Trương Mẫn nhẹ gật đầu sau đó nói tiếp: "Lâm Trác Úy! Cậu nên nhớ rõ thân phận của mình là gì, cậu đến đây để ở rể! Cậu có thể gả cho Vân Tịch nhà chúng tôi là nhờ phúc tám đời tổ tiên cậu để lại. Làm người sống trong phúc mà không biết hưởng!"
Lời này khiến Lâm Trác Úy cực kì khó chịu, nhà anh nghèo như vậy sao?
Sao cứ phải treo câu nói này ở trên miệng để chà đạp tôn nghiêm của người khác vậy?
"Tại sao cậu lại làm ra chuyện đó được chứ? Vân Tịch nhà tôi đâu có làm gì có lỗi với cậu? Tại sao cậu có thể ở bên ngoài nuôi nhân tình, trêu hoa ghẹo nguyệt được chứ?"
Trương Mẫn nói xong Lâm Trác Úy liền nắm được trọng điểm của vấn đề.
"Nhân tình? Trêu hoa ghẹo nguyệt? Đây là chuyện quỷ gì vậy?"
"Còn chối! Cậu vẫn còn chối đúng không? Hôm nay Tiểu Điềm ở quán trà đã nhìn thấy cậu cùng với nhân tình của mình thân thân mật mật ngọt ngào hẹn hò rồi! Cậu còn cho rằng chúng tôi không biết sao?"
"..."
Trương Mẫn nói xong Lâm Trác Úy liền ngẩn người, buồn bực nhìn Lý Cảnh Điềm.
Được! Khó trách hôm nay con nhóc thối này ma xui quỷ khiến thế nào lại về nhà.
Hóa ra ban nãy cô ta cũng ở quán trà Mậu, thấy Lâm Trác Úy và Trần Nhược Liễu nên trở về để mách lẻo.
"Lâm Trác Úy, cậu cũng đừng trách tôi nói mấy câu này. Một người đàn ông phải có trách nhiệm với gia đình mình, có trách nhiệm với vợ mình, sao cậu lại có thể làm ra mấy chuyện có nhân tình này ở ngoài được? Chuyện này mà lộ ra ngoài thì không chỉ có mình cậu xấu mặt đầu, mặt mũi nhà họ Lý cũng bị ném đi hết sạch đấy!"
Bố vợ Lý Hữu Phúc không nhịn được mà nói.
Lâm Trác Úy hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Lý Vân Tịch vẫn giữ im lặng, hỏi: "Em cũng nghĩ như vậy sao?"
Lý Vân Tịch đứng im lặng không nói gì.
Gương mặt xinh đẹp của cô ta tái nhợt, lạnh băng nói: "Tôi không biết! Nhưng chính mắt Tiểu Điềm thấy anh như vậy!"
"Cho nên? Hiện tại em đang hoài nghi tôi sao?" Lâm Trác Úy tức giận.
Lý Vân Tịch vẫn tức giận không lên tiếng, cô ta trực tiếp quay đầu đi thản nhiên nói: "Chuyện bản thân làm tự bản thân anh biết rõ!"
"..."
Lâm Trác Úy chỉ cảm thấy trong lòng bây giờ thật lạnh.
Anh đứng một chỗ cười khổ nói: "Ha ha... Lúc trước em nói tôi trở lại em đã đồng ý với tôi những gì?"
"Chuyện này..." Lý Vân Tịch sững người.
"Ha ha ha... Nếu nhà họ Lý mấy người đã nghi ngờ tôi như vậy thì tôi ở lại làm rể được nữa sao?"
Nói đến đây, Lâm Trác Úy quay đầu nhìn mẹ vợ Trương Mẫn, khinh thường cười lạnh:
"Đúng! Mẹ nói rất đúng! Nhà con nghèo, con là một người nghèo khổ, sao xứng với Vân Tịch được? Con cóc ghẻ con đây vẫn không nên ăn thịt thiên nga, con gái nhà mấy người ai muốn thì gả cho người ấy đi! Tôi không theo hầu được."
Dứt lời, Lâm Trác Úy vung tay bỏ đi.
Khiến một nhà mấy người sững sờ.
Này! Chính anh tên nhóc này mới là người ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, kết quả lại mạnh mẽ muốn ly hôn như vậy sao?
Có nhầm hay không vậy?
Não anh không phải bị úng nước rồi chứ?
Anh ngang ngược như vậy khiến nhà họ Lý không kịp trở tay.
Người bị bắt gian tại chỗ không phải nên quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, sau đó tự tát mình hai cái, cam đoan về sau không dám tái phạm nữa sao?
Lý Cảnh Điềm gấp gáp đứng dậy nói: "Có gì đặc biệt hơn người chứ! Chị, không phải chỉ là một bác sĩ chữa bệnh thôi sao? Chúng ta không thể để cho anh ta uy hiếp như vậy được! Bác sĩ xuất ngoại đi nước ngoài chắc chắn sẽ có cách chữa. Loại người này đúng là không biết xấu hổ, nắm được chút chuyện trong tay liền muốn uy hiếp, nếu bây giờ dung túng cho anh ta thì chắc chắn sau này anh ta sẽ còn tái phạm."
Lý Vân Tịch vẫn ngây ngốc không nói gì.
Lâm Trác Úy cười lạnh, không quay đầu lại mà trực tiếp đi ra ngoài.
Lúc đi đến cửa chính, đột nhiên anh dừng lại không đi tiếp.
Hai tay Lý Cảnh Điềm khoanh trước ngực, vẻ mặt khinh thường, không phải cuối cùng vẫn phải quỳ xuống xin tha thứ sao?
Nhà họ Lý giàu có như vậy, người muốn vào cửa còn nhiều lắm.
Nhưng không ngờ rằng...
Lâm Trác Úy quay đầu nhìn Lý Vân Tịch: "Đúng rồi, mai mang hộ khẩu ra tòa, chúng ta ly hôn."