Hôm nay anh đã chữa khỏi bệnh này...
Giống như bệnh nhân được chữa khỏi, không những không cảm ơn anh, ngược lại còn hận chính mình.
“Wao wao!”
Lúc này Trần Nhược Liễu chạy đến cười hì hì, cô ấy vỗ vai Lâm Trác Úy và vui mừng.
“Thật sự không ngờ rằng, Lâm Trác Úy, cái tên này thật sự có năng lực.
Mọi người đều không biết Trương Linh Hạ giả vờ bệnh.
Nhưng không ngờ rằng, chớp mắt một cái anh đã vạch trần ra! Bái phục, bái phục!”
Lâm Trác Úy mỉm cười, anh thuận miệng nói một cách khiêm tốn: “Đâu có! Chỉ là mọi người không nghi ngờ cô ấy đang giở trò lừa gạt thôi.”
“Anh! Cho dù nói thế nào thì sau lần này, em bái phục anh giống như dòng sông cuồn cuộn, liên tục không ngớt, giống như...”
Triệu Bưu vừa mở miệng định nói tiếp thì Lâm Trác Úy đã nói: “Nhóc phải đọc thêm nhiều sách! Đừng chỉ nghĩ đến những thứ ảo tưởng này! Triệu Bưu gãi đầu cười ngượng nghịu.
Rất nhanh sau đó, bọn họ quay về “Hội quán y học cổ truyền”
, bên này Từ Xuân Bảo đã thu xếp mọi việc ổn thỏa.
Nhìn thấy đám người Lâm Trác Úy quay về, ông ta lập tức tiến lên, mỏ miệng nói: “Em trai! Thế nào rồi? Đã chữa khỏi bệnh cho cô cả nhà họ Trương hay chưa? Khi Lâm Trác Úy nghe thấy câu hỏi này, anh cười một cách lúng túng.
Anh cũng không trả lời, liền bước vào bên trong.
Từ Xuân Bảo sửng sốt, ông ta nhìn những người khác: “Rốt cuộc đã chữa khỏi bệnh hay chưa?”
Trần Nhược Liễu lúng túng mỉm cười, cô ấy bất lực trả lời: “Nói là chữa khỏi rồi...
mà cũng chưa chữa khỏi, nói chưa chữa khỏi đi! Mà đã chữa khỏi rồi.”
Nghe xong, Từ Xuân Bảo tức sôi máu.
“Cô nói với tôi mà lại líu lưỡi như vậy sao?”
Triệu Bưu vội vàng nói: “Thực ra câu chuyện là như này, Trương Thắng Bưu cho rằng con gái có bệnh, kết quả là giả bộ bệnh mà thôi.
Anh tôi đã vạch trần chuyện này, Trương Thắng Bưu rất vui vẻ, nhưng cô cả nhà họ Trương lại rất tức giận.
Ông Bảo, ông nói xem như vậy được gọi là chữa khỏi hay chưa chữa khỏi?”
Từ Xuân Bảo cũng không nói nên lời, ông ta ngây người ra.
Còn có chuyện này sao? Nhưng...
Ngay sau đó, ông ta lại mở miệng hỏi: “Nếu nói như vậy thì giấy chứng nhận kinh doanh, rốt cuộc có thể lấy được không?”
“Không rõ lắm! Ông ta nói hôm khác sẽ nói cảm ơn, có ma mới biết được là lúc nào!”
Triệu Bưu thở dài.
Từ Xuân Bảo cũng bất lực, chuyện này có chút đau khổ trong lòng! Nhưng ngay sau đó, Lâm Trác Úy mỉm cười và trấn an mọi người: “Không sao đâu, trước khi xe lên núi chắc chắn sẽ có đường! Sẽ luôn có cách mà.”
Mọi người cười gượng gạo, nói như vậy chỉ sợ đến lúc đó Trương Thắng Bưu trở mặt từ chối, họ muốn tìm một tấm giấy chứng nhận cũng không tìm được.
Mọi người ngồi một lúc lâu, họ cũng nói chuyện không ít.
Họ cũng không phải là những người rảnh rỗi, mỗi người đều có việc riêng nên đều lần lượt rời đi.
Từ Xuân Bảo cũng đang bận rộn với việc lựa chọn địa điểm cho nhà máy và mua sắm thiết bị.
Trần Biển Thước cũng phải quay lại Trung tâm y học cổ truyền quốc gia, còn phải đảm nhiệm chức vụ hiệu trưởng danh dự của mình.
Về phần Trần Nhược Liễu và Triệu Bưu, hai người cũng là học viên của Trung tâm y học cổ truyền quốc gia, học tập mới là nghề nghiệp chính của họ.
Họ không có năng lực như Lâm Trác Úy, nếu không học tập thì sau này không có tiền đồ.
Rất nhanh sau đó, mọi người đều rời đi, bây giờ toàn bộ phòng khám chỉ còn lại một mình Lâm Trác Úy.
Nhìn thấy phòng khám vắng tanh, Lâm Trác Úy cười đau khổ, trong lòng anh dâng lên một cảm giác cô đơn không thể giải thích được.
Được rồi! Anh xuất thân là dân lao động bình thường, cảm giác cô đơn này đã sớm trở thành thói quen rồi.
Ngay sau đó, Lâm Trác Úy dọn dẹp và sắp xếp.
Anh bắt đầu lại lần nữa, tìm một vị trí ngồi xuống, cầm lấy một cuốn sách y học và nghiên cứu.
Nhưng thật đáng tiếc...
Một lúc sau, anh đã buồn ngủ.
Cuốn sách đang cầm trên tay liền úp sấp lên mặt, sau đó là tiếng ngáy chói tai.
Ấy thế mà anh đã ngủ quên một cách vi diệu!