Lâm Sử Chung trở về phòng, lúc này đến phiên Lâm Trác Úy khó chịu.
Anh ngồi tại đó, lấy ra một điếu thuốc rồi tự hút.
Anh có nên buông bỏ thành tựu như bây giờ và trở lại đường cũ không?
Như thế bố mẹ vợ nhất định sẽ nổi giận!
Ai mà cam lòng buông bỏ một đống vàng bao giờ?
Thế nhưng mà... Bố anh nói đúng.
Nhà anh xuất thân từ "chân đất", đối với gia đình anh thì một cái giấy chứng chỉ đó nó rất quan trọng, vô cùng quan trọng.
Hơn nữa, lần trước Lâm Trác Úy bị Trương Dương tố cáo, quầy hàng của anh đã bị cấm.
Về mặt này thì anh bị thua thiệt nhiều!
Thế giới này sao lại đáng mỉa mai đến thế, nhưng chính đó lại là hiện thực.
Tất cả đều phải cần một tấm chứng chỉ.
Thi để lấy bằng, dựa vào năng lực của mình để lấy được chứng chỉ đó.
Có bằng cấp mới có thể tìm được việc làm, nếu không có bằng cấp thì chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Trong nhất thời, hiện thực và nguyện vọng của tổ tiên bắt đầu hành hạ Lâm Trác Úy. Anh ngồi suy nghĩ đến hơn nữa đêm, cuối cùng anh quyết định về nhà.
Vào bữa cơm tối, người một nhà ngồi ăn cơm với nhau, vẻ mặt dịu dàng.
"Con rể này, con đi thăm ông sui bà sui rồi đúng không? Thằng bé này, sao con lại không báo cho bố mẹ biết một tiếng."
"Đúng thế! Con nên đưa Vân Tịch đi cùng chứ, mua thêm chút quà cáp nữa."
"Lâm Trác Úy, ăn đùi gà này!"
Ngay cả Lý Cảnh Điềm cũng gắp một cái đùi gà vào bát của anh.
Nhìn người một nhà này, Lâm Trác Úy bối rối. Cuối cùng anh cúi gằm mặt vào bát cơm:
"Bố mẹ, vợ. Con muốn đi học y ở Trung tâm y học cổ truyền quốc gia để lấy chứng chỉ!"
Cuối cùng rồi anh cũng nói ra câu này.
Mẹ vợ Trương Mẫn nở nụ cười, hỏi một câu: "Chứng chỉ gì?"
"Chứng chỉ chứng nhận tư cách hành nghề y."
"..."
Trương Mẫn há hốc mồm, cả nhà đều sửng sốt.
"Học cái bằng này phải mất bao lâu con?" Lý Hữu Phú dò hỏi.
"Phải kế tục mất ba năm..."
Lâm Trác Úy nói vừa xong, xoẹt một cái, sắc mặt của cả nhà đồng thời thay đổi.
Đi tận ba năm?
Đùa gì thế?
Tuy nói Trung tâm y học cổ truyền quốc gia đang ở tại thành phố Lâm Giang, tối đa là anh ta phải chạy đi chạy lại qua hai bên.
Nhưng mà tận ba năm!
Phí mất ba năm ở lĩnh vực này, trong ba năm không hề có thu nhập. Buông bỏ làm bất động sản để đi học Trung y, như thế này còn không ngu ngốc thì là gì?
Trên bàn ăn, cả nhà ai ai cũng im lặng, sắc mặt xanh mét.
Lý Vân Tịch xấu hổ cười, nắm tay Lâm Trác Úy, cô thở dài nói: "Lâm Trác Úy, anh đang làm bên mảng tiêu thục yên ổn sao phải đi học Trung y chứ?"
"Tôi muốn kiếm một cái bằng!"
"Được rồi!"
Lâm Trác Úy vừa nói xong, Lý Hữu Phúc bên cạnh mở miệng nói: "Con rể này! Bố đã cân nhắc rồi, tháng sau sẽ đề bạt con lên làm trưởng nhóm, con đã làm rất tốt! Qua mấy tháng nữa sẽ để cho con làm quản lý mảng tiêu thụ, thấy sao?"
"..."
Lâm Trác Úy im lặng.
Bố mẹ vợ cũng hết lời khuyên bảo: "Ha ha... Con rể này! Con nên nhìn rõ hiện thực đi! Bây giờ là thời đại gì rồi? Có ai mà đi khám Trung y nữa đâu? Bây giờ khoa học kĩ thuật phát triển như vậy, đi khám Tây y không phải tốt hơn sao? Con đừng càn quấy nữa, cứ lo làm gây dựng sự nghiệp tiếp thị đầy hứa hẹn đi."
"..."
Cả đám người líu ríu không ngừng thay phiên nhau khuyên bảo Lâm Trác Úy.
Thế nhưng anh vẫn không nói lời nào, đến khi ai nấy đều nói khô cả họng rồi thì Lâm Trác Úy mới nói ra một câu:
"Con đã quyết định rồi! Con muốn đến Trung tâm y học cổ truyền quốc gia."
Bốp!
Rốt cuộc anh đã chọc giận mẹ vợ một cách triệt để, bà ta đập lên bàn cái rầm rồi mắng:
"Cậu đi học Trung y thì có tác dụng cái chó gì? Ba năm này ai nuôi cậu hả? Nhà họ Lý tôi không đi nuôi đồ vô dụng! Đợi ba năm rồi lại năm năm cuối cùng đi ra lăn lộn được một tháng bao nhiên đồng bạc? Sao cậu ngu thế hả? Nếu cậu dám đi thì đừng bước vào cửa nhà họ Lý nữa, tôi cũng không nhận thằng con rể như cậu!"
Nói xong, Trương Mẫn thở phì phò trở về phòng.
Một bữa ăn kết thúc trong không vui.
Lâm Trác Úy về phòng của mình, trải chăn đệm xuống đất. Vợ anh cũng lạnh lùng như băng không thèm nói chuyện với anh.
Bọn họ cảm thấy nhất định là Lâm Trác Úy điên rồi!
Một tháng anh có thể kiếm ít nhất một căn nhà, thành tích đáng kinh ngạc như vậy. Bây giờ anh làm địa ốc cho Quan Sơn Hồ, đây chính là lúc thị trường bất động sản bùng nổ nhưng anh lại không muốn đi kiếm tiền mà đi học thứ bỏ đi như Trung y?