Trần Nhược Liễu nhìn Lâm Trác Úy và Lý Vân Tịch, trong lòng cô ấy cảm thấy rất bất công.
Ngày trước lúc chữa bệnh cho Lý Vân Tịch, bao nhiêu phương tiện truyền thông đưa tin rầm rộ. Đáng lẽ là cô phải trở thành trung tâm dư luận, thể hiện năng lực vì danh tiếng của ông nội cô là Trần Biển Thước lúc đó...
Ai ngờ đâu cô không biết trị hàn độc.
Cuối cùng lại khiến cho Lâm Trác Úy ăn may mà trị được.
Nghĩ thế, Trần Nhược Liễu phát hiện vận may của Lâm Trác Úy thật sự vô cùng tốt.
Đi thi cũng dựa vào vận may, chữa bệnh cho người ta cũng dựa vào vận may, kiếm vợ cũng dựa vào vận may.
Sao cô lại không có vận may tốt như vậy chứ?
"Em gái, anh ta là con rể nhà họ Lý à?"
“Anh chàng này thật là may mắn!"
"Anh chàng nhu nhược hám tiền có một cô vợ xinh đẹp như hoa!"
"Này! Mấy người biết không... Có mấy bác sĩ nói bệnh của cô cả nhà họ Lý là do bọn họ trị khỏi đó. Cuối cùng, cô gái kia nôn ra máu tụ trong người rồi khôi phục sức khỏe khiến cho tên Lâm Trác Úy kia ăn hôi."
"Đúng đúng đúng, chuyện này tôi cũng có nghe nói!"
Lần trước ở nhà hàng năm sao, rất nhiều người so tài chữa bệnh với nhau, không những Lý Vân Tịch không khỏi mà lại còn bị chữa cho đến mức hộc máu ra, suýt chút nữa là lìa đời rồi. Lúc sau Lâm Trác Úy chạy tới cứu được cô ấy.
Cuối cùng mấy cái tên không biết xấu hổ này lại không ăn được nho thì chê nho còn xanh.
Dĩ nhiên là nói bọn họ chữa cho Lý Vân Tịch xong cuối cùng lại để Lâm Trác Úy đến ăn hôi.
Cũng phải!
Anh ta tuổi còn trẻ lại không được nhiều người biết đến.
Ai mà tin tưởng những bác sĩ trung y lão làng chữa cho người ta không khỏi bệnh mà anh ta lại có thể trị hết chứ?
Trong lúc những người này nghi kỵ và chỉ trích Lâm Trác Úy, chỉ có chàng trai da ngăm Bộ Bình Phàm lẳng lặng nhìn Lâm Trác Úy, anh ta không nói gì mà đi thẳng vào trong trung tâm y học cổ truyền quốc gia.
Lâm Trác Úy nhận tiền từ tay vợ Lý Vân Tịch, mỉm cười nhìn cô lái xe rời đi.
Quay đầu lại, anh cũng chuẩn bị đi vào lại thấy một đám người đứng đằng xa nhìn anh chằm chằm, người chỉ người trỏ.
Mà người đứng đầu trong đám đó lại là Trần Nhược Liễu. Truyện Gia Đấu
Anh mỉm cười, gật đầu coi như là chào hỏi với cô nhóc kia rồi quay người đi vào trong.
Trần Nhược Liễu đứng khoanh tay trước ngực, gương mặt tỏ vẻ nghi ngờ.
Chỉ chốc lát sau, cô ấy nhìn đồng hồ, đến giờ đi học rồi, cô phải nắm chặt cơ hội.
Cô chân trước vừa đi thì đám người kia cũng đuổi theo sau.
Học viên học trung y ít nữ nhiều nam, huống chi Trần Nhược Liễu lại là cháu nội của Trần Biển Thước.
Cô ta là cô gái được cưng hứng giữa một rừng thanh niên, cả một đám chó pug vây quanh cô ta mà nịnh hót.
Trung tâm y học cổ truyền quốc gia.
Trên lý thuyết mà nói thì ở đây không có hiệu trưởng, thế nhưng lại có mười người hiệu trưởng danh dự và tất cả những người đó đều là những "vị lão làng" có tiếng trong giới trung y.
Trần Biển Thước cũng chính là một trong số các hiệu trưởng.
Mỗi lớp sẽ có một giảng viên khác nhau, mười người hiệu trưởng thỉnh thoảng sẽ lên lớp một lần, phần lớn thời gian đều là do Dương Mậu giảng dạy.
Dương Mậu giảng bài vô cùng vô cùng nhàm chán.
Đương nhiên...
Điều này cũng có thể hiểu là lớp thanh niên này vốn dĩ quá kém cỏi anh ta phải xây lại móng một lần nữa.
Cả một đám người ai nấy đều lắng nghe vô cùng hứng thú và nồng nhiệt, chỉ duy có Lâm Trác Úy, Trần Nhược Liễu và Bộ Bình Phàm là thực sự không hề hứng thú.
Những điều anh ta giảng đều là những thứ căn bản, những thứ này đối với những người đã có nền tảng như ba người bọn họ thì đúng là đồ bỏ.
Chỉ có hiệu trưởng lên lớp thì Bộ Bình Phàm và Trần Nhược Liễu mới nghe giảng nhiệt tình.
Còn những người khác đều lâm vào trạng thái mơ mơ màng màng.
Tôi là ai?
Tôi đang ở đâu?
Ai đang giảng bài vậy?
Giảng nội dung gì vậy?
Mặc dù không biết người đứng trên bục giảng kia đang nói cái gì nhưng lại bày ra vẻ mặt chăm chú lắng nghe.
Cho dù thế nào thì có Trần Nhược Liễu ở đây, bọn họ dù nghe không hiểu cũng phải giả bộ bình tĩnh, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
Bản hiện thực của "bộ quần áo mới của hoàng đế."
"Hôm nay tôi sẽ giảng cho các bạn về "Thiên Tinh thập nhị huyệt", chủ yếu là bằng cách phá vỡ, kết nối và kết hợp các huyệt đạo, để có thể phát hiện các cơ quan nội tạng của bệnh nhân, mười hai tĩnh mạch và các bệnh tật khác nhau..."