Lý Vân Tịch không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Cô ta thực sự không hiểu nổi, rõ ràng là đến nhà người ta ở rể mà sao Lâm Trác Bình người này giống như đại gia vậy?
Lý Vân Tịch cô đời trước nợ anh cái gì sao?
Chảnh như vậy!
Mấy lần?
Một mực đòi ly hôn luôn là anh?
"Anh... anh chờ tôi chút!" Dưới tình huống cấp bách, Lý Vân Tịch lên tiếng.
Không ngờ Lâm Trác Úy không thèm để ý đến cô ta, nhấc chân rời đi.
Ôi! Tên nhóc này đúng là trâu đến từ nông thôn mà, lì như da trâu vậy!
Lý Vân Tịch tức giận dậm chân một cái, vội vã chạy ra ngoài đuổi theo,
Mẹ vợ Trương Mẫn và bố vợ Lý Hữu Phúc sau lưng thấy vậy thì gấp đến mức kêu to: "Vân Tịch! Vân Tịch! Con bé này con đuổi theo làm gì?"
Lâm Trác Úy đi ra đến cửa, nhảy lên xe ba gác đang định rời đi.
Lý Vân Tịch ba chân bốn cẳng chạy lại túm lấy tay anh.
Lâm Trác Úy sững sờ nói: "Cô muốn làm gì?"
Gương mặt xinh đẹp của Lý Vân Tịch đỏ bừng, không biết do gấp gáp hay do tức giận.
Cô ta trợn mày nhìn Lâm Trác Úy, tức giận: "Sao anh lại ngang ngược như vậy chứ? Vấn đề này có hay không có thì anh giải thích một chút là được rồi không phải sao? Anh chạy cái gì mà chạy?"
"Lời tôi nói có tác dụng sao?"
Lâm Trác Úy hỏi ngược lại.
Lý Vân Tịch sững người đứng yên.
"Cả nhà cô đúng là có bệnh! Bệnh cực kì nghiêm trọng, y thuật tôi giỏi đến mức nào cũng không chữa được." Lâm Trác Úy quỷ dị nói một câu khiến Lý Vân Tịch ngơ ngác.
"Cái gì?" Cô ta không hiểu.
"Bệnh đa nghi! Không chữa được, để nhân đạo hủy diệt đi."
"Anh..."
"Tránh ra! Đừng cản đường."
Lâm Trác Úy nói xong thì đẩy cô, định lái xe rời đi.
Lý Vân Tịch chính là không đồng ý, cô ta hỏi: "Vậy ý của anh chính là lòng nghi ngờ của tôi quá nặng, anh chưa từng làm chuyện đó?"
"Cô đang dùng phổi nói chuyện sao?"
"..."
"Tránh ra."
"Vậy người phụ nữ đó là ai? Tại sao anh lại muốn gặp riêng cô ta vào đêm hôm khuya khoắt chứ?"
"Có bệnh à! Cháu gái Trần Biển Thước mấy người còn không biết sao? Bạn học tôi!"
"Hả?"
Nháy mắt Lý Vân Tịch ngẩn người, còn có chuyện này nữa sao.
"Ôi, tránh ra đi! Đừng tưởng chân cô dài mà tôi không dám đâm cô, biến đi nhanh lên!"
Lâm Trác Úy tức giận quát lên.
Lý Vân Tịch đau đầu, suy nghĩ một hồi lâu, chuyện này từ đâu mà ra chứ?
Đều do Tiểu Điềm!
Trở về lại còn thêm mắm thêm muối nói lung tung, hơn nữa người nhà tất nhiên tin tưởng cô ta, không tin Lâm Trác Úy nên chuyện này mới trở nên nghiêm trạch như vậy.
"Lâm Trác Úy, ha ha ha... Đừng tức giận! Tôi xin lỗi, Tôi xin lỗi, anh tha thứ cho tôi đi?"
"Tha thứ cho cô? Được! Cô giết Lý Cảnh Điềm tôi liền tha thứ cho cô.”
"A..."
Lý Vân Tịch suýt chút nữa thổ huyết.