Vì để tiết kiệm hai mươi tệ mà anh đến răng cũng không cần sao?
Trần Nhược Liễu nhìn Lâm Trác Úy bằng ánh mắt nhìn đồ vật quý hiếm, lắc đầu thở dài:
"Cuộc sống của anh đâu kém đến mức đấy đâu? Vì tiết kiệm một ly nước chanh hai mươi tệ mà anh không cần răng của mình nữa à?"
"Biết sao được chứ! Ai bảo tôi không có một ông nội tốt chứ?"
Lâm Trác Úy chỉ cây dâu mắng cây hòe khiến cơn giận của Trần Nhược Liễu cao đến ba mét, cô ấy nói:
"Anh đang chế giễu tôi ăn bám sao? Không phải anh đây cũng đang ăn bám sao?"
"Cô có thấy ai ăn bám mà thảm hại như này không?" Lâm Trác Úy hỏi ngược lại.
Trần Nhược Liễu tức giận không trả lời.
Cuối cùng cô phất phất tay nói: "Tôi phục anh! Bữa này coi như tôi mời, anh muốn ăn uống gì thì gọi đi, tôi tính tiền."
"Cảm ơn! Tôi đã ăn cơm rồi." Lâm Trác Úy từ chối.
"Hôm nay tôi bao hết! Tối nay anh muốn đi đâu ăn gì cũng được. Có được hay không?" Trần Nhược Liễu lấy lòng cực kì lộ liễu.
Lâm Trác Úy không nói lời nào, cứ như vậy nhìn cô ấy, khiến cô gái nhỏ không khỏi sợ hãi.
"Anh... anh nhìn tôi như vậy làm gì?"
Lúc Trần Nhược Liễu nói mấy lời này thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng.
"Ha... Bạn học Trần Nhược Liễu! Nếu tôi nhớ không nhầm thì trước đó cô cực kì ghét tôi cơ mà? Đột nhiên cô đối với tôi tốt như vậy tôi không quen. Sao đột nhiên cô thay đổi nhiều quá vậy?"
"Chuyện này..."
Trần Nhược Liễu có chút cứng người.
Còn không phải vì cái tên Lâm Trác Úy này có biểu hiện vượt trội nên cô ấy đột nhiên thấy bản thân không nhìn thấu anh nên mới cảm thấy hứng thú sao.
"A!"
Lâm Trác Úy đột nhiên hiểu ra gì đó, sau đó tiến về phía Trần Nhược Liễu nhìn chừng chừng cô.
Hai người cực gần nhau, Trần Nhược Liễu luống cuống, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn: "Anh... anh... anh muốn làm cái gì?"
"Bạn học Trần Nhược Liễu! Không phải cô thích tôi đấy chứ? Nếu vậy thì thật tiếc quá, tôi là hoa đã có chủ, mong cô thu hồi cái suy nghĩ không an phận đó lại đi." Lâm Trác Úy nói một câu khiến người nghe tức chết.
Mặt Trần Nhược Liễu đỏ bừng, nói lớn: "Anh người này sao da mặt lại dày như vậy chứ?Ai thích anh? Anh không cần mặt mũi nữa à?"
"Ha ha... Như vậy là tốt nhất."
Lâm Trác Úy vẫy vẫy tay, đứng dậy nói: "Được rồi! Gặp cũng đã gặp, nói cũng đã nói, tôi thấy cũng khá muộn rồi. Cứ như vậy đi. Tôi cần phải đi về."
"À!"
Nhìn anh muốn đi, Trần Nhược Liễu gấp gáp hỏi: "Vậy ngày mai anh sẽ đến Trung tâm y học cổ truyền quốc gia sao?"
"Để xem tâm trạng đã!" Lâm Trác Úy thuật miệng nói.
"Anh đi đi! Tôi đảm bảo ngày mai ở trường không có ai xa lánh anh." Trần Nhược Liễu thề thốt đảm bảo.
Nếu đúng như lời ông nội nói thì người tên Lâm Trác Úy này rất giỏi.
Nói không chừng Trung tâm y học cổ truyền quốc gia cần thiên tài như anh để nâng cao danh tiếng đó!
"Tôi sẽ xem xét."
Lâm Trác Úy nói xong thì muốn đi, nhưng đi được một nửa anh lại vỗ vỗ đầu: "Cô xem trí nhớ của tôi kém thật đó!"
Con hàng này quay người lại dưới ánh mắt nghi ngờ của Trần Nhược Liễu, cầm nửa ly nước chanh lên vừa uống vừa ôm miệng.
Trần Nhược Liễu đứng bên cạnh che ngực buồn nôn, nhịn không được rùng mình một cái.
Ôi...
Tên này đúng là biến thái!
Cũng quá keo kiệt rồi?
"Ợ!"
Sau khi uống xong Lâm Trác Úy ợ một cái, vỗ vỗ ngực xoay người rời đi.
Trần Nhược Liễu càng cảm thấy buồn nôn hơn.
Cô vừa định nói một câu thì Lâm Trác Úy vẫy vẫy tay nói: "Đừng nói chuyện với tôi... Hức! Tôi sợ... tôi sợ tôi sẽ nôn mất!"
Mẹ nó! Đơn giản mà vô tình!
Trần Nhược Liễu ngây người đứng đó nhìn bóng anh rời đi, chỉ cảm thấy gió thổi lạnh toát người.