Ngay cả một cái trứng gà ấp rồi cũng không có!
Như thế này có nghĩa là gì?
Có nghĩa Lâm Trác Úy là người cuối cùng chọn, mọi người chọn hết trứng gà chưa ấp rồi thì tỷ lệ chọn trúng của anh ta là rất lớn.
Nhưng mà mặt khác.
Cứ một trăm trứng mới có một trứng ấp rồi, và đó là trứng đã ấp cuối cùng!
Người trúng tuyển đã chọn chính xác và Lâm Trác Úy là người cuối cùng được chọn, có nghĩa là gì?
Có nghĩa là trong mười ngàn người chỉ có một người!
Có mười ngàn cái trứng gà ở trong lại lấy ra được cái trứng gà chính xác!
Dĩ nhiên là điều này chẳng có liên quan gì đến nhân viên ở đây, anh ta chỉ là một nhân viên hậu cần, không có trứng gà ấp rồi thì vừa hay, đem trứng về chiên cơm ăn.
Cùng ngày hôm đó, việc chọn học viên cho lớp thanh niên kết thúc.
Khóa học viên thứ nhất của trung tâm y học cổ truyền quốc gia có tổng cộng mười người.
Trong các bài thi viết, thi văn thì người đứng đầu đều là Trần Nhược Liễu.
Người đứng thứ nhì là Bộ Bình Phàm.
Người có thành tích kém cỏi nhất đứng chót bảng đó chính là Lâm Trác Úy. Anh ta chỉ được coi là người khó khăn lắm mới đạt tiêu chuẩn.
Nếu không có thư giới thiệu của Trần Biển Thước thì trung tâm y học cổ truyền quốc gia cũng không muốn tuyển sinh học viên này.
Cứ như vậy, Lâm Trác Úy thuận lợi về nhà. Ngày hôm sau, tám giờ sáng anh phải đến trung tâm y học cổ truyền quốc gia để báo danh nhập học.
Lúc về đến nhà, cả nhà ai nấy đều lạnh lùng như băng, không ai thèm để ý tới anh.
Lúc Lâm Trác Úy tuyên bố đã thuận lợi thông qua khảo sát và chính thức trở thành học viên của trung tâm y học cổ truyền quốc gia làm cho người nhà này ai nấy đều tức giận hơn!
Ngay cả ngồi ăn cơm cũng không muốn ngồi cùng bàn với anh ta, người nào người nấy tức xì khói đi về phòng.
Ai cũng cảm thấy anh là đồ ngu cả!
Bày đặt, nghề kiếm ra tiền thì không làm lại đi học trung y lại từ đầu, đời thuở chưa từng thấy ai ngu như vậy.
Lâm Trác Úy dở khóc dở cười nhưng mà con đường anh đã chọn thì cho dù có quỳ cũng phải bước đi tới.
Sáng sớm hôm sau, anh không ngủ nướng nên đã dậy từ sớm, tám giờ sáng đi đến trung tâm y học cổ truyền quốc gia để nhập học, nếu mà không lo đi kể cả hai lần xe ô tô cũng không kịp.
Ngay cả bữa sáng Lâm Trác Úy cũng không ăn, lật đật đi ra ngoài.
Anh đứng đợi xe buýt hồi lâu thì thấy một chiếc Mercedes lái tới dừng ngay cạnh anh, bóp kèn cái bíp.
Lâm Trác Úy sững sờ, cúi đầu nhìn thì thấy vợ mình là Lý Vân Tịch đang nhìn anh, cô thở dài rồi nói: "Lên xe đi! Tôi đưa anh đi."
Anh tròn mắt nhìn sau đó vui mừng quá đỗi: "Ôi chao!"
Anh đáp một tiếng rồi nhanh chóng mở cửa leo lên xe ngồi cạnh ghế lái của vợ.
Suốt cả chặng đường, Lý Vân Tịch không nói lời nào.
lâm Trác Úy cảm thấy bầu không khí hơi xấu hổ nên cố gắng làm dịu không khí, nói: "Xin lỗi em, Vân Tịch!"
"Sao anh lại nói xin lỗi với tôi?" Lý Vân Tịch vẫn tiếp tục chăm chú lái xe.
"Tôi bỏ việc làm bên kinh doanh mà đi học trung y, cô không giận sao."
"Ôi... tôi cũng suy nghĩ rõ ràng rồi, ai cũng có chí hướng riêng của mình! Đây là lý tưởng của anh, nếu anh có thể làm được thì tốt, không kiếm ra tiền thì sao? Nếu như cứ trói buộc anh ở bộ phận tiêu thụ thì dù anh có kiếm được nhiều tiền hơn nữa, cả ngày anh cũng sẽ không vui vẻ mà cay bứt rứt chịu."
"Chuyện này... ha ha..."
Lâm Trác Úy cười, anh không ngờ vợ anh lại tốt với anh như thế.
"Nếu anh muốn học thì anh phải học cho chăm chỉ vào! Nhất định anh phải học thành tài đấy. Đừng có suốt ngày cứ "cà lơ phất phơ", biết chưa?"
"Được! Tôi hiểu mà!"
"Trung tâm y học cổ truyền quốc gia cũng coi như có tiếng."
"Ừ!"
Lý Vân Tịch vừa nói đến đây thì xe đã đến cửa trung tâm rồi, Lâm Trác Úy bước xuống xe.
Lúc anh định đi vào thì cô ấy gọi anh một tiếng: "Này!"
Lâm Trác Úy sững sờ quay đầu nhìn Lý Vân Tịch: "Sao thế?"
"Cầm lấy!"
Lý Vân Tịch lấy từ trong ví một nghìn tệ đưa ra khỏi cửa xe ô tô.
"Cái này là... em làm gì vậy?"
"Bây giờ anh là học viên! Không có đầu thu vào, cơm sáng cũng chưa ăn. Anh cầm rồi có tiêu cái gì thì tiêu, nếu không đủ thì bảo tôi đưa thêm."
Nói xong cô quay đầu đi, chỉ nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt hồng hồng.
Lâm Trác Úy vô cùng cảm động gật đầu, cười hì hì nhận lấy.
Ngay lúc này...
Cách đó không xa, Trần Nhược Liễu và những học viên khác đều nhìn thấy cảnh này.
"Chậc chậc, ghen tị ghê!"
"Thằng này đúng là biết ăn bám!"
"Có người vợ vừa xinh đẹp lại vừa có tiền như vậy, tôi cũng muốn ăn bám ghê!"