Ngay sau khi MC vừa dứt lời, toàn bộ khung cảnh xung quanh liền xuất hiện từng đợt pháo hoa và tiếng vỗ tay vang vọng cả hội trường, hôn lễ của hai người cứ dần kết thúc như vậy.
Căn cứ theo phong tục truyền thống, đôi vợ chồng mới cưới này tay trong tay, sau đó còn phải lần lượt đến từng bàn kính rượu và chào hỏi với khách khứa xung quanh.
Trong bữa tiệc, đương nhiên những người đó đều phải uống rượu.
Lâm Trác Úy cũng rất phóng khoáng, lần lượt thay vợ mình chặn lại hết toàn bộ.
Trong toàn bộ quá trình này, hai người vẫn luôn nắm tay nhau, Lý Vân Tịch cũng mỉm cười hạnh phúc tựa như một cô gái nhỏ.
Kết quả...
Chờ đến khi khách khứa đều rời đi cũng là thời điểm hai người tiến vào phòng tân hôn.
Cô buông lỏng tay Lâm Trác Úy ra, trên gương mặt không còn vương nụ cười nữa, một mình bước vào trong phòng.
Nhìn thấy bóng dáng lẻ loi của cô, Lâm Trác Úy cũng thở dài một tiếng.
Anh biết, mặc dù Lý Vân Tịch đã kết hôn với anh...
Thế nhưng, bản thân anh không thể bước vào trái tim cô ấy. Có thể nói rằng, cô ấy có một loại cảm giác bất đắc dĩ nên mới phải vậy.
Có điều cũng không sao cả, Lâm Trác Úy biết rằng chuyện này không gấp được, hết thảy đều phải đi từng bước.
Sớm hay muộn rồi cũng sẽ có một ngày! Anh sẽ khiến cho Lý Vân Tịch chủ động đi cùng mình...
Bữa tiệc nhanh chóng kết thúc, mỗi người ai đều về nhà nấy.
Lâm Trác Úy uống say đến mức hơi choáng váng, anh đẩy cửa phòng Lý Vân Tịch ra rồi bước vào bên trong.
Cô ấy đang ngồi ngẩn ngơ trên giường, dáng vẻ hết sức mờ mịt.
Mà trên mặt đất...
Một bộ chăn đệm đã sớm được trải cho Lâm Trác Úy rồi.
Đêm tân hôn, chú rể nằm ngủ trên mặt đất, chuyện này mà truyền ra ngoài thì phỏng chừng sẽ trở thành trò hề.
Nhưng Lâm Trác Úy biết, bọn họ đã có ba điều ước hẹn, một khi căn bệnh của Lý Vân Tịch chưa được chữa khỏi thì anh không thể động vào cô ấy.
Lâm Trác Úy bước tới, ngoan ngoãn chui vào chiếc chăn trên mặt đất rồi thản nhiên nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút!"
Lý Vân Tịch gật đầu rồi nằm lên giường, sau khi tắt đèn, cả căn phòng đều chìm trong sự tĩnh lặng.
Ai cũng không ngủ được.
Hai tay Lâm Trác Úy gối sau đầu, anh cứ thế ngẩn người nhìn lên trần nhà.
Lý Vân Tịch đưa lưng về phía anh, cô nhìn vào tường, cũng không biết cô đang nghĩ cái gì?
Rất lâu sau đó, cô lên tiếng: "Lâm Trác Úy!"
"Ừm?" Lâm Trác Úy bình thản đáp.
Lý Vân Tịch cắn đôi môi đỏ thắm, xấu hổ nói: "Tuy rằng tôi không thể giao bản thân mình cho anh, nhưng... Anh yên tâm! Nếu Lý Vân Tịch tôi đã chọn anh thì sau này tôi chính là vợ của anh, tôi cũng sẽ một lòng một dạ đối với anh."
Lâm Trác Úy nghe cô nói như vậy thì lập tức sững sờ, sau đó thì tươi cười ngọt ngào.
"Được!"
"Ừm, anh ngủ sớm một chút."
"Ừm!"
Nói xong, anh liền đắp chăn lên, trên gương mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau...
Rầm rầm rầm... Rầm rầm rầm...
Bên ngoài vang lên từng đợt tiếng đập cửa dữ dội, Lâm Trác Úy vùng vẫy trở người, cuộn chặt cơ thể lại.
Bên ngoài không ngừng truyền tới tiếng hét to của cô em vợ: "Lâm Trác Úy! Anh còn muốn ngủ đến lúc nào? Đưa anh về đây ở rể là để hưởng phúc à? Còn không nhanh dậy đi!"
Lâm Trác Úy càu nhàu từ trong chăn bò dậy, vật lộn một lúc mới bước ra ngoài rồi mở cửa ra.
Lý Cảnh Điềm nhìn anh rồi trợn trắng mắt, không có chút ý tốt nào quát lên: "Anh cũng không nhìn xem giờ là mấy giờ rồi? Anh cũng lười quá rồi đấy!"
"Haiz, để tôi ngủ thêm lúc nữa đi mà, Tiểu Điềm!"
"Hừ! Tiểu Điềm là cái tên mà anh có thể gọi à? Nhanh dậy rửa mặt để chuẩn bị ăn sáng!"
Nói xong, cô ta thở hồng hộc quay người bước đi.
Lâm Trác Úy quay đầu lại nhìn lên chiếc giường sau lưng mình, không ngờ vợ lại dậy sớm hơn anh rồi.
Cũng không biết sáng sớm đã đi đâu, chăn đệm đều đã được gấp lại ngay ngắn rồi.
Điều này khiến Lâm Trác Úy hết sức ngượng ngùng, nhanh chóng thu dọn chăn đệm của mình rồi ra ngoài.
Kết quả...
Vừa bước đến phòng khách liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc, anh không khỏi cảm thấy tức giận.
Trương Luân?
Người này sao lại ở trong nhà anh?