Anh cũng không thể ở không được!
Đến lúc đó nhà vợ lại bảo anh chỉ biết chơi bời lêu lổng, hết ăn rồi nằm, không nghề nghiệp đàng hoàng.
"Ôi dào ôi! Xem ai đây nào? Đây không phải chàng rễ nhà họ Lý thì còn là ai? Đi phơi nắng à? Ha ha ha..."
Ngay lúc Lâm Trác Úy đang lẩm bẩm thì một giọng nói vô cùng khó chịu vang lên.
Lâm Trác Úy quay sang nhìn thì thấy Trương Luân và chiếc Maserati đã dừng lại đằng kia.
Người đàn ông ngậm một điếu xì gà đang phì phèo khói, trên người mặc một bộ đồ vest, anh ta giễu cợt nhìn Lâm Trác Úy.
Lâm Trác Úy nhìn anh ta, tức giận đáp: "Trương Luân! Anh ăn no rửng mỡ hay gì? Rảnh rỗi quá không có việc gì làm đúng không?
"Đúng vậy! Làm sao anh biết vậy? Tôi vừa mới đến khách sạn Như Nguyệt ăn một bữa sơn hào hải vị!"
"..."
Lâm Trác Úy không nói gì nữa, chỉ nhanh chóng ghi nhớ thật kỹ. Anh ta đi tới, đưa tay vỗ vỗ vào bả vai Lâm Trác Úy, cười ha ha nói: "Người anh em! Đừng có bám váy phụ nữ nữa! Ha ha ha... Đừng tưởng rằng anh cứu Vân Tịch thì cả nhà dì họ tôi thật sự coi anh là con rể nhé. Tôi bảo anh này, không “môn đăng hộ đối” thì cuộc sống sau này của anh còn khổ dài dài.”
Lúc Lâm Trác Úy quay mặt qua, đôi mắt híp lại rồi cứ thế nhìn anh ta chòng chọc.
Trương Luân cười ha ha, nói: "Cậu nhìn lại bản thân cậu đi... Anh họ đây lo lắng cho cậu nên mới nói với cậu. Tôi lại lỡ mồm! Tôi lỡ mồm thôi! Tôi hay có cái tật là thích nói thật, giờ không có sửa được."
Lâm Trác Úy khẽ cười rồi cứ thế nhìn anh ta.
Điều này làm cho Trương Luân cảm thấy sợ hãi!
"Cậu... Cậu làm gì thế? Cậu nhìn tôi như thế làm gì?"
"Anh họ Trương Luân, tôi biết anh nói mấy câu này là để chọc giận tôi. Nhưng mà anh biết không? Tôi không giận, tôi không hề tức giận."
"..."
Mấy câu nói này làm cho Trương Luân nghẹn lời.
Thằng nhóc này lại không làm theo kịch bản nhỉ!
"Anh đã nói như vậy rồi! Không "môn đăng hộ đối" à? Anh châm biếm tôi nghèo hèn rách nát mà lại có thể cưới được Vân Tịch làm vợ, tôi làm sao tức giận được? Loại người giàu có đẹp trai, nhà cao cửa rộng trông mòn con mắt giữ cả mấy chục năm, cuối cùng "thanh mai trúc mã" lại gả cho người ta, nếu tôi là anh chắc tôi khóc hết nước mắt."
Lâm Trác Úy nói xong những câu đó làm cho Trương Luân nổi giận đùng đùng. Anh ta bước lên một bước xách cổ áo Lâm Trác Úy lên và vung nắm đấm: "Con mẹ mày..."
Kết quả là Lâm Trác Úy vẫn bất động, không hề tránh né.
"Nào nào nào... anh họ Trương Luân, hôm nay tôi vẫn chưa làm xong chỉ tiêu đâu đấy, có khi sẽ bị trừ lương. Ở nơi đông người như thế này anh muốn đấm tôi thì tôi sẽ ngã xuống ngay đấy."
"..." Trương Luân sửng sốt
"Tôi đây xương cốt yếu ớt, đến lúc đó anh mà không đưa cho tôi một trăm tám mươi vạn là tôi không đứng dậy nổi đâu nha."
Lâm Trác Úy nói một câu đáng ghét làm cho Trương Luân giận đến mức muốn hộc máu.
Anh ta nhìn quanh bốn phía thấy có rất nhiều người tụ tập lại, người nào người nấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào anh ta.
Trương Luân nghiến răng nghiến lợi nhưng nhanh chóng nở nụ cười.
Anh ta thả tay ra, chỉnh sửa lại quần áo của Lâm Trác Úy, cười ha ha nói: "Em rể! Cậu phải sống thật tốt, thật khỏe mạnh... Nếu không sau này còn ai chơi đùa với tôi nữa?"
Nói đến đây, Trương Luân lại sáp lại gần Lâm Trác Úy, ghé tai anh nói nhỏ:
"Mày đừng tưởng mày cầm được tờ giấy kết hôn là mày ngon! Tao biết mày vẫn chưa được đụng vào Vân Tịch đâu, mà mày có muốn đụng cũng không đụng được."
"..."
Sắc mặt Lâm Trác Úy ở nên âm trầm.
"Chắc hẳn là mày rất tò mò rằng ai nói cho tao biết đúng không? Ha ha ha... Dì họ của tao rất chướng mắt mày, mày cứ chờ đó! Đến khi Vân Tịch đá mày đi, nhà họ Lý đuổi mày ra khỏi nhà thì mày không có chỗ mà khóc đâu."
Nói xong mấy câu này, anh ta phủi phủi bộ đồ vest phẳng phiu, vẻ mặt vô cùng đắc ý leo lên chiếc Maserati và nghênh ngang chạy đi.
Nhìn theo bóng lưng anh ta, Lâm Trác Úy chỉ mấp máy đôi môi. Không nói tới! Nhưng đây lại là một vấn đề lớn.
Bà mẹ vợ của anh vẫn luôn thiên vị người nhà mẹ đẻ, nếu như không giải quyết bà ta thì có khi thành ra anh tự tay đẩy vợ mình lên thuyền người ta mất.