Thần Y Lâm Cứu Em Đi

Chương 152: Chương 152




Sau khi nói xong những lời này...

Ồ! Toàn bộ khách sạn lớn, tất cả mọi người ở hiện trường đều như nổ tung.

Sau đó, họ bàn luận sôi nổi.

Không lâu sau...

“Không thể được! Rõ ràng mạch đập của cô cả này rất bất thường, sắc mặt xanh mét, toàn thân chảy nước mủ và bốc ra mùi hôi thối.

Đó là dấu hiệu sắp chết!”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Lúc đó tôi quả thật đã bắt mạch cho cô gái này, mạch đập của cô ấy rất loạn xạ.”

“Tại sao có thể là giả vờ được chứ?”

Những người này lần lượt nói ra nghi ngờ của mình.

Dưới sân khấu chỉ có Trần Biển Thước mỉm cười và không nói lời nào.

Lâm Trác Úy nhìn Trương Linh Hạ ở bên cạnh, anh mỉm cười: “Mùi hôi thối trong người cô ấy, là bởi vì cô ấy đã uống Thuốc đông y có thảo mộc hôi thối! Về phần làn da ửng đen lên, cô gái này trang điểm rất lợi hại.

Còn tình trạng mạch đập, đương nhiên khi các thầy lang khác bắt mạch, cô ấy sẽ bấm huyệt Vân Môn của mình, khi mở ra nó sẽ gây ra tình trạng rối loạn mạch tượng.”

Nói xong những lời này, mọi người ở hiện trường bỗng nhiên hiểu ra.

Trần Nhược Liễu vui mừng khôn xiết, cô ấy kêu lên: “Vì vậy vừa rồi khi anh tiến lại sát người cô ấy đã ngửi thấy mùi hôi, nên xác định đó là do thảo mộc hôi đúng không?”

Lâm Trác Úy gật đầu.

Lúc này các Trung y xung quanh bàn luận sôi nổi, dường như họ đã kịp phản ứng.

“Bởi vì cô cả nhà họ Trương này vốn dĩ không có bệnh gì cả, vì vậy khi nghe nói phải hủy hoại nhan sắc, cho nên cô ấy sợ đến mức nhảy cẫng lên.”

“Cuối cùng chuyện này đã được phơi bày rồi sao?”

“Haiz! Tại sao chúng ta không nghĩ rằng cô ấy chỉ giả bộ bị bệnh chứ?”

Những người xung quanh đều vỗ ngực giậm chân, họ cảm thấy hối tiếc không thôi! Ai có thể ngờ rằng một nhân vật có thể diện như Trương Thắng Bưu lại công khai cầu người trị bệnh.

Cuối cùng con gái ông ta lại giở trò lừa bịp như vậy chứ? Ôi! Buồn rầu! Thật sự buồn rầu! Sau khi nghe Lâm Trác Úy kể lại, Trương Thắng Bưu vội vàng nuốt nước bọt, sau đó mở miệng hỏi một câu: “Vậy...

vậy...

thần y trẻ à, tại sao con gái tôi lại hiểu dược lý như vậy? Tại sao con bé phải làm như vậy?”

“Ha ha!”

Lâm Trác Úy cười cười, anh quay lại nhìn Trương Linh Hạ và nói: “Vấn đề này e rằng phải hỏi con gái của ông rồi.”

Trương Thắng Bưu quay đầu lại nhìn Trương Linh Hạ, ông ta suy nghĩ nát óc.

“Linh Hạ, tại sao con làm như vậy? Tại sao con làm chuyện này để lừa gạt bố con, lừa gạt mọi người?”

Bị bố hỏi đến mức phiền chán, Trương Linh Hạ thẹn quá hóa giận, cô ấy hét lên: “Tại sao? Bố! Còn không phải bởi vì bố đã chỉ định hôn sự sẵn cho con sao, do bạn cũ gì trước đây của bố đã đề cử bố, bố mới được địa vị như ngày hôm nay.

Bố nhất quyết gả con cho anh họ họ hàng xa gì đó, nếu con không giả bệnh thì con có thể làm gì đây?”

Trương Thắng Bưu cứng đờ người ở đó, ông ta vô cùng lúng túng.

Trương Linh Hạ quay đầu lại và hung dữ trừng mắt với Lâm Trác Úy, bây giờ cô ấy thật sự ghét anh đến tận xương tủy.

Tên khốn này! Vừa rồi, suýt chút nữa anh đã hủy dung cô ấy, bây giờ còn vạch trần cô ấy, nhất quyết phá hủy hạnh phúc cả đời của cô ấy.

Trương Linh Hạ quát lên một tiếng, cô ấy tức giận giậm chân rồi quay đầu bỏ chạy.

Trương Thắng Bưu nhìn thấy con gái bỏ chạy cũng vô cùng lo lắng.

“Linh Hạ, Linh Hạ.”

Ông ta lúng túng liếc nhìn Lâm Trác Úy, ông ta nắm chặt tay lại: “Thần y trẻ, hôm nay thật sự khiến cậu cười chê rồi! Công ơn lớn này, hôm khác tôi nhất định sẽ báo đáp cho cậu.”

Nói xong, Trương Thắng Bưu vô cùng lo lắng rồi đuổi theo.

Người trong cuộc đã bỏ chạy rồi, cảnh náo nhiệt này đương nhiên cũng không có gì để xem nữa.

Tất cả mọi người ai về nhà nấy, chốc lát sau đã vắng tanh.

Lâm Trác Úy đứng ở đó lúng túng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.