“Phu nhân, chuyện đã qua....” Vân Đoán đang tính ngăn, thì nghe thấy Thuận Hòa phu nhân cười bảo “Chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc nữa? không, lúc trước ta là nghĩ như vậy, nay lại không cho là vậy nữa.” “Lúc trước ta cảm thấy đây là một vết thương đẫm máu, sau khi mở ra thì không thể lành nữa, do đó luôn im lặng không nhắc đến chuyện quá khứ.” Lúc nói lời này, sắc mặt của Thuận Hòa phu nhân nhàn nhạt, dường như là đang nói một việc không liên quan đến bản thân “Nhưng mà nay ta cảm thấy, ngược lại càng phải đem chuyện trong quá khứ nhớ ở trong lòng, mới có thể nhắc nhở bản thân, đều chịu qua những thương đau như thế nào.”
“Đối với những thương đau đó, chúng ta không thể quên, thậm chí có thể trả thù.” Thuận Hòa phu nhân bỗng chốc cong môi, trong mắt thoáng qua ý vị không rõ. Động tác của Vân Đóa bỗng dừng một chút, tiếp theo tiếp tục xoa bóp cho bà “Phu nhân nói đúng.” “Mấy ngày nay thời tiết dần trở nên mát mẻ rồi, ngươi gửi một tấm thiếp mời cho Thành phu nhân, cứ nói bổn phu nhân mời tỉ ấy đến phủ Sở vương thưởng hoa cúc.” Vân Đóa đương nhiên hiểu ý của Thuận Hòa phu nhân, cười nói “Nô tì biết rồi, chậu cúc ba tư năm ngoái vương gia mang về từ Nam Hải năm nay cũng vừa nở rộ.” “ừm.”
Thuận Hòa phu nhân hài lòng gật đầu, mới khép mắt lại, mặc cho Vân Đóa xoa huyệt thái dương cho bà. Hôm nay trời không nắng lắm, Thành Thanh Ninh nhìn các loại, các kiểu hoa cúc trong vườn, hỏi Mặc Hàn Dạ “Mấy chủng hiếm này huynh lấy từ đâu đến vậy, ta nhìn không giống hoa cúc bản địa của Thương quốc.” Thấy Thành Thanh Ninh đối với hoa dường như còn có chút hiểu biết, Mặc Hàn Dạ không nhịn được nhìn cô, giải thích cho cô các chủng hoa cúc này. “Đều nói quân tử thích tài, thích mỹ nhân, huynh vậy mà thích hoa.” Nhìn Mặc Hàn Dạ đối với những hoa cúc giải thích một cách tự nhiên, Thành Thanh Ninh mỉm cười “Mặc Hàn Dạ, cái này không hợp với khí chất diêm vương của huynh đó!”
Khí chất diêm vương? câu này rốt cuộc là đang khen hắn hay là chê hắn? Trong lòng Mặc Hàn Dạ không hiểu, nhưng cũng không dám hỏi, sợ lại khiến Thành Thanh Ninh trở mặt. Dù sao thì người con gái nhỏ này nắng mưa thất thường, giống như thời tiết tháng 6, nói trở mặt là trở mặt, thật là khiến Mặc Hàn Dạ không nắm chuẩn được. Thấy Mặc Hàn Dạ không trả lời, Thành Thanh Ninh nhếch mày nhìn hắn “Phải rồi, hôm nay ta đến, là có chuyện muốn hỏi huynh.” Trước đó ở cửa lớn phủ Sở vương, cô đã nói rõ ý đến của mình với Mặc Hàn Dạ.
Nhưng mà cửa lớn không phải nơi nói chuyện, ngoài cửa cũng không ít bách tính xem náo nhiệt, vào phủ Sở vương phòng khách lại xảy ra tranh chấp, do đó chuyện Thành Thanh Ninh muốn hỏi mãi kéo đến bây giờ. “Muội hỏi đi.” Mặc Hàn Dạ tiếc chữ như vàng. Thấy hắn trả lời dứt khoát như vậy, vốn Thành Thanh Ninh một bụng đầy câu hỏi, giờ lại một câu cũng không hỏi ra được! Mặc Hàn Dạ dùng ánh mắt sâu thẫm nhìn cô rất nhanh Thành Thanh Ninh lại lần nữa đỏ mặt.
Lần này không cần Thành Thanh Ninh tự mở miệng, Mặc Hàn Dạ đã có thể nhìn thấu trong lòng cô đang nghĩ gì. “Có phải muội muốn hỏi, bổn vương và Tần Dung là quan hệ gì không?” Mặc Hàn Dạ chủ động hỏi. “Phải đó.” Thành Thanh Ninh có chút ngại ngùng “Thật ra, ta biết chuyện này không có liên quan gì đến ta, nhưng ta chỉ là tò mò mà thôi.” Vốn là cô hỏi Mặc Hàn Dạ trả lời. Sao giờ trở thành Mặc Hàn Dạ hỏi, cô trả lời rồi..... Thành Thanh Ninh lại cười hai tiếng bổ sung thêm một câu “Ta thật sự chỉ là tò mò mà thôi, nếu huynh không muốn trả lời cũng được, dù sao thì cũng không liên quan gì đến ta.” Nếu cô không bổ sung thêm một câu này, Mặc Hàn Dạ có thể thật sự tin cô là tò mò rồi. Vậy mà cô bổ sung thêm một câu này, ngược lại có ý che đậy “Ha......”
Mặc Hàn Dạ thấp giọng cười, ngữ khí mang theo mấy phầm châm chọc, nhưng không khiến người ta chán ghét “Nếu cô nói không liên quan đến bổn vương, vậy sao cô phải tò mò?” “Đều nói tò mò hại chết mèo, cô không sợ bản thân sẽ nghe thấy câu trả lời không hài lòng sao?” Mặc Hàn Dạ tiếp tục truy hỏi. Thành Thanh Ninh bị ép hỏi đến im lặng, lâu sau mới hé miệng, mặt đầy ngây ngô nói “Ta thật sự là tò mò, nói chung huynh cứ trả lời ta đi, đừng để ta tò mò nữa.” “Ngay cả nói dối cũng không biết.” Nhìn tai của Thành Thanh Ninh đỏ ửng, trong lòng Mặc Hàn Dạ vui vẻ “Bổn vương lúc trước đã giới thiệu qua với muội rồi, cô ta là tiểu thư của Tần phủ.”
“Nếu trả lời kĩ càng thêm chút nữa, cô ta là biểu muội trên danh nghĩa của bổn vương, cháu gái của mẫu thân ta.” “Chỉ đơn giản như vậy?” Thành Thanh Ninh có chút ngạc nhiên hỏi. “Chỉ đơn giản vậy.” Ánh mắt của Mặc Hàn Dạ không chút tránh né nhìn vào mắt cô, ánh mắt thẳng thắng khiến trái tim bất an khẩn trương của Thành Thanh Ninh đột nhiên buông lỏng xuống. Cô thở nhẹ một hơi, chấp tay ở sau lưng đi ở phía trước “Thì ra là vậy, thì ra là vậy.” “Cái gì?” Mặc Hàn Dạ không nghe rõ lời cô nói. “Không có gì.” Thành Thanh Ninh đột nhiên xoay đầu lại, nở ra nụ cười tươi rói, để lộ hai cái răng hổ trắng tinh dưới ánh nắng khiến cô trở nên ngây ngô hơn “Ta chỉ muốn nói, hôm nay thời tiết đẹp thật, bổn tiểu thư tâm trạng rất tốt!”
Bị cảm xúc của cô lây nhiễm, Mặc Hàn Dạ bất giác cũng cong môi. Trong mắt hắn chứa sự diệu dàng mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện, đi theo ở sau lưng Thành Thanh Ninh, giống như tùy tùng. Tình cảnh này, so với lúc trước là một chuyển cảnh cực lớn. Lúc trước, chẳng phải đều là Thành Thanh Ninh theo sau lưng hắn sao? Thôi ma ma ngồi dưới mái hiên, nhìn cặp đôi “thần tiên quyến lữ” này tự nhiên ở trong hoa viên tảng bộ, trên mặt mang theo ý cười hài lòng, không nhịn được gật đầu nói “Như vậy là tốt lắm! lão nô phải lập tức về bẩm báo phu nhân, để phu nhân cũng vui mừng..... “Ngày tháng vui mừng trôi qua rất nhanh, chớp mắt sắc trời đã tối xuống. Thành Thanh Ninh cùng Thuận Hòa phu nhân trò chuyện một lát, bèn đứng lên cáo từ. “Thanh Ninh, chi bằng ở lại phủ Sở vương dùng cơm tối, ta bảo Dạ nhi đưa con về?” Thuận Hòa phu nhân hiền từ nhìn cô. Xưng hô cũng từ “Thành tiểu thư” xa cách khách sáo, biến thành Thanh Ninh thân mật như hiện giờ.
Thuận Hòa phu nhân thật là càng nhìn càng thích Thành Thanh Ninh, buổi trưa cùng cô trò chuyện lâu như vậy, từ lời nói hành động của cô cũng phát hiện, Thành Thanh Ninh không phải khiến người ta cạn lời như trong lời đồn. Cũng không biết, Thành phủ nhị tiểu thư tốt thế này, sao danh tiếng ở ngoài bị đồn khó nghe như vậy! Còn có Mặc Hàn Dạ, trước giờ thái độ ác liệt như vậy đối với Thành Thanh Ninh, hiện giờ nghĩ lại, Thuận Hòa phu nhân đều cảm thấy có chút có lỗi với Thành Thanh Ninh. Có ý nghĩ hổ thẹn này, Thuận Hòa phu nhân đối với con trai nhà mình càng bất mãn hơn nữa. Người ta một cô nương tốt như vậy, mắt nó là bị cái gì dán trúng rồi hay sao, sao nỡ làm tổn thương Thành Thanh Ninh như vậy?! không thể không nói, có được sự khẳng định và yêu thương của mẹ chồng, con trai không con trai đều đứng sang một bên, con dâu mới là quan trọng nhất!