Không phải ngu ngốc thì là gì?
Lâm Trác Úy chỉ cười khổ, cả nhà này là gia đình thương nhân, trong mắt chỉ có tiền.
Còn anh thuộc gia tộc Trung y thì đương nhiên anh muốn học y rồi.
Anh không quan tâm người nhà họ Lý nói gì và cảm thấy ra sao, nơi Lâm Trác Úy nên đi thì anh phải đi.
Vì chuyện này mà cả nhà ai nấy đều lạnh lùng.
Ngày hôm sau anh dọn dẹp một chút rồi đến Trung tâm y học cổ truyền quốc gia đăng ký.
Mẹ vợ Trương Mẫn đứng sau lưng anh chỉ vào anh mà mắng: "Cậu đi đi! Cậu cút đi đi! Cái đồ vô ơn nhà cậu đã đi rồi thì đừng quay về nữa. Nhà họ Lý cũng không có đứa con rể như cậu."
Lâm Trác Úy đứng ở cửa cười chua chát, cuối cùng anh cũng không quay đầu lại mà rời đi luôn.
Trương Mẫn ngơ ngẩn nhìn theo, tức giận đến mức điên lên.
Haiz, tại sao cái thằng con rể này lại thành ra thế này?
...
Trung tâm y học cổ truyền quốc gia.
Lâm Trác Úy đứng ở cửa, thật sự anh không ngờ rằng cũng có rất nhiều người.
Những người làm nghề Trung y của cả tỉnh đều tập trung về đây. Mọi người nhìn nhau thấy người quen cũ nên không ngừng chào hỏi.
"Bác sĩ Trương!"
"A, bác sĩ Lý, thật trùng hợp!"
"Y thuật của bác sĩ Lý đúng là "nhân tài kiệt xuất”, anh cũng đến Trung tâm y học cổ truyền quốc gia để đăng ký hả?"
"Ôi chao! Y thuật của bác sĩ Trương mới đúng là vô địch thiên hạ mà cũng đến đây đấy thôi."
"Ha ha ha... không còn cách nào khác, không còn cách nào khác mà! Thói đời lúc này chẳng phải đều chỉ vì một tờ giấy chứng nhận thôi sao?"
"Đúng vậy! Đúng vậy!". Xin hãy đọc truyện tại || TrumTruy en.o r g ||
"Bây giờ Trung y đã được chuẩn hóa rồi, thật là tốt quá. Đỡ cho có mấy tên bác sĩ chữa bệnh lung tung, chữa sao mà người ta chết luôn!"
"Đúng vậy, có một cái bằng thì chúng ta đi chữa bệnh mới dễ hơn."
Nói xong hai người ngầm hiểu ý nhìn nhau cười.
Nhận được tờ giấy chứng nhận thì coi như là làm tiền hợp pháp rồi.
Cọt kẹt...
Sau đó có một tiếng động vang lên, cửa lớn của Trung tâm y học cổ truyền quốc gia chậm ra mở ra.
Một đám người chen lấn nhau chạy vào bên trong, Lâm Trác Úy cũng đi theo.
Kết quả là...
Đi vào trong chưa được bao lâu thì những người này đều bị đuổi ra ngoài.
Vì sao?
Lúc trước người ta đã thông báo rồi, nhà nước quy định học việc thì học ba năm còn gì?
Có hiểu nó có nghĩa gì không?
Bởi vì tính chất đặc thù của Trung y nó khác với Tây y, có thể thi đại học hay có giảng viên giảng giải, còn có cả sách giáo khoa gì gì đó.
Còn bên Trung y thì chỉ truyền miệng, thầy dạy trò thế thôi.
Trung tâm y học cổ truyền quốc gia cũng không dễ vào đâu!
Cửa đầu tiên thì anh phải có được thư giới thiệu.
Anh là người kế nghiệp ở đâu?
Ai giới thiệu cho anh đến đây?
Nếu không có cái giấy này thì ai tới đây người ta cũng đều không chấp nhận.
Điều này làm cho Lâm Trác Úy choáng váng, anh nên nói như thế nào đây?
Kế nghiệp Hoa Đà? Kế nghiệp Biển Thước à?
Đám người này họ không cười đái ra quần mới lạ à!
Kiếm ai để xin giấy giới thiệu bây giờ?
Bố anh Lâm Sử Chung à?
Đừng có đùa!
Chính anh còn không có cái giấy chứng nhận là thầy thuốc lang trung mà, ai mà nhận ra Lâm Sử Chung chứ?
Lâm Trác Úy nhức cả đầu, có bản lĩnh nhưng không thể phục vụ quốc gia.
Anh gãi gãi đầu suy nghĩ nát óc, cuối cùng anh nhớ đến Trần Biển Thước.
Ông ta cũng có tiếng mà đúng không!?
Trần Biển Thước của Thượng Đô, thần y Trần.
Nhờ ông ấy viết một cái giấy giới thiệu thì nhất định có thể vào được.
Nghĩ đến đây Lâm Trác Úy nhanh chóng liên hệ với Trần Biển Thước và nói ra mục đích của mình.
Trần Biển Thước sửng sốt, suýt chút nữa ói máu: "Thần y Lâm, với bản lĩnh của anh mà còn muốn đi Trung tâm y học cổ truyền quốc gia để học Trung y hả? Anh chọc cười tôi đó sao?"