Thần Y Lâm Cứu Em Đi

Chương 8: Chương 8




Nói xong những lời này, bấy giờ Trương Luân mới để ý tới Lâm Trác Úy, vẻ mặt ghét bỏ nhìn người đàn ông xấu xí này, hỏi một câu: “Người này là...?”

“Trương Luân, để cô nói cho cháu nghe, không biết dây thần kinh nào trong đầu của chú cháu bị hỏng, nghe tin tức vỉa hè từ một người rằng người này có thể chữa khỏi bệnh của Vân Tịch. Không ngờ, cậu ta dám nói rằng phải kết hôn với Vân Tịch thì cậu ta mới đồng ý chữa bệnh cho con bé.

Nghe Trương Mẫn nói xong câu này, Trương Luân giận tím mặt.

Người phụ nữ của anh ta lại phải gả cho tên xấu xí này?

Anh ta giận dữ nhìn Lâm Trác Úy, mắng chửi liên tiếp: “Tên khốn khiếp! Mày dám nói những lời như thế sao? Bố mẹ mày là ai? Sao có thể sinh ra một kẻ đáng chết như mày?”

Anh ta chửi rất khó nghe.

Lý Cảnh Điềm có chút xấu hổ, người là do cô ta mang đến đấy!

Cô ta nhanh chóng tiến lên phía trước, tỏ vẻ không kiên nhẫn phất tay như đang xua đuổi ruồi bọ: “Mau đi nhanh đi! Anh thật đáng ghét!”

Lâm Trác Úy cười khổ.

Mấy người nhà này cũng thật không ra gì. Anh không hề nợ bọn họ bất cứ cái gì. Không những vậy anh còn không ngại mưa to gió lớn đến đây để chữa bệnh. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Tuy nói là phải gả con gái các người cho anh nhưng anh cũng phải đánh cược cả mạng sống của mình!

Lâm Trác Úy nhìn thoáng qua Lý Vân Tịch bên kia, cô ta quay đầu đi, không muốn nhìn mặt anh.

Lâm Trác Úy thở dài một tiếng, lấy từ trong túi ra một cái bình nhỏ, đặt lên bàn: “Nếu có tình huống gì xấu xảy ra, cô có thể dùng viên thuốc này, nó có thể kéo dài khoảng ba ngày.”

“Cái gì?”

Vừa nghe hết lời này, Trương Luân đã nhảy lên mắng: “Mày dám nguyền rủa Vân Tịch nhà tao chỉ còn sống được ba ngày ư?”

Lâm Trác Úy không nói gì, chỉ nhẹ mỉm cười, đặt chiếc bình nhỏ lên bàn rồi xoay người rời đi.

Anh vừa quay người rời đi thì Trương Luân đã cầm lấy chiếc bình nhỏ trên bàn và ném thẳng vào thùng rác.

“Thuốc của loại lang băm này không thể uống bừa! Không may uống phải có thể chết người!”

Nói đến đây, Trương Luân lại nói thêm một câu: “Chú Lý, cô Trương, cháu đi gọi điện thoại hỏi xem bác sĩ Trần đến đâu rồi.”

“Được, được, được... Trương Luân, cháu mau đi đi.” Trương Mẫn trả lời.

Trương Luân xoay người bước đi, anh ta nghiến răng, vẻ mặt lộ ra sự độc ác.

Sau khi ra ngoài anh ta không gọi cho bác sĩ Trần mà gọi cho một thuộc hạ của mình, bảo tên đó đi tìm vài người đến dạy cho Lâm Trác Úy một bài học!

Tên khốn không biết điều này mà lại muốn cướp người từ tay anh ta sao?

Không chặt chân tên khốn đó thì tên của anh ta không phải Trương Luân.

Trong phòng, Lý Vân Tịch nhìn trời mưa to ngoài cửa sổ, cuối cùng cô ta cũng không đành lòng.

Cô ta thở dài một tiếng, nói: “Cảnh Điềm, trời mưa to như vậy mà bắt người ta phải chạy tới đây, em ra tiễn anh ta một đoạn đi.”

Lý Cảnh Điềm lẩm bẩm: “Chị, chị quan tâm tới cái loại rác rưởi xấu xí như anh ta để làm gì?”

“Không phải chị quan tâm anh ta mà là dù sao anh ta cũng đã tới đây. Trời mưa lớn thế này sẽ rất khó bắt xe, đừng để người khác nói nhà họ Lý chúng ta không có tình người.”

“Được rồi, em phục chị luôn đấy!” Nói xong, Lý Cảnh Điềm nhanh chóng đuổi theo ra cửa.

Lâm Trác Úy vẫn đang đứng ở đó, anh ngẩng đầu nhìn mưa to như trút nước, khi nào thì mưa mới tạnh một chút đây...

Không ngờ...

“Này! Tên lang băm kia, đứng lại!”

Lâm Trác Úy quay đầu lại, thấy Lý Cảnh Điềm, cười nói: “Thế nào rồi? Đến tìm tôi kê đơn thuốc?”

Một câu này chọc Lý Cảnh Điềm tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, cô ta nói một câu: “Chết tiệt! Thuốc mà tên lang băm như anh kê thì đến cả heo cũng không thèm ăn!”

Cô ta vừa nói xong thì lấy ra tờ một trăm nghìn đồng, ném lên người Lâm Trác Úy như đang vứt cho một kẻ ăn xin.

“Anh cầm lấy mà gọi xe! Đừng có nói nhà họ Lý chúng tôi không có tình người!”

Lâm Trác Úy không cầm lên, tiền rơi thẳng xuống đất, anh nhìn thoáng qua rồi cười một cách chua xót: “Tôi đã nhắc nhở cô rồi, chị gái cô còn sống được nhiều nhất là ba ngày! Thuốc kia cô phải bảo quản cho tốt, nếu không thể giữ lại được hơi thở của cô ta thì tôi có là Hoa Đà sống lại cũng không cứu nổi đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.