Chỉ mới trước đó không lâu, Lý Tình vẫn còn khen ngợi chồng mình có bản lĩnh, rồi nào là cô ta không đi theo sai người. Lúc này thì trực tiếp bị làm cho mất mặt.
Tham gia tiệc mừng kết hôn, vậy mà lại không có chỗ ngồi cho bọn họ?
"Có ý gì chứ? Đây là đạo đãi khách của nhà họ Lý hả? Làm gì có cái lý để cho khách đứng thế này chứ? Chúng tôi là khách quý mà bọn họ mời đến đó!"
Trương Dương tức giận xông tới hét lên với nhân viên phục vụ.
Khách quý?
Nghe thấy hai từ này, nhân viên phục vụ suýt chút nữa đã không nhịn được mà cười thành tiếng. Trên mặt anh ta tràn đầy khinh thường, nhưng vẫn cố gắng gượng giữ nguyên nụ cười lịch sự:
"Anh Trương, cô Lý, thật ngại quá! Trên thiệp mời của hai người ghi là xem lễ, chứ không phải là khách mời tham dự hôn lễ."
Anh ta vừa nói dứt lời, Trương Dương liền nổi điên lên, vội vàng nhìn tờ thiệp mời, quả thực bên trên có viết hai chữ "xem lễ".
Vào thời khắc mấu chốt, Lý Tình tỏ vẻ không thể nhịn được nữa.
"Các người thế này là có ý gì? Xem thường nhà họ Trương chúng tôi hả? Chúng tôi chính là nhà họ Trương điều hành cả một chuỗi siêu thị đấy!"
"Ồ!"
Cô ta hét lên y hệt như một mụ điên, nhân viên phục vụ cũng không đáp lại, một người đứng phía trước lại rất tò mò.
Một người đàn ông trung niên quay đầu lại nói: "Nhà họ Trương điều hành chuỗi siêu thị? Ha ha ha...Quả đúng là cháu Trương và cháu dâu nha."
Trương Dương tò mò liếc nhìn, ngay lập tức liền bị dọa đến hãi hùng: "Bác Dương, sao bác cũng ở đây?"
Ông chủ Dương này chính là một doanh nhân kinh doanh vật liệu xây dựng, không ngờ rằng ông ta cũng sẽ đứng ở đây quan sát buổi lễ. "Không chỉ có tôi đâu, bọn họ đều ở đây đấy!"
Dương Phú Quý nói xong câu này, Trương Dương lại càng sợ đến mức chẳng hiểu chuyện gì.
Anh ta quay đầu lại nhìn, ông chủ ngành vận chuyển Chu Đức Quý, doanh nhân kinh doanh gạo Hồ Hải Nhai, ông chủ showroom 4S Trương Minh.
Những người này đều là các nhân vật lớn trong mắt Trương Dương, tất cả bọn họ đều ngoan ngoãn đứng ở đây xem lễ...
Nhân viên phục vụ cũng nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, mở miệng hỏi một câu: "Còn thắc mắc gì nữa không? Nếu như không có thì tôi đi trước."
Chỉ một câu nói đã khiến Trương Dương và Lý Tình xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng.
"Bác trai, chỉ là nhà họ Lý tổ chức hôn lễ mà thôi, tại sao nhiều ông lớn ở thành phố Lâm Giang đều tới đây làm nền vậy?"
Trương Dương quả thật không hiểu, anh ta liền quay sang hỏi thăm Dương Phú Quý.
"Cháu trai à, cháu đúng là tuổi còn trẻ quá! Nhà họ Lý hiện nay kinh doanh càng ngày càng lớn, đặc biệt là công trình mà bọn họ đang mở rộng phát triển ở Quan Sơn Hồ đã sắp sửa trở thành công trình cao cấp nhất của thành phố Lâm Giang, bao nhiêu người cầu còn không được đều muốn bám vào nịnh bợ nhà họ Lý đấy."
"Chính là... cháu không nhìn thấy trên bàn phía trước sao, người của năm gia tộc lớn đều tới rồi! Những người đó mới là những ông lớn thật sự, chúng ta thì tính là cái gì chứ?"
Sau khi mọi người nói xong, trong lòng Trương Dương và Lý Tình cũng không biết là cảm giác gì.
Quả thật là người so với người có mà so đến lúc chết, hàng hóa so với hàng hóa có mà so đến lúc bỏ đi.
Con người phải biết tự thỏa mãn với bản thân mà!
Trong nháy mắt, Trương Dương nhìn sang Lý Tình thì đột nhiên phát hiện bản thân đã kết hôn quá vội vàng rồi, thật sự là ngu quá mà.
"Các vị khách quý! Các vị khách quý! Hoan nghênh mọi người đã tề tựu tại đây để tham gia hôn lễ! Tôi nghĩ mọi người đều đã sốt ruột rồi, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, chúng ta đừng bỏ lỡ giờ lành nữa. Bây giờ xin mời bố mẹ cô dâu và chú rể cùng lên sân khấu nào!"
MC đứng trên sân khấu vừa lên tiếng, tất cả mọi người lập tức yên lặng, điều này cũng có nghĩa là hôn lễ đã sắp bắt đầu rồi.
MC vừa dứt lời, bên dưới liền vang lên một loạt tiếng vỗ tay tựa như tiếng sấm rền.
Ông chủ của Tập đoàn bất động sản Thịnh Thế Lý Hữu Phú và vợ Trương Mẫn xuất hiện đầu tiên.
Gương mặt Lý Hữu Phú hết sức nghiêm nghị, mặc dù là ngày vui của con gái nhưng trên nét mặt của người nhà bọn họ cũng chưa từng thấy hiện lên nụ cười.
Rất nhanh...
Bố mẹ nhà chú rể cũng lên sân khấu.
Lâm Sử Chung và Tiếu Cúc bước ra, so với Lý Hữu Phú và Trương Mẫn thì rõ ràng trông nhỏ bé hơn nhiều.
Bọn họ mặc trên người một bộ đồ mới, nhưng xuất hiện ở trường hợp như thế này thì cả hai lại vô cùng ngại ngùng.
Trương Dương nhìn thấy hai người bọn họ, đặc biệt là Tiếu Cúc với đôi bàn tay thô ráp trông cứ như là rửa không sạch bùn đất vậy, nhịn không được mà châm biếm một câu:
"Hừ! Đồ nhà quê! Cũng không biết anh con rể nhà họ Lý giẫm phải vận cứt chó gì mà may mắn thế, có thể tiến vào được gia đình giàu sang này. Tình Tình, em nói xem có phải không?"
Kết quả...
Lý Tình không hề phụ họa với anh ta mà chỉ há to miệng, ngơ ngác đứng yên ở đó, cô ta cứ nhìn về phía đôi vợ chồng già kia rồi tự lẩm nhẩm.
"Không thể nào! Không thể nào! Nhất định là mình hoa mắt rồi, sao lại có thể là bọn họ chứ?"
"Tình Tình! Rốt cuộc em làm sao vậy?" Trương Dương thấy Lý Tình trông cứ hệt như là bị rối loạn thần kinh liền vội vàng ấn vào vai cô ta.
"Trương Dương, anh nói xem trên thế giới này liệu có thể có hai người trông giống như nhau không?"
"Chuyện này... em rốt cuộc đang nói vớ vẩn gì thế?" Trương Dương khó hiểu hỏi.
"Đi mau! Đi mau, chúng ta không thể ở lại đây nữa."
Lý Tình nghĩ tới một khả năng rất đáng sợ, tuy rằng nó cực kỳ nhỏ bé, nhưng nếu đó là sự thật thì sao?
Ngay lập tức, cô ta liền kéo tay Trương Dương, lúc này liền muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Kết quả, Trương Dương chỉ cảm thấy vợ mình chẳng hiểu ra sao. Đây là cơ hội để nịnh bợ nhà họ Lý, làm sao có thể đi được?
Vì thế, anh ta liền vung tay ra rồi nói: "Nhìn em trông như gặp quỷ vậy, có cái gì mà sợ chứ? Chúng ta làm người không được thất lễ, nếu đã đến rồi thì cứ ở lại đến cuối cùng thôi."
Rất nhanh...
Trương Dương vì quyết định này của anh ta mà hối hận đến tám đời tám kiếp.
Bởi vì MC trên sân khấu đột nhiên hét to: "Xin mời cô dâu chú rể lên sân khấu! Cô Lý Vân Tịch và anh Lâm Trác Úy!"
Ầm một tiếng, Trương Dương suýt chút nữa đã quỳ xuống rồi!
Anh ta không nghe nhầm chứ?
Chú rể là Lâm Trác Úy?