Thần Y Lâm Cứu Em Đi

Chương 96: Chương 96




Dương Mậu lúc tới lúc đi, đuổi học không được.

Đánh chửi cũng không được, dù sao đây chính là trường học do nhà nước thành lập, nội quy vô cùng nghiêm khắc.

Đương nhiên nghiêm phạt thì được.

Anh không muốn học chứ gì, thích ngủ lắm đúng không?

Chỉ cần Dương Mậu vừa lên lớp là sẽ bảo Lâm Trác Úy đi ra ngoài làm việc vặt, thu xếp kho thuốc.

Lâm Trác Úy cũng vui vẻ nhàn nhã, thế nên anh cứ xàng xê khắp trung tâm y học cổ truyền quốc gia, còn mấy người trong lớp lại không nhìn thấy tung tích anh.

Ngay từ đầu mọi người còn chưa quen nên không tiện làm việc cùng nhau.

Nhưng sau khi quen rồi thì lớp thanh niên cảm thấy thật thú vị.

Đa số đều là kê đơn, trong lớp này có rất nhiều người xuất thân từ gia tộc trung y.

Bọn họ đều là con chó la liếm của Trần Nhược Liễu, cả ngày vây quanh cô em nói chữ nói sách, nịnh bợ xum xoe.

Còn những người còn lại là Bộ Bình Phàm và một vài học sinh nghèo, bọn họ đều là "thầy lang".

Chỉ có thân phận của Lâm Trác Úy là khó coi nhất. ngôn tình tổng tài

Nhà trường thì không thích anh ta.

Người nghèo cảm thấy vợ anh có tiền, thức ăn mỗi ngày đều tốt hơn bọn họ cho nên cũng không thích giao du với anh. Còn một đám nhà giàu thì cảm thấy anh không tiến bộ lại không được người ta ưa thích, đã thế lại còn ở rể nên cũng không thích anh luôn.

Cho nên...

Dù đi đến đâu thì Lâm Trác Úy này vẫn chỉ có một mình.

Trần Nhược Liễu thỉnh thoảng lại đến gây rối để xem Lâm Trác Úy ra sao?

Nhưng một thời gian lâu sau, cô cảm thấy hết thú vị rồi!

Tên này đúng là cái đồ bỏ đi!

Lúc trước làm bừa thế mà lại trị được bệnh, có thể giải được hàn đọc.

Bây giờ vào ở rể nhà giàu có rồi, đi ăn bám nhà vợ nên ý chí chiến đấu cũng bị triệt tiêu cả rồi.

Cô không thích giao du với những người như thế nên không lâu sau cô cũng giữ khoảng cách với Lâm Trác Úy.

Một hôm ăn cơm trưa của ngày nào đó.

Đám nhà giáu vây quanh Trần Nhược Liễu, nịnh bợ.

“Ha ha ha... Tiểu sư muội, tiểu sư muội! Trưa nay chúng ta đi ăn thịt bò bít tết được không?"

"Ăn bít tết cái gì? Chúng ta đi ăn sushi đi!"

"Tôi mời tiểu sư muội đi ăn trứng cá muối nhé!"

"Này cậu đang khoe khoang nhà cậu giàu đấy à?"

"Khoe khoang cái gì? Chỉ cần tiểu sư muội thích thì mời ăn cái gì cũng được."

"Được rồi!"

Đám người này líu ríu bám đuôi làm cho Trần Nhược Liễu cảm thấy vô cùng phản cảm.

Cô ấy khẽ nói một tiếng: "Mấy người cả ngày không có gì làm à? Chỉ có ăn bữa cơm trưa thôi mà sao phiền thế? Ăn đại cái gì đó cũng được.”

"Vậy tiểu sư muội muốn ăn cái gì?"

"Đúng vậy đúng vậy!"

Trần Nhược Liễu nhìn qua góc nọ của trung tâm y học cổ truyền quốc gia.

Bộ Bình Phàm và ba học sinh nghèo khác ngồi nơi đó ăn bánh bao không và uống nước sôi để nguội.

Còn Lâm Trác Úy lại ngồi trên băng ghế dài ăn cơm hộp và uống nước suối.

Cô chỉ vào Lâm Trác Úy: "Ăn cơm hộp là được!"

Cô vừa dứt lời, cả đám người kia như bị điên, nhanh chân xô đẩy chạy đi mua cơm hộp.

Cơm hộp được mua về có thêm trứng gà, thêm đùi gà lại có thêm ruột già.

Còn có trà sữa, coca cola, ruột già, nước sốt thịt.

Đây nào phải là cơm hộp chứ?

Rõ ràng là đang làm liên hoan!

Từ bữa ăn đã có thể nhìn ra, một bên xa hoa, một bên tiết kiệm.

Còn Lâm Trác Úy đứng giữa, nửa vời vô cùng xấu hổ.

Cả nhóm người ngồi ở bàn đá, Trần Nhược Liễu đứng ở trung tâm. Người thì bảo cô ăn ruột già, người thì bảo cô ăn đùi gà.

Trần Nhược Liễu khoát tay, nói: "Được rồi được rồi! Nhiều như vậy chúng ta cũng ăn không hết."

Nói xong cô quay sang nhìn Bộ Bình Phàm và Lâm Trác Úy chào hỏi, nói: "Mọi người qua đây ăn chung đi!"

Lời nói này làm cho nhiều người khác khó chịu.

Ủa mắc mớ gì?

Bọn tôi mua đồ ăn ngon là để lấy lòng tiểu sư muội chứ đâu phải để cho mấy con quỷ nghèo với vua ăn bám ăn đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.