Trước đó, khi lão A giới thiệu người cũng đã nói những lời như vậy.
Căn bệnh này chỉ có Lâm thần y mới chữa được, nhưng chữa trị xong rồi thì con gái nhà bọn họ phải lấy thân báo đáp.
Lúc đó cả nhà họ đều không đồng ý.
Nhưng vì để chữa khỏi bệnh cho con gái nên bọn họ đành phải đồng ý cái điều kiện vô lý đó, lừa Lâm thần y đến rồi nói sau.
Hơn nữa, nhà họ Lý bọn họ có tiền, nếu gặp được Lâm thần y thì có thể dùng tiền đuổi đi.
Bọn họ suy tính không tệ nhưng ai ngờ rằng ngay cả Lâm Trác Úy cũng nói thế.
Nhất định phải gả cho Lâm Trác Úy, nếu không sẽ không thể chữa trị!
Điều này có nghĩa là không chịu thương lượng sao?
Lý Cảnh Điềm cực kỳ tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Trác Úy, chửi ầm lên: “Anh là cái đồ xấu xa! Quả nhiên anh muốn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, lợi dụng chị gái của tôi! Chúng tôi đưa tiền cho anh là được chứ gì?”
“Đây không phải là vấn đề tiền bạc, vấn đề là nếu tôi chữa trị cho cô ấy thì cơ thể tôi cũng phải hứng chịu một phần hàn độc.” Lâm Trác Úy đáp lại.
Trương Mẫn đứng một bên không thể nhịn được nữa, ngay từ đầu bà ấy đã phản đối việc đi tìm cái người Lâm y thần này rồi.
“Lâm thần y, có phải cậu nghĩ nhiều quá rồi không? Đây là lần đầu tiên tôi nghe bác sĩ muốn chữa bệnh còn phải chịu thêm nỗi đau của người bệnh đó!”
Bà ấy cho rằng người này chính là một kẻ lừa gạt!
Những người lấy lý do chữa bệnh để lừa các cô gái trong sạch cũng không ít.
Ngược lại, Lý Hữu Phú đứng bên này lại vô cùng yên lặng, ông ta cắn răng nói: “Lâm thần y! Khoảng thời gian trước lão A cũng đã nói với chúng tôi rồi! Nếu như cậu có thể chữa khỏi bệnh cho con gái tôi, để cậu làm chồng con bé cũng không phải là không thể, nhưng trước hết cậu phải chữa khỏi cho con bé đã.” Lý Hữu Phú rất thông minh, dùng cách này để kéo dài thời gian, trước tiên để Lâm Trác Úy chữa khỏi bệnh cho con gái của ông ta rồi nói sau.
Sau khi xong việc, trả tiền là được.
Những bệnh viện lớn đều không có cách chữa trị, chỉ có người này mới có thể chữa, ông ta đường đường là ông chủ của Tập đoàn bất động sản Thịnh Thế, sao có thể đi lừa người khác?
Thực ra, cái gia đình này không để Lâm Trác Úy vào mắt.
Anh nghèo như vậy, sao có thể xứng đôi với cô chủ của nhà họ Lý?
Nhưng Lâm Trác Úy đã từ chối!
Anh vẫn là kiên trì với câu nói đó, muốn chữa bệnh thì phải kết hôn trước.
Thật ra cũng không phải là Lâm Trác Úy rất xấu xa, ỷ vào việc sống chết của người ta, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, muốn làm chồng của cô chủ Lý.
Mà là…
Phương pháp chữa trị của anh là đầu tiên phải châm cứu, châm vào nhiều huyệt đạo trên cơ thể.
Nói cách khác, trong quá trình chữa trị, cô chủ Lý không được mặc quần áo!
Bước tiếp theo, Lâm Trác Úy sẽ chữa trị cho cô ta!
Truyền hàn độc đó sang cơ thể của mình.
Cả quá trình này vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ sót một chút thì anh cũng có thể mất mạng.
Xin hỏi là, nếu không phải vợ của mình thì ai sẽ đồng ý làm cái chuyện điên rồ này?
Tất nhiên Lâm Trác Úy sẽ không thể giải thích.
Từ khi anh bước vào cái nhà này thì đã bị họ coi là người xấu, muốn nhân cơ hội hãm hại, bỏ đá xuống giếng.
Lâm Trác Úy mà tiếp tục nói ra phương pháp chữa trị kỳ lạ này nữa thì e rằng nhà họ Lý sẽ càng xem thường anh.
Trương Mẫn và Lý Cảnh Điềm không thể nhịn được cơn bực tức, bị tên lang băm này làm cho tức giận đến gần chết.
Trương Mẫn tiếp lời: “Hữu Phú, anh đừng cầu xin cậu ta nữa, đi tìm người khác đi! Em không tin là không có ai có thể chữa được hàn độc!”
Lý Hữu Phú không nói gì, ông ta nhìn con gái lớn của mình: “Vân Tịch, ý của con thế nào?”
Lý Vân Tịch nằm trong chăn, làn lông mi cong vút nổi lên một tầng sương mờ, cô ta run rẩy, cuối cùng thì lắc đầu.
“Người như thế này, con thà không chữa bệnh còn hơn!”
Lần này khiến cho Lâm Trác Úy giống như trở thành Trư Bát Giới, không phải là người.
Hai bàn tay anh siết chặt, đột ngột nói một câu: “Là tôi đã xúc phạm đến cô rồi, tạm biệt!”
Không nghĩ là…
Lúc này đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân, giọng nói kích động của một người đàn ông truyền đến.
“Chú! Chú! Bệnh của Vân Tịch có thể chữa khỏi rồi. Haha… Có thể chữa rồi!”
Tiếng nói vừa dứt thì thấy một người trắng trẻo mặc vest tiến vào.
Nhìn thấy anh ta, người nhà họ Lý nhiệt tính chào đón.
Người này tên là Trương Luân, bố của anh ta và nhà họ Lý gia có quan hệ khá tốt, là đối tác làm ăn.
Từ nhỏ anh ta đã thích Lý Vân Tịch mà nhà họ Lý cũng muốn để anh ta làm con rể.
Bây giờ thấy anh ta nói những lời này, ông ta lập tức tiến lên phía trước, kéo tay của anh ta hỏi: “Trương Luân! Cháu nói thật sao? Bệnh của Vân Tịch sao lại chữa được?”
Trương Luân cười một tiếng, nhấn mạnh nói: “Mọi người biết không, cháu đã dùng rất nhiều quan hệ, cầu xin rất nhiều người, cuối cùng, cháu đã tìm ra nơi ở của bác sĩ Trần. Ông ta đã đồng ý đến đây để xem bệnh cho Vân Tịch.”
“Bác sĩ Trần? Chính là Trần Biển Thước sao?”
“Đúng, đúng vậy! Chính là ông ta!”
“Haha… Tốt quá rồi, tốt quá rồi!”
Khi nghe nói người này sẽ ra tay, cả nhà vui mừng khôn xiết.
Cùng lúc đó, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Trác Úy tràn đầy sự chán ghét!
Những lời vừa nãy nói ra rằng phải kết hôn với Lý Vân Tịch thì cậu ta mới chữa khỏi bệnh, đúng là rác rưởi mà!
Trương Mẫn đứng ra, chỉ vào mặt Lâm Bằng mà chửi: “Cái tên lang băm này! Cậu còn ở nhà tôi làm gì? Còn không mau cút đi! Đúng là làm người khác ghê tởm!