Nhìn thấy vẻ mặt này của Tần phu nhân, thì Tần Dung biết bà lại có một số lời không nhịn được rồi, vội kéo bà, nhéo nhẹ cánh tay bà một cái. “Mẹ! người và phụ thân về hầu phủ trước đi, con gái lát nữa sẽ về.” Như vậy, lí trí của Tần phu nhân lại bị kéo trở lại. Bà hừ nhẹ một tiếng, cố gắng tìm lại mặt tôn nghiêm lúc nãy bị bẻ trong tay của Mặc Hàn Dạ “Con gái ta nói đúng, ta không so đo với một số người không biết lễ phép! để tránh bản thân tức giận!” vừa nói Tần phu nhân vừa liếc nhìn Tần Hải Minh “Giống khúc gỗ đứng đó làm gì?”
“Người ta đều đuổi chúng ta đi rồi, ông sao còn mặt dày như vậy, ở lì trên phủ người ta không đi?” Có lẽ là do lúc nãy Mặc Hàn Dạ và Thuận Hào phu nhân đều khiến bà cực kì khó coi, nhưng Tần Minh người chồng này không giúp bà lấy lại thể diện, Tần phu nhân hận sắt không thành trừng ông. Hai ngươi vừa đi, Tần Dung mới thở phào một hơi, đi đến bên cạnh Thuận Hòa phu nhân, cuối người nhẹ giọng nói “Cô mẫu, đều là mẹ con không tốt, khiến cô mẫu tức giận rồi.”
“Đợi Dung nhi về, nhất định sẽ nói mẫu thân con, để bà ấy xin lỗi cô mẫu.” Hai vợ chồng Tần Hải Minh đi rồi, oán khí của Thuận Hòa phu nhân cũng tan biến đi một ít. Giờ thấy cháu gái hiểu chuyện như vậy, Thuận Hòa phu nhân bất lực thở dài một hơi “Ta cũng biết, mẹ con chính là tính tình nóng nảy?” “Bỏ đi, ta cũng không so đo với bà ta nữa.” Thuận Hòa phu nhân có chút đau đầu xoa mi tâm “Con cũng về trước đi, tránh mẹ con lại phát tác nữa.” Tần Dung vốn không muốn rời đi một cách dễ dàng như vậy, liền vội giúp Thuận Hòa phu nhân bóp vai “Cô mẫu, Dung nhi mấy năm nay theo một lão ma ma học đắp bóp, để con giúp người xoa bóp!” Thủ pháp của cô thành thục, sức tay vừa phù hợp, Thuận Hòa phu nhân chỉ cảm thấy cơ thể thả lỏng không ít.
“Những thứ này đều có hạ nhân làm, con một tiểu thư, đi học những công phu này làm gì.” Không biết có lòng hay vô ý, Thuận Hòa phu nhân nhẹ giọng lẩm bẩm một câu. Sắc mặt của Tần Dung bỗng chốc thay đổi, tiếp đến nụ cười trên mặt cô trở nên có chút miễn cưỡng “Cô mẫu nói phải! nhưng Dung nhi nghĩ, biết những thứ này cũng không phải chuyện xấu.” “Đợi tương lai Dung nhi gả chồng rồi, phu quân cả ngày ở bên ngoài bận rộn, trở về nhất định là vô cùng mệt mỏi. Dung nhi có thể đấm bóp cho người, đấm lưng thả lỏng một chút, cũng coi như là một chút tâm ý.”
Tần Dung cố gắng uyển chuyển biểu đạt, ý nghĩ muốn gả cho Mặc Hàn Dạ của mình, Nhưng Mặc Hàn Dạ là khúc gỗ không hiểu phong tình. Thấy Tần Dung bóp vai cho Thuận Hòa phu nhân, không nói hai lời bước thẳng ra ngoài. Hướng hắn đi, chính là hoa viên của phủ Sở vương. Là đi tìm ai thì không cần phải nói. Thuận Hòa phu nhân lúc này vô cùng đau đầu, làm gì có tâm tư đi đoán ý ngoài lời của Tần Dung? Chỉ nhẹ nhàng khép mắt, giống như là bắt đầu thiếp nhẹ. Tần Dung uyển chuyển biểu đạt mà không ai đáp lại, bất giác có chút nản lòng. Cô bóp đến hai tay đều bắt đầu đau nhức, cũng không nghe được một lời khen của Thuận Hòa phu nhân, bèn cuối người nhìn, Thuận Hòa phu nhân vậy mà đã ngủ mất rồi!
Tần Dung tức đến nghiến răng, chỉ cảm thấy những gì lúc nãy làm đều là không công! Do đó, cũng không chào hỏi Thuận Hòa phu nhân, tức giận rời đi. Cô vừa đi, nha hoàn bên cạnh Thuận Hòa phu nhân Vân Đóa đã vào, nói với Thuận Hòa phu nhân “Phu nhân, lúc nãy nô tì nhìn thấy Tần tiểu thư rời đi, sắc mặt vô cùng khó coi!” “Chẳng phải là khó coi sao? nó có ý gì, ta đương nhiên hiểu.” Vốn Thuận Hòa phu nhân “đã ngủ”, lúc nãy đột nhiên mở đôi mắt ra, thần sắc có chút mệt mỏi nói “Đổi lại là lúc trước, nếu nó muốn gả cho Dạ nhi, ta sẽ không phản đối lời nào, ngược lại sẽ tác hợp chuyện tốt của nó, hoàn thành tâm nguyện của nó.”
Chỉ biết nếu muốn nắm lấy lòng của phu quân mình, không thể thiếu việc làm theo sở thích của phu quân. Cái gì nấu nướng, nữ công, cầm kì thi họa v.v, chỉ cần phu quân thích, thì có thể làm theo sở thích của người. Nhưng việc đấm lưng bóp vai, trừ là việc của hạ nhân, chính là những cô gái không đàng hoàng học! Lúc trước Tần Dung cũng là một cô gái thật thà, do đó được lòng của Thuận Hòa phu nhân. Thậm chí lúc trước chỉ thiếu điều bảo tiên hoàng, phong Tần Dung làm quận chúa, dù sao bà chỉ có một đứa cháu gái này, bản thân lại không có con gái hiểu lòng, đối xử với Tần Dung như con gái ruột, cái gì tốt đều cho nó.
Lại không nghĩ đến, mấy năm không gặp, Tần Dung đã từ cô gái đáng yêu lúc đó, trở thành bộ dạng chợ hội có chút hình bóng của Tần phu nhân. Thuận Hòa phu nhân phát hiện, bản thân không thể thích nó nổi nữa. “Khoan hãy nói Dạ nhi không có cảm giác với nó, chỉ nói bộ dạng này của nó gả vào phủ Sở vương, sẽ chỉ khiến phủ Sở vương chó gà không yên.” Vừa nói, Thuận Hòa phu nhân lại cảm thấy đau đầu, thở dài một hơi. Vân Đóa vội lên trước xoa huyệt thái dương cho Thuận Hòa phu nhân. Sau khi cảm giác thư thả một chút, Thuận Hòa phu nhân hỏi “Phải rồi, Dạ nhi là đến hoa viên tìm Thành tiểu thư rồi?” “Phải đó phu nhân.”
Nghĩ đến một màn lúc nãy nhìn thấy ở hoa viên, Vân Đóa không nhịn được cười nói “Nô đi rất lâu rồi không thấy vương gia cười.” “Mấy năm qua vương gia đối với Thành tiểu thư đều không nóng không lạnh, bỗng chốc dường như có chút khẩn trương đối với Thành tiểu thư, nô thi cảm thấy có chút bất ngờ.” Vân Đóa tuổi không còn nhỏ nữa, lúc này trên mặt lộ ra nụ cười “di mẫu”, khiến Thuận Hòa phu nhân không nhịn được bật cười theo. “Ta biết người nói lời này còn nể tình, đâu phải không nóng không lạnh, thái độ của nó đối với Thành tiểu thư người ta rõ ràng là ác liệt!”
Thuận Hòa phu nhân cười vui vẻ “Nhưng mà, tính tình của Dạ nhi quá lạnh nhạt. Nay nếu Thành tiểu thư có thể khiến nó rung động, nếu có thể tác thành chuyện tốt này..... nói thật, ta thấy đây là một việc tốt không tệ!” Thành phủ vốn chính là thế gia thanh bạch, Thành Thanh Ninh thật ra cũng là một cô gái không tệ. Chỉ là Mặc Hàn Dạ chưa từng đi tìm hiểu qua cô, mới luôn có thái độ ác liệt với cô, từng một khoảng thời gian khiến Thuận Hòa phu nhân người mẹ này không nhìn nổi nữa. Hơn nữa, Thuận Hòa phu nhân hiểu Thành phu nhân. Sau khi tiên hoàng băng hà, phủ thái phó liên tục xảy ra chuyện, Thành phu nhân chịu đả kích nặng do đó mới ít ra ngoài.
Lúc trước quan hệ của Thuận Hòa phu nhân và Thành phu nhân không tệ. Do hai người vì biến cố trong nhà, đều bắt đầu ít ra ngoài, nhiều năm như vậy gần như là chưa từng gặp mặt. Nghĩ lại tiểu thư phủ thái phó rộng lượng thoải mái lúc trước, Thuận Hòa phu nhân lại khẽ thở dài một hơi “Đứa bé này có bảy tám phần giống mẹ nó, tính tình cũng không khác mấy với Mẫn tỉ tỉ.” Thuận Hòa phu nhân dường như chưa từng nhắc đến chuyện xưa, giờ nghe bà đột nhiên nói một câu, sắc mặt Vân Đóa liền thay đổi.