Bíp bíp bíp! bíp bíp bíp!
Ngay lúc này, một chiếc Maybach bấm còi inh ỏi.
Lâm Trác Úy quay sang thì thấy cửa sổ xe hạ xuống, Lý Vân Tịch gọi anh: "Này! Sao anh tan làm rồi mà còn chưa về."
Lâm Trác Úy cười cười rồi vội vàng đi qua, anh mở cửa rồi leo lên xe.
Lý Vân Tịch lái xe đi, sau đó liếc nhìn lướt qua: "Sao rồi? Hôm nay anh đi phát tờ rơi nhưng lại không có khách nào hỏi à?"
"Haiz, tôi phát hiện ra có vẻ như tôi không thích hợp làm việc này!" Lâm Trác Úy tùy tiện nói một câu.
Lý Vân Tịch bất đắc dĩ lại tức giận trả lời: "Lâm Trác Úy! Làm việc không thể "nói như rồng leo, làm như mèo mửa" được, phải đi từng bước từng bước."
"Được rồi, tôi sẽ cố gắng!"
"Ừ!"
Đột nhiên, Lâm Trác Úy nhìn Lý Vân Tịch rồi nói một câu: "Này, đúng rồi! Vợ à, gần đây em có hay cảm thấy lạnh hay không?"
"Không có á! Gần đây trời rất là nóng." Lý Vân Tịch vừa lái xe vừa nói. "Vậy thì không được! Chúng ta phải phòng hờ với những thứ có thể xảy ra. Lỡ đâu đột nhiên độc này phát tác, đến lúc đó lại nước đến chân mới nhảy, tôi chạy chữa cũng luống cuống chân tay, bản thân tôi cũng khó chịu."
"Điều này... cũng đúng!"
Lý Vân Tịch nhớ tới mỗi lần cô truyền hàn độc cho Lâm Trác Úy, anh cũng rất đau đớn.
"Em đã từng nghe qua Ngũ Cầm Hí chưa?"
"Cái đó... Cái đó là cái gì?"
"Đó là một phương pháp tập thể dục bắt chước động vật do Hoa Đà phát minh ra!"
"Cái này... tôi cũng không hiểu rõ lắm!"
"Dù sao thì em cứ coi như là bài tập yoga là được! Đến chừng đó tôi chỉ cho em."
Lâm Trác Úy còn chưa nói hết lời thì mặt Lý Vân Tịch đã đỏ cả lên. Anh ấy chỉ mình tập yoga à? Như thế thì xấu hổ đến chừng nào cơ chứ?
"Sao thế? Vợ ơi, có vấn đề gì không?" Nhìn thấy cô đơ người ra nên Lâm Trác Úy hỏi.
Lý Vân Tịch hơi xấu hổ, tằng hắng hai tiếng: "E hèm... không có... không có gì!"
"Được rồi, đến lục đó bảo mẹ vợ với bố vợ nữa, để hai người đó đến học một ít để tăng cường sức khỏe."
Lâm Trác Úy nói xong, Lý Vân Tịch cảm thấy kỳ lạ nên quay đầu nhìn anh ta: "Tên nhóc anh đang nghĩ gì trong đầu thế?"
"Không có... Không có gì. Tôi chỉ muốn giúp cả nhà em rèn luyện cơ thể thôi mà! Ha ha, mấy cái khác thì tôi không am hiểu chứ riêng dưỡng sinh và chữa bệnh thì khá tốt đấy."
Lý Vân Tịch nghe anh nói như thế chỉ ngơ ngác gật đầu.
Không lâu sau, xe đã đến nơi, hai người cùng nhau đi vào.
Cả nhà đã sớm chờ ở đó rồi, sau đó mọi người cùng nhau ăn tối. Suốt cả bữa tối chẳng ai nói câu nào.
Đây là gia quy nhà bọn họ, lúc ăn không nói chuyện.
Đương nhiên nguyên nhân chính là do... Có Lâm Trác Úy ở đây nên thật sự bọn họ không biết nói gì.
Mọi người ăn uống xong xuôi, Lý Hữu Phú lên tiếng: "Lâm Trác Úy này! Mấy nay sao rồi? Cậu có bán được căn nhà nào chưa?"
Nghe câu này, Lâm Trác Úy lúng túng cười trả lời: "Bố! Bây giờ bán nhà thực sự có hơi khó."
"..."
Sắc mặt Lý Hữu Phú trầm xuống.
Trương Mẫn đang ngồi trên ghế sa lông xem ti vi nghe anh đáp như thế thì coi thường hừ một cái, rồi cười nhạt:
"Người đã không có bản lĩnh thì sẽ không có bản lĩnh. Đi trách nhà ở khó bán hả? Theo như cách cậu nói thì công ty bất động sản nhà tôi còn làm ăn cái gì được nữa?"
Câu nói này của bà ta làm cho mặt Lâm Trác Úy đỏ bừng.
Lý Vân Tịch thở dài, nói: "Bố này! Sở trường của Lâm Trác Úy không phải cái này, có lẽ là chúng ta không nên để anh ấy đi bán nhà."
Lý Hữu Phú gật đầu, cảm thấy có lý.
Trương Mẫn ngồi bên cạnh lại đâm một đao: "Sao thế? Chúng ta phải nên đi xây cho cậu ta một cái bệnh viện à?"
"Mẹ à..."