữa.
Thuận Hòa phu nhân hiểu tính tình của con trai nhà mình, nếu hắn đã nói vậy rồi, thì chứng tỏ là thế nào cũng không muốn dẫn Mộ Dung đi dạo. Tần Hải Minh không nói gì. Tần Dung thích Mặc Hàn Dạ cũng không phải bí mật gì, nhưng người sau một bộ dạng lạnh băng, Tần Hải Minh cũng quen rồi. Nhưng sắc mặt của Tần phu nhân thì có chút vi diệu rồi...... Bà trước tiên là nhíu mày không vui, tiếp đến lại liếc Tần Dung một cái, cuối cùng mới trào phúc nhìn Thuận Hòa phu nhân “Dù sao thì muội muội lúc trước cũng là hoàng hậu, tam cung lục viện đều có thể nắm được, sao ngay cả con trai mình cũng không quản nổi?” “Phủ chí viễn hầu chúng tôi nay suy tàn rồi không như trước kia, nhưng Dung nhi là viên ngọc trên tay của ta và ca ca muội.” Lời của Tần phu nhân dừng lại, sắc mặt không vui trên mặt dần hiện rõ “Phủ Sở vương các người xem thường Dung nhi chúng tôi nói thẳng ra là được, hà tất phải ức hiếp nó như vậy?” “Chẳng lẽ, phủ Sở vương các người thì cao hơn người ta một bậc sao?”
Sắc mặt của Thuận Hòa phu nhân thay đổi, nhưng vẫn duy trì ngữ khí ôn hòa “Đại tẩu nói gì vậy.” Đối với sự trào phúng của Tần phu nhân, Thuận Hòa phu nhân xem như không nghe thấy, cười nói “Dung nhi là ngọc trên tay hai người, cũng là đứa cháu gái ta thích nhất.” “Ta không thấy muội yêu thương nó nhỉ!” Ngữ khí của Tần phu nhân chua chát châm biếm, thật là hợp với dung mạo của bà ta..... đôi mắt của Mặc Hàn Dạ nheo lại, khống chế bản thân không một quyền đấm gãy răng bà ta. Vào lúc bầu không khí trong phòng khách đang căng thẳng, tiểu tư canh cửa vội vã vào bẩm báo “Vương gia, ngoài cửa có người muốn gặp ngài!” “Ai?” Mặc Hàn Dạ trầm mặt, đang tính mở miệng nói không gặp, chỉ nghe tiểu tư trả lời “Là Thành tiểu thư đến.” Chỉ một lời, sự âm u trên mặt của Mặc Hàn Dạ phút chốc tan đi phân nửa, khí thế cả người cũng từ diêm vương địa ngục lúc nãy, đột nhiên khôi phục như thường.