Hơn nữa, tài năng nổi trội này của anh là học của ai?
Lâm Trác Úy nói là học lại của bố!
Anh ta có tài năng như vậy thì có lẽ bố của anh hẳn là ngôi sao sáng của giới Trung y đây.
Sao lại nhờ ông ấy viết cái giấy giới thiệu này?
Lâm Trác Úy không có cách nào khác, có năng lực mà người ta không biết thì có ích lợi gì?
Chẳng phải là vì lấy cái tờ giấy chứng nhận thôi sao?
Anh đau khổ cầu xin Trần Biển Thước, cuối cùng ông ta cũng chỉ có thể đồng ý.
Không lâu sau cửa của Trung tâm y học cổ truyền quốc gia mở ra, Trần Nhược Liễu cầm giấy giới thiệu đi đến.
Nhìn Lâm Trác Úy đang đứng đợi ở đó, cô nhếch miệng: "Tên nhóc cậu có chữa được hàn độc không đấy?"
"Hả?". Truyện Ngôn Tình
"Nếu không thì cậu chạy tới đây học cái quái gì?"
"..." Lâm Trác Úy vô cùng bất đắc dĩ, anh không muốn lãng phí nước bọt với con nhóc thần kinh này.
Anh đưa tay ra, nói với cô ta: "Giấy giới thiệu đâu?"
"Ờ!"
Cô lấy giấy giới thiệu đập lên tay Lâm Trác Úy, lại còn đắc ý nói: "Danh tiếng của chính anh còn không xài được, đã thế còn phải dựa vào ông nội tôi còn gì."
"Ha ha... đúng vậy đúng vậy, toàn là dựa vào thần y Trần!"
"Được chưa! Vào thôi nào!"
Nói xong Trần Nhược Liễu nhanh chóng đi thẳng vào bên trong.
Lâm Trác Úy sững sờ, nhanh chóng bước đến giữ cô nàng lại.
"Em gái này! Ơn to lớn tôi không có lời nào cảm tạ hết được nhưng cô tiễn đến đây là được rồi, không cần phải đi cùng tôi đi đăng ký."
"Bậy nào! Ai muốn tiễn anh? Tôi cũng đến để đăng ký mà."
"..."
Lâm Trác Úy liếc mắt nhìn người mới thổi phồng ông nội mình như gì.
Chẳng phải cuối cùng cũng chạy tới kiếm chứng chỉ còn gì?
Anh im lặng đi vào theo.
Sau đó anh nộp giấy giới thiệu của Trần Biển Thước vào, có cái thứ này nên hai người có thể thuận lợi đi vào trong.
Khá lắm!
Sau khi vào bên trong thì hai người mới phát hiện nơi này tấp nập nhiều người.
Ngay sau đó làn sóng sàng lọc đầu tiên đã bắt đầu.
Trung tâm y học cổ truyền quốc gia khóa sinh viên đầu tiên được tuyển chọn rất nghiêm khắc.
Đầu tiên, anh phải có tay nghề. Hay nói cách khác anh phải đã từng học qua Trung y.
Thứ hai...
Tách người lớn tuổi và thanh niên ra.
Người lớn tuổi thì không phải nói rồi, bọn họ hành nghề y đã mấy chục năm, hoặc là cả đời của họ.
Trọng tâm vẫn là bồi dưỡng nhân tài, chính là những người trẻ tuổi này!
Đương nhiên những người trẻ tuổi này cũng phải là nhân tài kiệt xuất.
Không phải xuất thân từ một gia đình làm Trung y thì cũng là con cháu của một số hiệu thuốc.
Giống như Trần Nhược Liễu vậy, quả thực là tài trí hơn người.
Còn loại “chân đất” như Lâm Trác Úy thì lại không được yêu thích, nhưng bên ngoài vẫn phải nể mặt.
"Tôi là Dương Mậu người hướng dẫn của các bạn! Tôi chịu trách nhiệm về đánh giá và giảng dạy các bạn."
Một người đàn ông trung niên đạo mạo nghiêm túc đi vào lớp đào tạo lứa thanh niên, bắt đầu nói.
Ông ta vừa nói xong, mọi người đồng thanh chào: "Chào thầy Dương!"
"Khoan! Chớ nóng vội! Tôi không phải là thầy của các bạn, các bạn vẫn chưa có qua kiểm tra. Muốn vào Trung tâm y học cổ truyền quốc gia không dễ vậy đâu. Đầu tiên phải qua cửa kiểm tra này rồi hẵng nói!"
Nói xong ông ta vô tay một cái, có mấy người cầm giấy tờ đi vào.
Đây là vòng thi đầu tiên, thi viết.
Cũng chính là khâu làm bài thi để xem những kiến thức của những người ngồi đây như thế nào.