Thần Y Lâm Cứu Em Đi

Chương 98: Chương 98




Trần Nhược Liễu rất kiêu ngạo, thể diện của cô lúc nào cũng tốt nhất.

Bây giờ...

Lại bị người khác giễu cợt sao?

Liệu cô có thể chịu đựng được hay không thể chịu đựng được.

Lúc này cô ấy bóp eo, liền trách mắng: “Lâm Trác Úy! Anh nghĩ anh là ai vậy? Anh có gì đặc biệt hơn người chứ?”

“Anh chỉ dựa vào cách rẻ tiền, chữa hết bệnh cho Lý Vân Tịch, ăn bám phụ nữ. Anh có tư cách gì để dạy dỗ tôi chứ?”

“Anh là đồ rác rưởi! Ngoài chữa trị được hàn độc ra, anh còn biết cái gì?”

Trần Nhược Liễu mắng to đến mức khó nghe.

Những người khác phía sau vội vàng đi đến thì vừa đúng lúc nghe được những lời này.

Mỗi một người đều cười đùa cợt nhã, cười trên nỗi đau của người khác.

Lâm Trác Úy không quan tâm, anh mãi mãi không cần so đo với những kẻ ngốc!

Bởi vì cô ấy sẽ kéo chỉ số IQ của bạn xuống ngang bằng và dùng nhiều năm kinh nghiệm làm kẻ ngốc rồi đánh bại bạn.

Lâm Trác Úy nhún vai một cái, sau đó anh quay người rời đi. Trần Nhược Liễu thật sự đã nổi điên, cô ấy ở đây mắng anh, nhưng anh cũng không phản ứng lại.

“Lâm Trác Úy, anh...”

“Không ổn rồi! Không ổn rồi!”

Đúng lúc này, một người đàn ông phụ trách quản lý phòng chứa thuốc vô cùng lo lắng và vội vàng chạy tới.

Anh ta hoảng hốt lo sợ, nhìn tất cả mọi người đang có mặt, anh ta liền hét lên: “A Đương trúng độc rồi! A Đương trúng độc rồi!”

Sắc mặt của mọi người thay đổi.

“Trúng độc gì? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Trần Nhược Liễu không quan tâm đến chuyện tiếp tục tranh cãi với Lâm Trác Úy, bởi vì cứu người mới là việc cấp bách, cô ấy nhanh chóng tiến lên hỏi.

“Anh ấy trúng ngô công tán rồi!”

Người này vừa nói dứt lời, những người khác đều sợ đến mức tè ra cả quần, hồn xiêu phách lạc.

“Ngô công tán sao? Kịch đọc đó!”

“Anh ấy đã uống phải thứ đó sao? Sắp chết người rồi.”

“Vậy phải làm sao đây? Nhanh chóng đưa đến bệnh viện đi!”

“Nói đùa gì vậy? Đây là trung tâm y học cổ truyền quốc gia, người của mình trúng độc của mình, còn muốn đưa đi Tây y, chẳng phải sẽ khiến người ta cười vào mặt hay sao?”

Ở đó một đám người bàn luận sôi nổi, Trần Nhược Liễu lo lắng, cô ấy hét lên: “Câm hết cho tôi!”

Tất cả mọi người lập tức bịt miệng lại, không dám lên tiếng.

“Rốt cuộc chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Mau đưa chúng tôi đến đó!”

“Được được được...”

Một nhóm người lập tức theo nhân viên làm việc đi về hướng phòng thuốc phía sau.

Lâm Trác Úy đứng ở đó, anh cau mày nhưng cuối cùng cũng đi theo họ.

Khi đến hiện trường thì thấy một người đàn ông người đầy bụi đất, sắc mặt đau khổ.

Anh ta lăn qua lăn lại trên mặt đất, liên tục cào cấu cơ thể, từ nhiều chỗ đều có máu chảy ra.

“Tình trạng gì đây? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

Trung y chú ý đến vọng, văn, vấn, thiết. Trần Nhược Liễu vội vàng mở miệng chất vấn A Đương.

Nhưng người đó chỉ biết lăn lộn trên mặt đất vì đau đớn, không ngừng cào cấu cơ thể mình.

Lâm Trác Úy nhìn xung quanh, trên chỗ cao của tủ thuốc ở đằng kia có một chất bột màu trắng, trên mặt đất có một cái lọ.

Trần Nhược Liễu tức giận đến mức giậm chân: “Anh phải nói đi chứ?”

“Đừng hỏi nữa! Anh ta không uống phải ngô công tán, mà là bị rơi lên khắp người.” Khi Lâm Trác Úy nói những lời này, anh còn chỉ tay vào cái lọ trên mặt đất.

Bộ Bình Phàm ở bên cạnh một hồi lâu thì cũng bước đến.

Anh ta nhìn xung quanh rồi gật đầu khẳng định câu nói của Lâm Trác Úy.

“Ngô công tán rất độc, uống vào sẽ chết ngay. Nếu đổ bột lên người thì sẽ gây ngứa ngáy khó chịu, không có thuốc giải thì anh ấy có thể tự cào cấu mình đến chết!”

Những lời này nói xong thì toàn bộ sắc mặt của đám học sinh đều thay đổi rất nhiều.

Trần Nhược Liễu hít một hơi thật sâu, sau đó đáp lại một câu: “Thuốc giải ở đâu?”

Một người quản lý phòng thuốc khác ngẩn ra: “Ở trong tay thầy Dương Mậu!”

“Mau gọi điện thoại cho anh ta, kêu anh ta đến đây!”

“Được được được...”

Nhân viên làm việc lập tức gọi điện thoại cho Dương Mậu và báo cáo tình hình ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.