Trên bục giảng, hiệu trưởng đang giảng bài hay say.
Bộ Bình Phàm cầm cây bút xoèn xoẹt ghi chép.
Trần Nhược Liễu cũng thầm so sánh, ông ta nói hay như ông nội.
Những học viên khác thì làm bộ như đang nghe giảng chăm chú, thi thoảng thì gật gù khen hay.
Còn bên phía Lâm Trác Úy...
Thật luôn à! Cái tên nhóc này hoàn toàn không hiểu gì.
Tay thì chống cằm, mắt thì nhìn xuống bàn còn tay còn lại thì cầm cái bút xoay xoay.
"Ôi chao ôi, mấy người nhìn xem thằng ngốc này, hình như nó chẳng hiểu gì thật kìa."
"Không phải là chuyện bình thường sao?"
"Thằng này ngoại trừ ăn bám phụ nữ thì còn có thể làm được gì chứ?"
"Ha ha, thằng này đúng là hài hước."
Bốp!
Ngay lúc Lâm Trác Úy còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn thì đầu anh đột nhiên bị đánh cái bốp. Anh ngơ ngác quay sang thì thấy Trần Nhược Liễu hung dữ nhìn anh chằm chằm, tay cô ta còn đang cầm một cuộn giấy đe dọa anh.
Ý của cô ta rất rõ ràng, nếu anh mà không lo nghe giảng thì cô ấy sẽ đánh bẹp anh.
Lâm Trác Úy thật sự rất muốn hộc máu.
Cái gì mà “Thiên tinh thập nhị huyệt", đây chính là cách châm cứu kém nhất đó.
Có thể nói Lâm Trác Úy đã mò tới ngoài rìa của "Kỳ môn thiên" nên anh không cần phải học cái này.
Mà buồn cười nhất chính là gì?
Vị hiệu trưởng đứng trên bục giảng kia cứ nói khoác mà không biết ngượng, ông ta nói:
"Người biết cái phương pháp châm cứu này cả thế giới cộng lại không tới hai mươi người!"
Lâm Trác Úy thực lòng cảm thấy muốn phát điên, tôi không muốn học mấy cái thứ ngu ngốc này, ngồi đây ngây ngốc với cái đám người này tận ba năm sao?"
Không còn cách nào khác, nếu muốn chứng chỉ thì phải đành học ba năm.
Mà hiển nhiên ba năm sau đi ra từ trung tâm y học cổ truyền quốc gia thì cứ như được mạ một lớp vàng ấy.
"Được rồi! Các bạn cứ chăm chỉ luyện tập, khổ luyện thật nhiều thì tôi tin tưởng sẽ có ngày các bạn học được "Thiên tinh thập nhị huyệt". Tan học!"
Mọi người nhao nhao đứng lên, chào tạm biệt hiệu trưởng.
Sau khi ông lão vừa đi thì một đám người cười rộ cả lên.
"Ôi Lâm Trác Úy này! Cậu tới trung tâm y học cổ truyền quốc gia để kiếm cơm à?"
"Vợ cậu có tiền như vậy cậu cứ về nhà ăn bám không tốt hơn sao mà tới đây để làm ảnh hưởng đến chúng tôi chứ?"
Trần Nhược Liễu đi đến trước mặt Lâm Trác Úy, nhả ra một câu: "Tên thối tha! Tôi đột nhiên phát hiện mình thua anh đúng là oan ức cho tôi quá mà! Anh hãy thành thật nói cho tôi có phải anh có thể trị được hàn độc không?"
Lâm Trác Úy liếc mắt nhìn cô ấy, anh không thèm để ý tới cô nữa.
Sáng nay anh thức dậy sớm, anh vẫn còn rất buồn ngủ nên nằm dài lên bàn và ngủ ngon.
Để lại Trần Nhược Liễu đang giận đến phát điên lên.
Tiết sau chính là tiết học của Dương Mậu.
Đến lúc này các bạn trẻ lứa thanh niên bình thường mới có thể coi như nghe hiểu.
Nhưng mà Trần Nhược Liễu, Bộ Bình Phàm lại nghe đến mức buồn ngủ.
Bọn họ thật muốn làm giống như Lâm Trác Úy nằm dài lên bàn và đánh một giấc.
Nhưng mà...
Như thế thì lại không tôn sư trọng đạo.
Ngày ngày qua đi làm cho Dương Mậu cảm thấy rất khó chịu.
Cái tên Lâm Trác Úy này đúng là không xem anh ta ra gì rồi mà, đây là cái thái độ học tập gì đây?
Lúc đầu anh chính là học sinh may mắn khó khăn lắm mới được trung tâm y học cổ truyền quốc gia tuyển sinh.
Nhưng mỗi ngày đi học thì là ngủ và ngủ!
Nếu anh chỉ ngủ trong lớp của anh ta thì cũng thôi đi, những người hiệu trưởng kia báo lại trong giờ của bọn họ thì anh vẫn ngủ.
Dương Mậu báo thẳng lên trên muốn đuổi học cái thằng Lâm Trác Úy này.
Nhưng mà...
Trong lúc mấu chốt thì Trần Biển Thước luôn ngăn chặn, không được phê chuẩn!
Ông ta biết rõ mười vị hiệu trưởng vinh dự đây, người chân chính có tư cách ngồi ở vị trí này chính là Lâm Trác Úy!
Chỉ là anh không có một cái chứng chỉ thôi.
Tình trạng này giống như một ông tiến sĩ đi về ngồi học chung với đám trẻ mẫu giáo học xem tranh viết chữ, không chán chết mới là lạ.